Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 56: Tín nhiệm

Nathan đọc lướt qua một lượt. Thomas không khỏi hoài nghi bấy lâu nay và buột miệng lên tiếng.

"Ngài Redmond, người này là một nhân vật nguy hiểm gì mà ngài muốn tôi điều tra thật cẩn thậb tỉ mỉ vậy?"

Nathan tiếp tục nhìm sơ qua tập hồ sơ rồi cười khẩy.

"Thế anh nghĩ gì?"

Thomas im lặng suy nghĩ một lúc.

"Theo như hồ sơ thì đó chỉ là một người phụ nữ bình thường không có gì đặc biệt ngoại trừ việc ở trong băng đảng Cosa Nostra. Tuy nhiên cũng có thể sau lớp áo bình thường đó là một nhân vật nguy hiểm"

"Vậy thì anh tin điều nào?"

Thomas lại trầm ngâm suy nghĩ, hắn đưa bàn tay rảnh rỗi sờ nhẹ vào cằm rồi lại buông xuống.

"Tôi tin vào điều thứ hai hơn. Nếu chỉ là một người bình thường thì không lí gì ngài lại bảo tôi điều tra cẩn thận."

Nathan cười cay đắng.

"Có lẽ đúng là thế."

Hắn chỉ đơn thuần ném ra một câu trả lời không chính xác, nhưng Thomas có vẻ như bị lung lay bất thường.

Nói Brenna là một người phụ nữ bình thường cũng đúng, nói cô là một người có tầm quan trọng cũng đúng. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tư của hắn hắn cảm thấy không có lí do gì phải giải thích tõ ràng việc này cho Thomas.

Nathan đảo mắt, bỗng hắn cảm thấy có chút tội lỗi vì đã làm Thomas nhầm lẫn bằng cách nói chuyện vô nghĩa. Tuy nhiên, hắn vẫn vui mừng vì có thể kết thúc cuộc đối thoại không cần thiết này.

"Được rồi, đừng đứng thẫn thờ ra đấy nữa. Tôi còn có việc..."

Nathan chưa nói hết câu, Thomas giật mình như anh vừa mới bay bổng ở đâu đó. Khi Nathan đứng dậy tiến ra phía cửa thì một cô hầu nhanh chóng mở cửa cho hắn ta. Thomas lẽo đẽo theo sau thì bị Nathan đưa tay cản lại.

"Thực hiện ngay những việc tôi đã giao. Ba cái việc tiễn đưa không cần thiết"

Tuy Nathan nói như thế, nhưng chỉ khi nào hắn mở miệng cảm bọn họ mới ngừng lại chứ nay cho dù có căn dặn như vậy, những ngày sau bọn họ cho dù có nhớ cũng sẽ không nghe lời. Họ cảm thật thất lễ nếu làm vậy thật và đây cũng không phải lần đầu tiên Nathan dặn họ như vậy.

***

Nơi hiện tại Brenna đang ở là căn biệt thự của lão Paul, nhưng nay có thể nói đã trở thành của Kai, ròng rã suốt mười năm hơn, bây giờ đột nhiên lại phải gấp rút dọn đi, trong lòng cô vẫn có chút luyến tiếc.

Thế nhưng khi nghĩ đến những mối nguy hại trong thế giới hắc đạo. Brenna lại không muốn làm đứa con của mình vuống mắc vào nguy hiểm nên cô lại đứng lên dọn dẹp hành lý của mình.

Quần áo, giày dép, tập sách của Finn,... và những vật dụng cần thiết. Cô phân loại rất tốt những đồ vật này, để cho những thành viên mà Kai dặn dò phải giúp đỡ cô việc vận chuyển làm mọi thứ. Vì ở đây là "ổ" của một băng đảng nên Brenna cũng không thể cứ đơn giản mà gọi công ty vận chuyển tới giúp được.

Từ khi sự việc của lão Paul xảy ra, Kai dường như rất bận. Tuy cùng nhà nhưng Brenna cũng rất hiếm khi gặp được anh. Không ra khỏi nhà thì cũng chỉ ru rú trong phòng. Dù vậy Brenna cũng chẳng quan tâm đến những việc này nên cô không hỏi han hay tìm kiếm Kai, chỉ chú tâm vài việc dọn ra ngoài ở.

Hôm nay cô dọn ra ngoài, Brenna chỉ dặn dò lại với một thảnh viên của Kai rồi cô quay lưng đi. Không còn luyến tiếc gì nữa.

