Quán bar ồn ào và cuồng nhiệt, lướt sơ qua một vòng đa số chỉ là những người dưới ba mươi đến để bùng nổ, Brenna đoán thế. Tinh thần Maris vẫn luôn cuồng nhiệt như thế, bây giờ Brenna cũng đã hiểu ra vì sao Maris chỉ thích làm việc ở những nơi như thế này, ở đây Maris được làm chính con người cô ấy. Jóse giúp Brenna khám phá sự tự do mới tìm thấy bằng cách mua cocktail magarita cho cả bọn. Hết ly thứ năm, Brenna biết sâm banh không phải là ý hay.
"Uống! Uống! Uống!" Cả bọn hét lên
"Chơi tới luôn nha gái!" Maris hét toáng lên
Brenna ngữa cổ, nốc hết cả một cốc vào miệng.
"Em uống hết chưa?!"
Brenna gật đầu, rồi lại chẹp miệng, nhăn mặt lắc đầu. Brenna đưa hai lên làm hành động cut, ngụ ý cô không nốc nổi nữa.
"Từ giờ thế nào, Brenna?" José cố hét vào tai cô át tiếng ồn.
"Dĩ nhiên là tiếp tục sống với các cậu và Finn rồi" Brenna cười toe toét, cố hét lại vào mặt Jóse.
"Điều đó rất có ý nghĩa với tớ, Brenna" Jóse thì thầm. "Một ly nữa nhé?"
"José, cậu đang phục rượu tớ đấy hả? Hình như có hiệu quả đấy." Brenna cười phá lên. "Hay tụi mình uống bia đi. Tớ sẽ lấy cho mỗi người một ly."
"Lấy thêm đi, Brenna" Maris hét lên.
Maris oai vệ như một nữ hoàng, tay choàng qua Brenna, Maris mặc chiếc áo hai dây bé xíu, quần jean bó, giày cao gót, tóc buộc cao, những lọn xoăn ôm lấy gương mặt và vẻ ấn tượng thường nhật của cô nàng. Còn Brenna, vẫn là kiểu các cô Converse với áo thun, chỉ khác là cô mặc chiếc jean đẹp nhất. Brenna gỡ tay Maris ra và đứng lên.
Brenna hơi bất ngờ, vừa đứng lên thôi mà cô đã bị loạng choạng. Brenna chụp lấy lưng ghế. Cocktail pha tequila rõ ràng không phải ý hay.
Brenna tìm đường đến được quầy bar và quyết định nên ghé qua nhà vệ sinh khi vẫn còn đứng được trên chân. Brenna lảo đảo len qua đám đông. Tất nhiên phải xếp hàng, nhưng ít nhất hành lang yên lặng và dễ chịu hơn bên trong. Brenna nghịch chiếc điện thoại Nokia cùi bắp của cô. Thời bây giờ mà còn xài điện thoại như thế chắc chỉ còn mình Brenna. Vốn dĩ Brenna không muốn tiêu tiền vào điện thoại di động vì ngoài gọi và nhắn tin ra thì cô chẳng còn làm gì khác cả.
Brenna đứng nghịch cho qua thời gian chờ xếp hàng. "Hmmm… người cuối cùng mình gọi là ai nhỉ? Chắc là José?" Trước cuộc gọi cuối cùng của Jóse là Maris, rồi chẳng còn ai cả. Cô trở vào danh bạ, lướt lướt một hồi. Cái Nokia chết tiệt của cô muốn lướt xuống hay lên đều phải bấm bấm rất mệt. Brenna lướt đến tên của hắn, Nathan Redmond. Brenna bắt đầu cố gắng nghĩ "A, rồi, tên khốn đó còn trong danh bạ mình" Brenna cười khan. Từ lâu Brenna đã vẫn luôn do dự việc xóa số di động của hắn, cũng có một chút luyến tiếc nên lại thôi. Điện thoại cô lại có số của kẻ giàu có, khó gặp nhất, bí hiểm nhất, nguy hiểm nhất, Brenna cười đắc ý. Cô bấm vào tên của hắn rồi di chuyển xuống phần Delete, cô nhoẻn miệng, đứng thẫn ra nghĩ một hồi. Bây giờ cũng đã quá nửa đêm, Brenna nghĩ cô nên dựng hắn ta dậy. Có lẽ hắn ta sẽ nói cho cô biết tại sao lại gửi cái laptop đó với ngụ ý mập mờ kia. Nếu muốn cô tránh xa, hắn ta đáng lẽ nên để cô yên. Brenna cố nén một nụ cười trong trạng thái lơ mơ và nhấn nút gọi.
Tút...Tút...
Hắn ta trả lời ngay sau tiếng chuông thứ hai.
"Brenna?"
Hắn ta có vẻ ngạc nhiên vì Brenna gọi. Brenna còn ngạc nhiên kinh khủng hơn. Bây giờ quá nửa đêm rồi mà hắn còn bắt máy một cách rất nhanh chóng, Brenna đoán có lẽ hắn vẫn đang nằm nghịch điện thoại nên mới thế. Đầu óc ngây ngất của cô bỗng phát giác ra, làm sao hắn ta biết số này là của cô? Là do hắn vẫn còn lưu sao? Brenna không nghĩ ngợi nữa, cô bắt đầu làu bàu:
"Yup, là tôi đây. Sao lại gửi đồ cho tôi?"