Brenna ngồi trên xe, ngồi ở vị trí lái là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt đầy đặn, bên trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên tia sắc bén, ông ta nhìn thấy Brenna sắc mặt hơi dịu lại, còn cười chào hỏi Brenna: “Chào cháu, chú là Darry”

“Chào chú.” Brenna gật gật đầu.

Audi màu đen khởi động, cuối cùng dừng tại căn chung cư mà cô đã thuê tuần trước.

Ông chú Darry ngừng xe vả xuống mở cửa cho Brenna, cô liền đi xuống.

Brenna theo bản năng hơi căng thẳng.

“Đi thôi” Một thành viên của Kai mỉm cười với Brenba, xua đi sự bất an của cô.

Brenna đeo cặp sách đi ở phía trước hướng dẫn, những nngười khuân vác đi theo ở phía sau.

Những thành viên giúp đỡ Brenna khuân đồ lên tận phòng.

Khi gần tới, cô thấy cửa phòng đang mở toang ra, phía trước cửa phòng lỉnh kỉnh một vaì thùng đồ chắn hết cả cửa ra vào, nhưng đó không phaỉ là đồ của cô. Brenna cũng lấy làm lạ. Vì sau hôm thuê phòng Jóse sẽ chuyển vào ở ngay chứ không phải là cùng ngày với Brenna.

Tiến càng gần phòng thì Brenna càng có thể nghe rõ hơn nữa. Tiếng cãi vã, không rõ nội dung là gì nhưng Brenna cũng đã tới nơi. Chưa kịp lú đầu vào ngó thì bất ngờ một cái túi đeo chéo lao thẳng ra bên ngoài và đập trúng thẳng mặt của một thành viên đang đi đằng sau Brenna. Anh ta cũng giật mình làm rớt luôn thùng đồ trên tay xuống đất. Hành động không rõ xuất phát từ ai, tử việc gì dọa Brenna nhảy lên một cái. Cô thập thò ở phía ngoài xửa phòng ngó vào.

Jóse vẫn đẹp như ngày nào đang đứng làm ngơ một cô nàng tóc vàng hoe nào đó.

Giọng của cô ta rất mạnh mẽ và trẻ trung, vì cô ta đứng quay lưng về phía cửa nên Brenna không thể nhìn được đằng trước của cô ta.

"Các anh cứ để đồ ở đây, tôi sẽ tự đẩy vào phòng, cảm ơn các anh rất nhiều."

Brenna lịch sự cúi đầu cảm ơn những thành giên, họb họ cũng mỉm cười cúi đầu đáp trả rồi quay lưng ra về.

Cộc cộc.

Brenna gõ lên trên cửa hai tiếng mặc dù cánh xửa đã mở toang hoang ra từ lúc bắt đầu.

Âm thanh này như phá tan đi mớ hỗn độn trong phòng. Jóse lẫn cô gái tóc vàng đều nhìn về phía của Brenna.

Cô ấy có mái tóc xoăn vàng xõa ngang vai, làn da ngăm bóng lưỡng, trông rất khỏe khoắn. Đôi môi mọng màu nude. Cặp mắt xanh ngời trong suốt cứ như hai hòn đá quý. Body chuẩn không thể chê vào đâu được, siêu vòng một và ba, vòng eo thon gọn có cơ bụng săn chắc,... Cô ta ăn mặc khá là kiệm vải, chỉ có một chiếc áo crop top màu vàng chóe khoét ngực sâu để lộ bầu ngực rám nắng, căng phồng bóng bẩy cuả cô ta ra và một chiếc quần short có đáy khá là ngắn. Chiếc quần cứ như thể sẽ bị cặp mông to đùng đó làm căng đến rách toạc ra mất.

"Tại sao xung quanh mình cứ liên tục xuất hiện người đẹp thế này..." Brenna nghĩ

Brenna cầm lên chiếc túi xấu số vừa bị quăng khỏi cửa đưa cao lên ngang đầu cô, nghiêng đầu hỏi: "Túi của...?"

Cô nàng Hawaii đó nhào tới chụp lấy chiếc túi, bắt đầu mè nheo với Brenna khiến Brenna cũng bối rối.

"Cái con mụ trông như nhân vật phản diện kia thật quá đáng! Tôi chỉ nói muốn làm bạn cùng phòng thôi mà cô ta nỡ lòng nào quăng đồ của tôi đi!"