"Brenna, em ổn không? Giọng em nghe rất lạ." Hắn ta hỏi đầy quan tâm.
"Không phải tôi, anh mới lạ." Brenna tự hào bảo thân cô, phải nói chuyện với hắn ta như thế mới đúng. Rượu khiến cô mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Tôi sẽ gửi trả lại cho anh vì tôi cũng chẳng cần đến" Brenna gằng giọng mỉa mai "Cởm ôn vì lòng tốt" Brenna cố gắng nói rõ trong cơn say
"Không có gì. Mà em đang ở đâu?"
"À... Tôi đang xếp hàng, vì tôi buồn tè lắm rồi"
"Brenna, em uống rượu đấy à?"
"Việc gì đến anh"
"Tôi tò mò"
Brenna cười khẩy "Đúng thế! thưa quý ngài giàu có, đẹp trai và sạch sẽ... Anh đoán đuấn chủng rồi... Ý tôi là anh đoán đúng rồi đó"
"Ý em là sao khi nói sạch sẽ?" Giọng điệu của hắn đầy vẻ ngạc nhiên
Brenna cắn chặt môi, mặt cô bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ. Do tụi Maris và Jóse cứ liên tục nói từ đó cho nên bây giờ cô cứ bị ám ảnh, lại thêm cái cơn say này làm cô chẳng kiểm soát được gì. Cũng may hắn không ở đây để thấy biểu hiện siêu xấu hổ của cô, nếu không cô thà rằng chết đi cho rồi. Brenna cố gắng lái qua chuyện khác, nhưng vẫn không quên cáu gắt và to tiếng với hắn vì quê độ: "Tại sao lại gửi đồ cho tôi?!"
Hắn im lặng một lúc rồi mới trả lời, tuy không nghe rõ nhưng Brenna đoán có lẽ hắn đang cười thầm cô.
"Em về nhà bằng cách nào?"
"Tôi sẽ tìm ra cách." Cuộc nói chuyện không như Brenna mong đợi.
"Nghe này, Tôi muốn em về nhà ngay bây giờ" Nghe giọng hắn, Brenna đoán ra được hắn đang bực.
"Sao anh hách dịch thế hả?!" Brenna cáu gắt vì hắn cứ luôn nói chuyện kiểu ra lệnh cho cô. Rồi cô bắt đầu nhái lại giọng của hắn "Brenna, nhảy với tôi đi. Brenna, hãy nhảy với tôi" Brenna khua tay làm hành động đuổi đi "Không, tránh xa tôi ra Brenna. Tôi không phải người dành cho em. Hãy đi đi." Brenna vẫy bàn tay hành động gọi lại "Không, tôi không muốn em đi... Hãy lại đây, lại đây" Cô lại đưa tay xua đi "Thôi, đi đi"
"Đủ rồi, nói cho tôi biết em đang ở đâu"
"Tôi đang ở một quán bar... Rấtttttt là xa... xa khỏi anh"
"Bar nào? Tên gì?" Hắn ta cáu gắt.
"Tại sao lại gửi đồ cho tôi, Nathan?"
"Brenna, em đang ở đâu? Nói ngay." Giọng hắn ta nghe rất độc đoán, vẫn cỗ máy kiểm soát như mọi khi. Brenna tưởng tượng hắn ta như mấy tay đạo diễn phim thời xưa, chân mang bốt cưỡi ngựa, một tay cầm điện thoại kiểu cổ một tay cầm roi ngựa. Hình ảnh đó khiến Brenna phá ra cười. "Anh đúng là… độc đoán." Brenna cười rú lên.
"Bren, làm ơn, em đang ở cái chỗ chó nào thế?"
Nathan Redmond đang mắng cô. Brenna cười lần nữa "Tôi không biết, tôi phải đi đây. Ngủ ngon, Nathan."
"Bar nào Bren?!"
Brenna cúp máy. "Ha!" Nhưng hắn ta vẫn chưa nói gì về cái máy tính. Brenna nhăn nhó. Nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Brenna quay qua cười với cô nàng đang đứng kế bên "Tôi đã nói với hắn ta rồi, đúng không?" Cô nàng đó nhìn Brenna rồi nở một nụ cười trừ, ánh mắt cô ta nhìn Brenna như thể muốn nói "Cô bị điên rồi". Brenna còn chẳng biết cô ta là ai cả. Xấu hổ, Brenna chẹp miệng nhìn qua hướng khác.