Brenna vẫn chưa hiểu đc chuyện gì, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Jóse vẫn đang đứng hút thuốc trong phòng, khuôn mặt khá là khó chịu. Còn cô nàng Hawaii da ngăm này thì vẫn đang bám lấy tay áo của Brenna mè nheo đủ điều. Một đống thùng đồ thì ngổn ngang khắp nơi, không rõ của Jóse hay của cô nàng Hawaii. Không càn thiết phải tự mò câu trả lời, Brenna chủ động lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy Jóse?"

Jóse chưa kịp xoay cả người ra để trả lời thì cô nàng Hawaii nhãy cẫng lên, hơi uốn éo cơ thể.

"Tôi nói cho cô nghe nhé! Vì không đủ tiền để trả phòng cho nên tôi đã bị bà chủ cũ hung hăng đuổi đi. Tôi đã hỏi mướn phòng của các cô trước rồi đấy nhưng vì chưa sắp xếp được mọi thứ cho nên tôi đã không nói trước để họ giữ phòng cho tôi thôi! Chỗ của các cô thực sự rất rẻ, lại gần nơi tôi đi làm... Dù sao tôi cũng không còn chỗ nào để đi nữa! Chỗ này cũng có tận ba phòng cơ mà! Các cô làm ơn làm phước cho tôi làm bạn cùng phòng đi...!"

Cô ta liên tục nói không ngừng nghỉ với bộ mặt mè nheo như đang nhõng nhẽo với bạn trai vậy khiến Brenna cho dù có muốn cũng khongu thể nào ngắt lời cô ta.

"Đủ rồi! Cô không hề có cọc gì trước ở đây cho nên bị người khác thur6 cũng là lẻ đương nhiên. Cô đừng có đứng ở trước phòng chúng tôi la làng lên nữa kẻo người khác nghe thấy lại tưởng chúng tôi làm gì cô!"

Jóse vừa nói vừa kéo tay cô nàng ra khỏi phòng một cách thô bạo, nhưng cô nàng đó cũng không chịu thua, cứng đầu và cố gắng ghì lại. Hoàn cảnh này Brenna nhìn mà cũng thấy bối rối.

"Được rồi! được rồi mà Jóse... Dẫu sao cũng có ba phòng lận, hơn nữa tớ không phiền gì đâu..." Brenna ngại ngùng lên tiếng.

"Đó cô đã nghe chưa, bạn của cô đã đồng ý rồi kìa, sao cô vẫn phải nhỏ mọn vậy!?" Cô nàng lớn tiếng chống trả Jóse.

"Tôi thực sự không hiểu cô thực sự ngu hay là cứng đầu nữa! Bị người khác đuổi ra như thế mà cô vẫn không thấy xấu hổ à?!" Jóse cũng lớn tiếng lạk không chịu thua.

Bọn họ vừa cãi nhau vừa tiếp tũc giằng co như hai đứa trẻ đang chơi kéo co vậy.

"Phòng ở đây vốn đã rẻ rồi, tuy là cũng phiền phức khi ở cùng nhiều người lạ nhưng chẳng phải nếu chia ba thì càng rẻ hơn sao?! Vì vấn đế này nên tôi chẳng cần phải biết xấu hổ là gì cả!"

Bỗng Jóse khựng lại rồi buông tay cou nàng Hawaii ra khiến cô ta té ngược ra đằng sau. Brenna cũng luống cuống chạy lại đỡ lấy cô ta. Brenna diều cô ta dậy trong khi Jóse vẫn còn đứng như trời trồng lẩm bẩm gì đó như thể cô đang niệm bùa chú. Có vẻ như cô nàng Hawaii định mở miệng ra chửi rủa gì đấy thì bấtngờ Jóse ho lên một tiếng.

"Khụ... Thôi được... Dù sao cũng còn dư một phòng, cô có thể ở lại. Nhưng nhớ phải tuyệt đối giữ riêng tư cho tôi là được."

Nói rồi Jóse đi về phòng của mình, đóng chặt của lại mặc cho hai cô nàng kia vẫn đứng ngơ ngác chưa hiêỉ chuyện gì đã xảy ra.

Cô nàng da ngăm nhanh chóng lấy lại dáng đứng, đưa hai tay ra sau phủi phủi cặp mông của mình.