Brenna thật sự khá say, đầu cô bập bềnh khó chịu khi tiến vào hàng. Mục đích của lần tập dợt này là uống say. Brenna đã thành công. Điều này có lẽ không phải là một kinh nghiệm lặp lại. Hàng người lại tiến lên và giờ đến lượt cô. Brenna nhìn vô hồn vào tấm poster khuyến khích tìиɧ ɖu͙© an toàn sau cửa phòng vệ sinh. "Trời ạ, mình vừa gọi cho hắn? Khốn thật!" Điện thoại đổ chuông làm Brenna muốn nhảy dựng dậy và hắng lên ngạc nhiên. Brenna nhìn vào điện thoại, là hắn, hắn đang gọi là cho cô trong khi cô vẫn đang ngồi trên bồn cầu xã lũ. Brenna miễn cưỡng bắt máy, hi vọng hắn không nghe được tiếng nước lũ của cô.
"Xin lỗi, tôi không cố ý..." Brenna ngại ngần thốt ra lời xin lỗi trong điện thoại, không thể tin vào điều này.
"Ở yên đấy, tôi sắp đến chỗ em."
Tút. Tút.
"Gì cơ? Alo?"
Hắn ta nói một câu rồi cúp máy cái rụp. Chỉ có giọng Nathan mới có thể nghe vừa rất ấm áp vừa đầy đe dọa như thế.
Brenna đứng dậy khỏi bồn cầu, dùng sức kéo quần con, rồi quần jean lên. Đầu óc ong ong. Hắn đến gặp cô? Hắn đang ở gần đây? Sao hắn biết cô đang ở đâu? "Mình có nói với hắn ta mình đang ở đâu đâu. Hắn ta không thể tìm thấy mình ở đây được" Một đống câu hỏi quay mòng mòng trong đầu Brenna.
Hắn chỉ nói một câu rồi cúp máy. Hắn ta làm cô rối tinh lên. Brenna rửa tay và soi mặt mình trong gương. Mặt cô đỏ hồng và lờ đờ một chút. "Hmm… tequila"
Brenna đợi ở quầy bar một lúc lâu bằng mười thế kỷ để lấy bia và lần lượt bưng về bàn. Maris cằn nhằn.
"Em đi lâu quá. Đi đâu thế?"
"Xếp hàng vào nhà vệ sinh."
José cười khúc khích và bắt đầu rót bia cho cả bọn. Brenna lại uống một hơi.
"Maris, em sẽ ra ngoài một chút cho thoáng."
"Brenna, tửu lượng cậu quá kém." Jóse châm chọc
Brenna vỗ vai Jóse "Chỉ năm phút thôi."
Brenna lại len qua đám đông lần nữa, bắt đầu thấy buồn nôn, đầu quay vòng vòng khó chịu và chân đứng không vững. Lảo đảo hơn cô tưởng.
Không khí buổi tối mát mẻ ở bãi giữ xe khiến cô nhận ra mình say đến mức nào. Thị giác lờ đờ, Brenna bắt đầu nhìn một hóa hai như trò mèo đuổi chuột trong phim hoạt hình Tom và Jerry. Brenna thấy sắp ốm đến nơi. "Sao mình lại làm mình tự làm cho bản thân thê thảm thế này?" Brenna càu nhàu với chính mình.
"Qúy cô" một anh chàng mặc cái áo khoác jean và quần jean đang bước tới gần cô, Brenna liếc nhìn hắn, hắn trông thật thảm hại, cả cô cũng vậy
"người đẹp ổn không?"
Ở quán bar thì người lạ cũng thường hay bắt chuyện lẫn nhau. Vì thế Brenna chẳng cảm thấy gì lạ cả. Lạ ở chỗ là ai cũng quyến rũ xinh đẹp hắn không để ý, lại để ý một cô gái mặt mày lờ đờ, chỉ mặc được cái áo thun và quần jean. Brenna không đảm bảo tóc tai cô hiện giờ có đang vào nếp hay không, nhưng hôm nay cô còn chẳng thèm trang điểm nữa là.
"Cảm ơn đã hỏi thăm. Có lẽ tôi đã uống hơi nhiều." Brenna cười yếu ớt với anh ta.
"Tôi cũng thế" Anh ta thì thầm, đôi mắt đen nhìn cô âu yếm. "Dựa vào tay tôi đi." Anh ta bước đến gần, vòng tay quanh người cô.
"Tôi không sao. Tôi cũng có tay." Brenna yếu ớt cố đẩy anh ta ra.
Anh ta giữ chặt cả hai tay, kéo Brenna lại gần.
"Làm gì thế?"
"Trông cô say thoải mái như thế, tại sao lại cự tuyệt?" Một tay anh ta ôm lấy Brenna, cố kéo cô đang chống cự về phía anh ta, tay kia trên cằm, ngả đầu cô ra sau. Brenna biết rõ hắn đang sắp hôn cô.
"Không. Dừng lại!" Brenna đẩy anh ta ra nhưng gã này cứ như một bức tường cơ bắp rắn rỏi, Brenna không thể ngăn anh ta được, cộng thêm việc cả người Brenna đều đang bị rượu bia làm cho lả đi, Khả năng thoát khỏi hoàn cảnh thì là không phần trăm. Tay anh ta luồn ra tóc cô, giữ chặt đầu cô lại.
"Đừng chống cự" Anh ta thì thầm trên môi cô. Hơi thở nhẹ và có mùi rất ngọt – mùi của magarita và bia. Brenna sợ rằng cơn say sẽ làm cho cả hai mất tự chủ. Chung quy thì Brenna vẫn không muốn thế.