"Sao cô ta không chịu suy nghĩ đến giá tiền sẽ rẻ hơn nếu chia ba chứ. Biết vậy tôi đã nói sớm hơn rồi để khỏi phải tốn hơi gây lộn với cô ta. "

Brenna gượng gạo cười đáp trả. Cô nàng da ngăm cười tươi, đồng thời khuân vác hành lý của chính bản thân vào trong nhà

"Xin lỗi vì hoàn cảnh lúc nảy nhé! Tôi thực sự đang rất túng tiền nên phải vứt hết liêm sỉ để được chia phòng với các cô. Dù sao cô cũng tốt thật đấy, chưa gì đã đồng ý chia sẻ phòng cho tôi rồi"

"Không sao, trông cô cũng có vẻ không phải là người xấu..."

Bất ngờ cô nàng quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn Brenna. Brenna như bị ánh mắt nuốt chửng, không hiểu bản thân đã nói gì sai mà lại khiến đối phương nhìn mình như thế.

"Cô tên là gì?" Cô nàng da ngăm nhìn Brenna, nở một nụ cười thân thiện hỏi thăm Brenna.

Bị giọng nói của người đẹp cắt ngang suy nghĩ rối rắm trong đầu, nhất thời Brenna hoảng hốt: "A, tôi sao?"

Chẳng lẽ tôi đang nói chuyện một mình? Cô nàng da ngăm nhủ thầm trong bụng.

"Tôi là Brenna" Cô nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có "Còn cô?"

"Tôi là Maris, ba mươi hai cái xuân xanh"

Cô nàng hơn hẳn Brenna bốn tuổi, nhưng ngoại hình lẫn khí chất đều quyến rũ và trẻ trung không tưởng tượng được. Nếu không nói Brenna cứ nghĩ cô ta chỉ đơn giản là một nữ sinh năng động không chừng.

Brenna cũng đưa tay về phía trước, bắt lấy bàn tay mịn màng đó.

"Em hai mươi tám tuổi... Còn cô gái lúc nảy là Jóse, bằng tuổi em..."

Sau đó bọn họ cùng nhau vừa dọn đầ vừa tìm hiểu nhau.

"xin lỗi chị vì hành động thô lỗ ban nảy của cậu ấy..."

"không sao không sao! Chị hiểu cảm giác của em ấy khi có một người lạ đột nhiên muốn chia phòng mà!" Maris vừa nói vừa cười lớn.

"bọn em cũng chỉ mới biết nhau cách đây một tuần thôi"

"vậy sao... Cơ mà ban nảy em bảo chị trông có vẻ là người tốt đấy, thế còn cô bạn của em?"

"Jóse ấy ạ...? Ờm... Thì trông cậu ấy khá là kỳ bí, khó gần và hơi thô lỗ... Nhưng tiếp xúc với cậu ấy thì em không thấy thế..."

Nụ cười toe toét trên môi Maris bỗng hạ xuống thành một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, không rõ là hàm ý tốt hay xấu.

"Em ít tiếp xúc với người khác lắm đúng không?"

Brenna im lặng một hồi rồi nói:

"Sao chị biết?"

"Em đó, cần phải giao tiếp nhiều hơn. Không phải chỉ cần nhìn bề ngoài hay tiếp xúc một chút là em sẽ nhận định được người đó tốt hay xấu đâu. Cũng rất may cho em đây chị không phải là người xấu Như. Ai. Kia. Đâu!" Maris cố tình nói lớn bốn chữ cuối, đôi mắt hơi liếc về phía phòng của Jóse như thể cố tình muốn cho Jóse nghe thấy vậy.

Brenna cười khúc khích.

Nhìn đôi mắt trong veo to tròn đang chăm chú nhìn mình, miệng mỉm cười tươi hơn hoa, khuôn mặt của Maris không giống như là đang lừa dối gì cả.

"Hm...vâng, cảm ơm chị đã nhắc nhở"

***

"Nghe nói gần đây Camorra các người đang tung hoành khu chợ đen này. Hừ... Và cuối cùng thì lại tới cửa hàng của ta đây. Chắc hẳn các người cũng đã quanh quẩn các cửa hàng buôn vũ khí lậu như ta rồi chứ nhỉ?"