"Không!"
"Thằng chó! Cô ấy đã bảo không rồi!" Gã nào đó đã nhào tới và xô tên đàn ông này ra khỏi người cô. Một giọng nói bỗng vang lên trong bóng tối. Brenna hở môi, cô căng cơ mắt, cố gắng mở to ra nhìn xem là ai. Là Nathan, hắn ta ở đây.
"Nathan" Brenna thốt lên cộc lốc. Brenna căng thẳng nhìn sang Nathan. Hắn ta nhìn gã đàn ông kia rực lửa, hắn đang nổi giận.
Ngay lập tức, bao tử Brenna nấc lên một tiếng. Brenna oặt người xuống, cơ thể bắt đầu phản ứng với cồn, cô nôn ào ra đất.
"Oẹ!"
Gã đàn ông đó lườm Nathan rồi quay lưng bỏ đi. Tên đó cũng đang say mèm, vốn dĩ sẽ không giữ được tự chủ mà nhảy vào đánh luôn tên Nathan không chừng. Brenna không hiểu vì sao, nhưng cô không quan tâm nữa vì bây giờ đầu óc cô chỉ có quay và quay, bụng thì quặn và quặn. Nathan lại gần vén lấy tóc cô, giữ cho chúng không bị Brenna ói trúng.
"Đừng nhìn tôi!" Brenna nói trong vô vọng
Cùng lúc đó, Maris cảm thấy Brenna đi quá lâu và bắt đầu lo lắng. Dù sao trời khuya cũng rất là lạnh, Brenna lại đang có cơn say, hai người họ lại không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra với Brenna. Jóse đã xung phong ra ngoài kiếm Brenna. Vừa ra tới cửa, Jóse đã nghe được ở đó có đang có một vụ xô xát. Vừa nhìn thấy, Jóse đã thụt người lại, nép phía sau bức tường và quan sát tình hình.
Còn phía Brenna, tên Nathan chẳng nói gì, nhẹ nhàng đưa Brenna sang rìa bãi xe, chỗ bệ trồng hoa.
"Nếu em muốn nôn nữa thì cứ nôn đi, tôi giữ đây rồi."
Brenna biết ơn hắn vô cùng, bụng cô đang rất không thoải mái.
Hắn choàng tay qua vai Brenna, tay còn lại giữ lấy đuôi tóc ở lưng để tóc không xòa xuống mặt. Brenna vụng về đẩy hắn ta nhưng rồi lại nôn lần nữa, rồi lại lần nữa. "Khốn kiếp… bao giờ thì chuyện này kết thúc?" Brenna tự trách mình. Brenna không biết đến tận khi nào thì bao tử rỗng rang, không còn gì để trào ra nữa, cô vẫn oằn mình với những cơn nấc khan khủng khϊếp. Cô tự thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Không lời nào có thể diễn tả được tình cảnh này. May sao cuối cùng, mọi chuyện cũng chấm dứt.
Brenna chống tay lên bệ hoa bằng gạch, cố giữ mình đứng vững. Những trận nôn khiến cô kiệt sức. Nathan đã buông cô ra, hắn ta đưa cô một chiếc khăn tay. Có lẽ chỉ hắn ta mới có loại khăn tay này. Vải trắng tinh tươm, viền đen mỏng xung quanh tinh tế, ở một góc khăn tay thêu chữ Tom Ford. Nếu cô nhớ không lầm cái khăn tay Nhỏ tí tẹo này gần hai trăm đô (Cỡ 4 triệu 650). Brenna còn không biết là người ta vẫn có thể mua những loại khăn thế này. Mà cũng có thể chỉ những tên dư tiền, hoặc điên mới mua một cái khăn tay với giá đó. "Đồ giàu có chết tiệt" Brenna nghĩ. Khi lau miệng, Brenna cố gắng tập trung vào chiếc khăn tay. Cô không thể trân mắt nhìn hắn ta được. Brenna dầm dề xấu hổ, tự cô làm nhục cô. Brenna muốn một cái hố sâu, cô sẽ nhảy xuống và mặc cho cái hố nuốt chửng cô, hay ước gì cô ở đâu cũng được, miễn không phải ở đây.
"Cảm ơn, khăn tay đẹp lắm, tôi sẽ giặt nó" Brenna cười nham nhở
Brenna chẹp miệng, cổ họng cô khô ran, Brenna hơi rêи ɾỉ, ôm lấy đầu. Có lẽ đây là khoảnh khắc tệ hại có một không hai trong cuộc đời cô. Đầu óc Brenna bập bềnh khi nghĩ đến một chuyện còn tồi tệ hơn – Brenna chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của hắn, người đã từng từ chối cô – và như vậy, càng thêm lớp lớp ê chề phủ lên nỗi nhục nhã của cô. Brenna liều mình một phen ngước nhìn hắn. Hắn ta đang nhìn xuống cô, khuôn mặt lạnh tanh, chẳng thể hiện điều gì rõ ràng. Brenna ngượng ngùng, không có lời nào có thể lặp lại với tên này. Trước đó thì hắn thấy cô trong tư thế hai tay hai chân chống xuống đất, bây giờ thì hắn lại cô lăn lộn dưới đất và trên bồn hoa. Những hành vi chẳng hay hớm gì của cô chẳng còn gì mà giấu giếm nữa. Brenna càng nghĩ càng xấu hổ.
Brenna nhìn hết bên này rồi nhìn tới bên kia, cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn trong khi cô đang suy nghĩ cách để xóa bầu không khí này đi "Khỉ thật, sao hắn không nói gì đi? Mình nói gì với hắn ta đây? Xin lỗi về cuộc điện thoại vậy."
"Tôi xin lỗi" Brenna lí nhí, mắt nhìn chiếc khăn tay và thấy ái ngại vô kể cho mấy ngón tay cô. Cái khăn tay mềm mại cực kỳ.
"Em xin lỗi gì, Brenna?"
Brenna cắn môi, cô nghĩ rằng hắn ta đang muốn đòi lại món nợ khốn kiếp.
"Chủ yếu vì cuộc gọi. Vì đã nôn. Ơ, cả một danh sách." Brenna lí nhí, cảm thấy mình đang đỏ ửng lên. "Làm ơn, làm ơn, mình chết luôn bây giờ được không?" Brenna ước nguyện trong vô vọng.
"Tất cả chúng ta đều đã ở đây rồi, có thể không đến mức như em nói." Hắn ta lạnh lùng. "Cần biết giới hạn của mình, Brenna. Ý tôi là cứ trải nghiệm nhưng thế này rất khó chấp nhận. Đây có phải là thói quen của em không?"
Lúc còn quen hắn, dù cô có cùng hắn đi uống nhưng cũng không đến mức say khướt như thế này. Hôm nay cô uống nhiều hơn bình thường cũng do vui vì Maris và Jóse, nhưng cũng vì buồn do tên khốn Nathan. Đầu cô muốn nổ tung bởi quá chén và nỗi khó chịu.
"Làm cái quái gì với hắn ta đây?" Brenna lại đảo mắt, cô có mời hắn ta đến đâu. Hắn ta nói chuyện như một ông già trung niên mắng mỏ đứa con nít hư hỏng. Một phần trong cô muốn phản ứng rằng nếu cô có uống như thế này mỗi đêm thì đó là quyết định của cô, không việc gì đến hắn ta – nhưng cô không hiểu sao cô lại không dám. Đây không phải là lần đầu tiên cô buồn nôn trước mặt hắn, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao hắn vẫn đứng ở đây.
"Không." Brenna ân hận nói. "Tôi không muốn và sẽ không để chuyện này lặp lại một lần nào nữa"
Brenna chỉ không hiểu vì sao hắn ta ở đây. Brenna cảm thấy cả cơ thể cô đang lả đi. Hắn ta nhận ra cơn choáng và kịp giữ lấy cô trước khi cô ngã xuống, đỡ lấy cô và giữ chặt cô trước ngực như đứa bé.
"Đi nào, tôi sẽ đưa em về."
"Không cần đâu, tôi đi với bạn tôi"
Hắn lại kéo cô trở vào vòng tay hắn.
"Leo đã đi nói với cô ấy"
"Leo nào?" Brenna chau mày nhìn hắn
"Người của tôi, anh ta đã đi tìm cô Marris rồi."
"Ô?" Brenna vẫn chưa hiểu.
"Anh ta ở chỗ tôi khi em gọi."
"Ở đâu? Phải rồi, anh đến đây rất nhanh mà, anh đang ở gần đây sao?" Brenna bối rối.
"Để tôi đưa em về" Hắn cố lẩn tránh
"Sao anh tìm thấy tôi?"
"Tôi truy theo điện thoại di động của em, Brenna"
"Ồ, vậy là hắn ta làm thế. Làm như thế nào? Làm vậy có hợp pháp không? À mà người như hắn sợ gì phạm pháp" Brenna nghĩ lan man qua đám mây tequila bồng bềnh trong đầu cô nhưng cũng có thể bồng bềnh bởi hắn ta, Brenna không bận tâm. Nếu tỉnh táo, Brenna một trăm phần trăm sẽ không để hắn đưa cô về, nhưng cô không thể nào chặn lại cái cơn say này được. Còn bọn Maris và Jóse chắc chắn sẽ chẳng chịu về sớm như thế. Nếu là vậy thì Brenna phải ở lại với bọn và uống có thể là tới sáng, nhưng cơ thể Brenna không thể tiếp nhận thêm cồn được nữa.
"Em có mang áo khoác hay ví không?"
"Àaaa…, có, cả hai. Nathan, làm ơn, tôi phải báo với bọn họ. Nếu không bọn họ sẽ lo lắm."
Miệng mím thành một đường thẳng, hắn thở hắt ra. "Được thôi."
Hắn để cô đứng vững rồi nắm tay, dẫn cô trở lại bar. Brenna rất mệt, say khướt, bấn loạn, kiệt sức, xấu hổ và trong trạng thái rúng động kỳ lạ. Tay hắn đang giữ tay cô, Brenna muốn hất ra nhưng nếu làm thế chắc chắn cô sẽ té bổ nhào ra sàn mất, hắn nắm tay cô - những luồng cảm xúc tán loạn. Brenna sẽ mất cả tuần để hiểu được những cảm giác này.