Một lão già cao to nhưng khuôn mặt trông như đã ngoài năm mươi, chột một mắt, ăn mặc đơn giản như một người tầm thường ngồi chiễm chệ giữa một căn phòng chất đủ loại các món vũ khí, giọng điệu khá hách dịch, chuẩn dân chợ búa. Trước mặt lão là tám người đàn ông cao to. Có kẻ mặt mày thư sinh, nghiêm trang, cũng có kẻ mặt mày trông như côn đồ thứ thiệt,... đủ thể loại, đủ độ tuổi từ trẻ cho đến trung niên.

Thị trường chợ đen là nơi các hoạt động kinh tế diễn ra bên ngoài các kênh do chính phủ phê chuẩn. Khái niệm Thị trường chợ đen dùng để chỉ thị trường bất hợp pháp.

Thị trường chợ đen thường là nơi buôn bán các sản phẩm nằm trong danh mục cấm của chính phủ như thuốc, vũ khí, cần sa và các hoạt động trao đổi mua bán ngoại tệ, vàng bất hợp pháp và còn nhiều nhiều thứ nữa như thú quý hiếm, gỗ quý, nội tạng người,... Có những thứ không thể mua được bên ngoài thì chợ đen đều có.

Tuy vậy, thị trường chợ đen tiềm ẩn rất nhiều điều rủi ro bao gồm nguy cơ gian lận cao, khả năng bạo lực, hàng giả hoặc các sản phẩm giả mạo (thuốc uống, thực phẩm chức năng...) và thực tế là người mua không có cơ hội kiểm chứng được. Dù biết rõ thế nhưng người tiêu dùng vẫn không ngần ngại mua nó.

Tham gia vào thị trường chợ đen không phải lúc nào cũng là vấn đề đúng hay sai. Trả gấp ba lần tiền để mua vé chợ đen xem ban nhạc yêu thích của họ hoặc đội bóng đá họ yêu thích? Đây cũng là một giao dịch chợ đen mà hầu hết mọi người đều thấy hợp lý.

Đối với những sản phẩm như bản quyền phần mềm và dược phẩm, nhờ thị trường "chợ đen", những sản phẩm này được phổ biến rộng rãi trên thế giới. Những người tiêu dùng không đủ khả năng chi trả cho bản quyền đắt đỏ vẫn có thể sử dụng. Ví dụ điển hình nhất là các phần mềm của Microsoft đóng góp lớn vào sự phát triển tin học toàn cầu nhờ thị trường "chợ đen".

Vì thế không chỉ có người xấu mới vào khu chợ đen mà ngay cả những người tốt, không có tiền án cũng không ngần ngại sử dụng khu chợ đen.

Một người đàn ông nhìn khá nghiêm nghị giữa bảy người còn lại lên tiếng:

"Bọn tôi đến đây để bày tỏ lòng tôn trọng... Nếu chịu chấp nhận thỏa thuận này, lão có thể tận hưởng hết tuổi đời còn lại luôn đấy..."

Vẫn như mọi ngày, biêủ cảm, hành động,... mọi thứ thuộc về Khalid vẫn luôn hoàn hảo trong mắt ngươì khác, anh ta vẫn luôn trong tư thế chuẩn mực đó.

Ngắt quẵng một lúc, khuôn mặt Khalid dần trở nên trông nguy hiểm hơn hẳn, anh nói thêm: "Camorra bọn tôi sẽ dốc sức bảo vệ toàn bộ cửa hàng trong khu chợ đen. Thay vào đó, các người chỉ cần gửi lại một nửa doanh thu cho chúng tôi."

Không một ai trong thế giới ngầm là không biết khu chợ đen là một nơi rất nguy hiểm do có rất nhiều băng đảng.

Người đang có khuôn mặt nguy hiểm lại chuyển cơ mặt trở lại bình thường, anh ta nói tiếp: "Bọn tôi sẽ bảo vệ cửa hàng các người khỏi tay của các băng nhóm nguy hiểm ấy."

Lão già đứng phắt dậy, khuôn mặt rõ tức giận đến nỗi có thể thấy cả gân cổ và mặt của lão hiện hết lên trên, lão quát lớn: "Nói năng mắc cười ghê! Bọn mày là băng nhóm nguy hiểm nhất trong số tất cả các băng nhóm đấy! Tao đếch quên đợt bọn mày phá banh cửa hàng tao đâu! Đéo có thỏa thuận gì hết!"