Bar ầm ĩ và đông nghịt, ban nhạc đã bắt đầu chơi, đám đông tụ tập ngoài sàn nhảy. Maris không có ở bàn, cả José cũng biến mất.
Brenna nhướng mình, ngó ngang ngó dọc tìm kiếm bóng dáng của Maris và Jóse. Đầu cô nặng trịch theo tiếng bass ầm ầm.
Brenna lại bàn, lấy chiếc áo khoác đen và tròng chiếc túi nhỏ qua đầu, khoác lên vai, chiếc túi vừa vặn ngay hông. Brenna đã có thể rời khỏi đây sau khi tìm bọn họ.
Brenna chạm vào tay Nathan, tựa vào hắn và hét vào tai "Chắc cô ấy đang ở sàn nhảy" tóc hắn lướt qua mũi cô, Brenna ngửi thấy mùi sạch và mát, có một chút the của bạc hà, một cái mùi rất là đàn ông. Mặc cho những cấm cản, cảm giác lạ lùng mà Brenna đã luôn cố gắng giam giữ suốt bao năm qua bỗng lại xuất hiện và chạy l*иg lên trong cơ thể kiệt quệ của cô.
Brenna đỏ mặt, ở nơi nào đó, sâu, rất sâu bên dưới, những cơ bắp nghiên thắt lại ngon lành.
Hắn quan sát cô một lượt, nắm lấy tay cô lần nữa rồi hướng về quầy bar. Hắn được phục vụ gần như tức khắc mà không phải nhờ đến Ngài cỗ Máy Kiểm Soát Redmond. Brenna tự hỏi có phải mọi chuyện xảy ra với hắn ta đều dễ dàng? Brenna không nghe được hắn yêu cầu gì. Hắn ta đưa cô một cốc nước đá to.
"Uống đi." Hắn ta gào to lên ra lệnh.
Những quả cầu đèn bắt đầu xoay tròn, đang chuyển nhạc, ánh đèn màu kỳ quái và những bóng đen đổ xuống quây bar và đám đông. Hắn ta liên tục chuyển màu xanh, xanh lá, trắng rồi đỏ rực. Hắn ta vẫn nhìn cô chăm chăm, rồi cô nhấp một ngụm nước lọc.
Nước chưa trôi qua cuống họng thì hắn ta lại gào lên "Uống hết."
Ngụm nước vẫn còn trong miệng cô, Brenna nhăn mặt khó chịu, cô cố gắng nuốt trôi ngụm nước. Hắn thật độc đoá, hắn ta đưa tay vuốt mái tóc rối, có vẻ không hài lòng và giận dữ. Brenna không hiểu hắn bị làm sao nữa, bị một đứa con gái ngớ ngẩn dựng dậy lúc nửa đêm nên hắn ta nghĩ con bé cần phải được cứu giúp. Rồi phát hiện ra nó bị một thằng con trai đang cố gắng hôn nó. Sau đó chứng kiên nó quằn quại dưới chân hắn ta. Brenna nắm chặt cốc nước, cô dằn vặt chính mình, không biết cô có thể vượt qua khỏi nỗi nhục nhã này không. Tiềm Thức hứ lên một tiếng điệu đàng rồi nhìn cô bực bội qua cặp kính nửa vầng trăng. Brenna hơi lảo đảo, hắn ta đặt tay lên vai để giữ cô vững. Brenna uống hết ly nước như hắn bảo và thấy buồn nôn. Hắn lại tước ly nước trên tay cô, đặt trả lại quầy bar. Brenna khật khừ nhận ra hắn ta mặc một chiếc sơ mi linen trắng, rộng rãi, quần jean ôm, đôi giày Adidas đen, áo khoác mỏng màu tối. Áo sơ mi không gài cúc cổ lòa xòa mấy sợi tóc. Theo quan sát nhập nhòe của Brenna, trông gã này ngon tuyệt. Mười năm rồi, có lẽ Brenna cũng dần quên đi mùi vị của đàn ông. Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, có ham muốn cũng không có gì lạ. Brenna nhìn hắn, cắn môi. Cứ nghĩ không sao nhưng hành động này của cô hắn đã vô tình nhìn thấy, chỉ là hắn không nói ra. Hắn biết rõ cô muốn gì, và ngay cả bản thân hắn cũng muốn điều đó. Có điều giữa hắn và cô còn một bức tường quá cao, nếu không thể cùng nhau làm rõ mọi chuyện thì cơ hội giữa cô và hắn là con số không.
Hắn lại nắm tay cô lần nữa. Hắn ta kéo cô ra sàn nhảy. Hắn ta cũng cảm nhận được sự miễn cưỡng của Brenna, trong ánh đèn màu cô thấy hắn ta cười mỉm thích thú, giễu cợt. Hắn kéo cô lại, ôm ghì vào lòng rồi bắt đầu lắc lư, cơ thể cô cũng chuyển động theo. Brenna bất ngờ, hắn ta bắt đầu nhảy và cô không thể tin nổi bản thân cô cũng đang lắc lư theo, bước rồi bước. Có thể vì say nên Brenna mới làm được thế. Hắn vẫn giữ chắc cô bên hắn, cơ thể hắn bên cơ thể cô. Nếu hắn không ghì chặt cô thế này, cô chắc mình sẽ mềm nhũn ra dưới chân hắn. Đây không phải lần đầu cô nhảy cùng hắn. Chỉ là khác với đợt khiêu vũ trước, lần này lại giống với ngày xưa hơn. Khi vô cùng hắn nhảy ở trong một quán bar giống với thế này. Trẻ tuổi, nông nỗi, ngày đó là lần đầu tiên cô thấy hắn cười, cũng là ngày cô có được nụ hôn đầu với hắn. Cứ thế này cảm giác như bọn họ có thể quay lại như trước, nhưng vẫn còn một chút e dè và ngượng nghịu, họ vẫn chưa làm rõ hết những hiểu lầm của nhau. Bỗng nhiên trong lòng Brenna nổi lên một chút hy vọng. Lúc tỉnh táo, Brenna cũng nhảy rất tệ rồi, cô không giỏi trong khoản này. Brenna tự đọc thần chú trấn giữ mình "Đừng bao giờ tin mấy tên đàn ông biết nhảy, đừng bao giờ tin mấy tên đàn ông biết nhảy"
Nathan đưa cô qua đám đông nhảy nhót, tiến dần sang bên kia sàn nhảy, rồi đến được chỗ Maris và Leo. Nhạc vẫn ầm ầm, điên cuồng và mơ hồ, bên ngoài và bên trong đầu Brenna. Maris đang uốn éo. Tuy Maris làm trong hộp đêm nhưng cô chỉ phục vụ rượu, dù cho có nhiều gã đàn ông giàu có cũng muốn sở hữu Maris nhưng Maris không thuộc loại con gái đó. Brenna không lấy làm lạ gì cả vì với nhan sắc và thân hình rực lửa của Maris, nếu Brenna là đàn ông hẳn cô cũng sẽ gục dưới chân Maris nhưng bây giờ, Maris đang nhảy và chỉ khi nào thích ai đó, thật sự thích, Maris mới làm thế. Thế có nghĩa là bữa sáng mai nhà sẽ có bốn người: Brenna, Finn thì vắng nhà, Jóse thì có thể, Maris và gã đàn ông đó.
Nathan chồm sang nói vào tai Leo. Brenna không nghe được họ nói gì. Leo trông khá cao, vai rộng, ánh mắt sáng tinh quái, khuôn mặt lại khá trẻ. Brenna đoán anh ta có lẽ còn nhỏ tuổi hơn Maris. Leo cười tươi, kéo Maris vào lòng và chắc anh ta sẽ rất vui vẻ khi hốt được người như Maris. Ngay cả trong tình trạng say rượu, Brenna vẫn bị sốc. Maris chỉ mới gặp anh ta thôi mà. Maris gật gù liên tục trước mỗi lời Leo nói, cười với Brenna và vẫy tay. Nathan mất gấp đôi thời gian ban nãy mới đưa được cả cô và hắn ra khỏi sàn nhảy.
"Đó là Leo sao?"
"Phải, hôm nay người của tôi sẽ chăm sóc bạn em. Đi thôi" Nói xong hắn lại kéo tay cô đi
"Đợi đã, Maris đã nói gì với anhh thế?"
"Cô ấy lịch sự chào tôi vì tôi là Boss của cô ấy, sau đó thì cô ấy lại dám cảnh cáo tôi cư xử cho đàng hoàng với em"
Brenna cười phá lên. Trước đó Maris còn hoảng loạn vì sợ sẽ vị đuổi việc, bây giờ thì lại dám vì cô mà cảnh cáo cả sếp của sếp của sếp mình luôn cơ đấy. Độ thân mật giữa cô và Maris lại tăng thêm một bậc, Brenna cảm thấy yêu Maris vô cùng.
"Có vẻ như cô ấy đang đe dọa tôi"
"Cô ấy đe dọa anh sao?" Brenna vẫn không thể nhịn được cười
Nathan cười mỉm. Đã lâu lắm rồi, giữa cô và hắn chưa có một phút giây nào thoải mái như bây giờ. Nếu có thể, cả hai đều muốn thời gian được ngừng lại.
Nhưng Brenna vẫn chưa nói được gì với Maris cả, cô cũng chưa kịp hỏi về Jóse. Jóse rất chính chắn và thông minh, có lẽ sẽ không sao. Brenna chỉ lo cho riêng Maris "Thế có được không nhỉ?" cô đoán chuyện gì sắp xảy ra giữa Maris và anh ta. "Mình cần phải nói về chuyện tìиɧ ɖu͙© an toàn, nếu không hậu quả Maris gặp phải có thể sẽ giống mình mất" Trong thâm tâm, Brenna mong Maris đọc được một trong những poster phía sau cánh cửa nhà vệ sinh, những ý nghĩ xẹt qua trong đầu, xé toạc cơn say và cảm giác ngây ngất. Ở đây ấm áp, ầm ĩ, lại nhiều màu sắc "sáng quá" Đầu Brenna bắt đầu dập dềnh, cô nhìn chằm chằm vào Nathan, hắn cũng đang mỉm cười nhẹ, âu yếm nhìn cô.