Khalid không tức giận, chỉ thở một hơi thật dài rồi quay mặt về phía sau lưng mình, giọng nói nhỏ nhẹ đầy lòng kính trọng

"Chà... Ca này khó đấy, ngài Redmond"

Tám người đàn ông nhanh chóng tách ra hai bên chừa một lối đi ở chính giữa. Lão già đang thái độ tác oai bỗng mặt mày bắt đầu xanh xẩm, miệng hơi lắm bắp, lão ta ngồi phịch xuống ghế, chỉ biết trố mắt ra nhìn một gã đàn ông đầy sát khí đi giữa hai hàng người. Dáng vóc tuy không đô con bàng tám người kia nhưng lại là kẻ nguy hiểm nhất mà không ai trong thế giới ngầm là không biết. Lưng thẳng, khuôn mặt điềm tĩnh và từng bước tiến lên phía trước.

"Chà chà... Thứ lỗi cho tôi nhé. Camorra chúng tôi đã từng mắc sai sót..."

PHỊCH

Hắn ngồi lên bàn phía trước mặt lão già, ánh mắt sắc nhọn như một lưỡi kiếm khkến đối phương cảm thấy giống như sắp bị đâm một nhát vào người. Một ánh mắt tràn đầy sát khí và lời đe dọa, không ai nhìn vào mà lại không biết ý nghĩa ánh mắt đó là gì.

Hắn nói tiếp: " Nhưng đừng lo... Lũ mèo của tôi đã được dạy dỗ lại hết rồi"

Lão già không nói được gì, chỉ biết lão không thể giấu được mấy giọt mồ hôi đang lăn trên trán lão. Lão ngước mặt lên, nhìn hắn ngạo mạn ngồi trên bàn của lão một cách đầy tự tin. Hắn bắt chéo chân, nửa thân trên xoay về phía lão già đó, một tay chống lên bàn

"Ông đang gặp khó khăn tài chính chứ gì? Cứ dựa vào tôi đây. Cửa hàng của ông hợp tác với Camorra sẽ dần tạo nên một khu chợ đen mới tốt hơn đấy."

Hắn nhìn gần hơn nữa vào mắt lão già đang run rẩy đó nói tiếp: "Thứ mà bọn tội phạm hiện nay cần nhất là "Sự Cho Phép", chỉ cần gợi ý đến khu chợ đen, chắc chắn nơi này sẽ rất đắt khách."

Lão già bắt đầu run rẩy rõ ràng hơn nữa, hai bàn tay lão ướt đẫm cả mồ hôi, chỉ biết bấu chặt vào ống quần của chính mình, không thể làm gì khác.

Khóe miệng của hắn nhếch lên đắc ý.

"Đây sẽ là sự hợp tác thông minh đấy, ông không nghĩ vậy sao?"

***

Giữa căn phòng chính là một chiếc bàn dài hình chữ nhật được phủ khăn trắng. Có chín ghế ngồi, một ở giữa và bốn đều hai bên. Đĩa ăn chính được đặt ở chính giữa chỗ ngồi, đĩa ăn salat được đặt phía trên. Khăn ăn được gấp gọn, đặt phía bên trái đĩa. Dao ăn được đặt bên phải và lưỡi dao quay vào phía trong đĩa. Bên phải của dao là thìa ăn, muỗng ăn soup được đặt bên phải chiếc thìa đó. Dĩa ăn được đặt bên trái của đĩa và dĩa dùng cho món salad được đặt bên trái dĩa ăn, và một chiếc dĩa nhỏ nhất dùng cho món tráng miệng được đặt ngoài cùng hoặc song song với thìa ăn tráng miệng đặt phía trên đĩa ăn chính. Đĩa đựng bánh mì và bơ được đặt phía trên những chiếc dĩa. Từ ngoài vào trong theo thứ tự sử dụng, lần lượt là ly rượu champagne, ly rượu vang, ly uống nước. Đặt ly nước ở chính phía trên những chiếc dao.

Ban đầu khi gã Nathan ngồi vào những nơi sang trọng như thế này, không cần biết người khác có biết hay không, khuôn mặt của hắn hiện rõ ra sự khó chịu. Nhưng đó là khi hắn phải ra ngoài làm việc xã giao. Chẳng hiểu lí do vì sao và từ khi nào nhưng ngay cả những người hầu ở nhà hắn cũng bắt đầu sắp xếp mọi thứ trông trịnh trọng như vậy, cho dù hắn có bảo họ chỉ cần làm đơn giản bao nhiêu lần thì chưa được bao lâu, đâu sẽ lại vaò đấy. Dần dần hắn cũng đã quen và chẳng còn buồn nói nữa, nhưng chung quy thì hiện tại hắn vẫn chẳng thể hiểu được ý nghĩa của việc sắp xếp đó, dù sao cũng có những thứ mà hắn còn chả thèm đυ.ng đến, hắn không hiểu họ cứ thích bày biện ra làm gì.