"Anh đang xoay vòng vòng kìa Nathan, tôi nghĩ là tôi sắp ngất..."
"Gì chứ? bây giờ sao?"
Brenna cảm thấy sàn nhà càng lúc càng gần mặt mình hơn, cô không biết là thật, hay chỉ là cảm giác. Điều cuối cùng cô nghe thấy trước khi đổ ập vào vòng tay Nathan là một câu chửi tục.
"Fuck!"
Sau đó Brenna chẳng còn biết thêm bất cứ điều gì nữa. Cô ngã lọt tỏm vào lòng Nathan. Hắn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng bồng cô trở ra ngoài xe.
Hắn bồng cô lên xe, để cô thoải mái ngủ trong lòng hắn.
"Về thẳng nhà"
Alex gật đầu rồi phòng xe một mạch về thẳng nhà của Nathan. Tay hắn đang khoác lấy vai cô, đầu cô ngã vào lòng hắn. Tay hắn liên tục vuốt vuốt mái tóc của cô, có lúc lại đưa ngón tay mân mê má cô, thi thoảng lại ngửi thấy mùi dầu gội của cô, nó có mùi như dừa, hay vanilla gì đó, hắn không rõ là gì nhưng rất ngọt.
Tới nơi, Alex mở cửa xe, hắn mặc kệ đám bảo vệ và người hầu đang cúi chào hắn, hắn lướt nhanh qua từng phòng, từng hành lang một, nhẹ nhàng bồng cô trở lên phòng hắn. Nếu Qwen còn ở đây thì cho dù hắn có dắt bao nhiêu cô gái về nhà Qwen cũng chẳng làm gì được hắn, nhưng phiền nhất là cô ta cứ suốt ngày om sòm, Nathan đang cảm thấy thật may mắn khi Khalid đã đưa cô ta biến khỏi đây.
Hắn đặt cô lên giường, định bỏ đi, nhưng lại tiến lại gần cô. Hắn ghé mặt sát vào, hơi thở của Brenna còn có thể chạm vào mặt hắn, nóng ran, lại có mùi của bia rượu. Hắn lại đưa tay vuốt mái tóc cô, rồi hôn nhẹ vào trán cô một cái. Lâu lắm rồi, hắn cũng chẳng còn nhớ nổi lần cuối nhìn thấy cô ngủ là khi nào.
***
Một nơi nào đó ở Los Angeles.
Jóse đang lái trên con Audi A8 màu đen, cái xe này cũng chẳng còn mới mẻ gì nữa. Cô lái từ quán bar đến một căn biệt thự nào đó ở một nơi khá hẻo lánh.
Căn nhà cứ như cả một pháo đài kiên cố, được bao quanh bởi bức tường hàng rào trắng tinh khiết, camera an ninh gắn khắp nơi, cả người canh gác cũng được trang bị đầy đủ, toàn là những thiết bị dụng cụ xịn xò. Jóse lái đến trước cổng, muốn vào được đây phải vượt qua được phần an ninh rất chặt chẽ. Cho dù muốn đột nhập thì ngay cả Gara cũng không thể vào được nếu không có tay trong.
Sau khi vượt qua được cổng an ninh, Jóse đậu xe ở trong một sân vườn khá rộng, xung quanh khu vườn được bao phủ bởi một vườn hoa hồng đỏ, nếu nhìn từ xa khu vườn cứ như là bị nhuốm một đống máu vậy. Ở đây chẳng có hoa gì khác ngoài hoa hồng đỏ, có lẽ chủ nhà yêu nhất là loài hoa này.
Jóse xuống xe và bước vào trong nhà. Sảnh nhà rộng kinh khủng, được thiết kế theo kiểu châu âu cổ điển, cứ như một sàn khiêu vũ vậy. Hai cái cầu thang xoắn ổc giữa sảnh rất tráng lệ. Không ai có thể nghĩ đây là "nhà" cả, ở đây nói nhỏ thôi cũng có tiếng vang.
Jóse bước lên lầu, cố đi men theo hành lang đồ sộ tiến gần tới căn phòng ở cuối hành lang. Cánh cửa có màu gỗ đen rất tinh tế. Nhìn sơ qua cũng đoán được nó rất đắt tiền, liệu mà gõ cửa cẩn thận. Jóse gõ nhẹ lên hai tiếng, rồi giọng của một người đàn ông trong đó phát ra "Vào đi"
Jóse mở cửa bước vào. Một gã đàn ông có dung mạo như John Wick, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp sang chảnh đang đứng phía sau bóp vai cho hắn.
Jóse cúi đầu, rồi cô nhẹ nhàng mỉn cười "Ngài Zane Holtz, Cô Anastasia Siffredi, có vẻ như tôi đã bắt được vàng rồi"