Nathan ngồi ở giữa, bên phải hắn là Khalid - người nghiêm chỉnh nhất Camorra,

tiếp đến là Thomas - trầm tính, lúc nào trông cũng xanh xao

Free có khuôn mặt khá trẩu tre, vui vẻ hòa đồng, thích chơi gái và đánh nhau

Otis - trông khá bậm trợn, lúc nào cũng đeo khẩu trang, chưa ai nhìn thấy mặt bao giờ và là người lớn tuổi nhất

Bên trái Nathan là Leo - trẻ tuổi nhất nhưng cũng không quá bốc đồng, có khuôn mặt đẹp mã và thân thể cường tráng, dù trẻ tuổi nhưng cũng khá mạnh,

tiếp theo là Aldo, sở hữu khuôn mặt phúc hậu, thân thiện, giỏi nhất là đàm phán

Alex - nắm cả khu chợ đen trong lòng bàn tay

Cuối cùng là Ryder - đấm nhau là giỏi nhất, mặc dù là đàn ông nhưng hay bị cà khịa vì sở hữu khuôn mặt nữ tính

Đây là tám người đàn ông mà hắn tin tưởng nhất.

CẠCH

Tiếng đặt mạnh ly rượu trống rỗng xuống bàn đến từ gã Nathan. Hắn di chuyển ngón trỏ của mình xoa xoa phần bầu ly hình oval trong suốt, to và phần miệng ly nhỏ dần lại giống như da thịt của một người phụ nữ. Nguyên nhân đằng sau thiết kế này là do khi thưởng thức rượu vang đỏ, cần lắc nhẹ rượu trong ly để mùi thơm của rượu bay lên, ngửi trước rồi mới uống.

Hắn ngồi chống cằm, nhìn Khalid đang rót thêm rượu vào ly của hắn.

Aldo: "Ngài Redmond, thật đáng kinh ngạc!"

Alex: "Lão già lúc nảy khinh thường chúng ta rõ ra mặt, nhưng ngài Redmond vừa xuất hiện thôi là lão đã thay đổi thái độ liền"

Free: "Làm ăn càng lúc càng thuận lợi mà nhỉ"

Nathan chống cằm, tựa lưng vào ghế "Hừ... Từ góc nhìn của tôi, các anh có vẽ thoải mái bộc lộ hết cảm xúc của mình ra nhỉ. Lộ hết bản mặt của các anh ra thì ai cũng như nhau cả"

Ryder: "Ha ha ha... Nói thế thì hơi ác quá"

Free: "Đúng nghĩa ngài tự bán mình cho hợp đồng đấy, thật đáng nể!"

Hắn nhướng mình dậy, đưa tay lấy dao nĩa và cắt một miếng beefsteak trước mặt "Dù sao đã bước chân vô cái thế giới này thì buộc phải chơi theo luật rừng thôi"

Khalid đưa mắt nhìn Nathan. Nathan chỉ cắn có đúng một nĩa thịt bé tẹo rồi đặt dao nĩa xuống. Hắn chống hai tay lên bàn đứng dậy, thở phào chán nản.

"Thôi các người tự dọn luôn đi. Tôi phải về phòng xây dựng kế hoạch sắp tới"

Otis: "Hả?! Ngài chỉ mới ăn có một chút mà? Đã xong rồi á?!"

"Đừng so sánh tôi với các người, cứ ăn thỏa thích đi."

Otis: " V-vâng"

Hắn bước ra khỏi phòng ăn, nhưng vẫn nghe tiếng cười đùa của tám người bọn họ, cảnh này cứ như là những người bạn ăn nhậu bình thường thôi vậy. Duy chỉ có giọng của Free và Aldo là to nhất.

Free: " Nhờ cả vào ngài đấy ngài Redmond!"

Aldo: "Ngài là tuyệt nhất!"

"Im lặng và ăn tiếp giùm"

Khi vừa đóng cửa phòng mình lại. Nathan băý đầu quỳ gục xuống sàn. Mồ hôi trên trán hắn bắt đầu chảy đầm đìa, tim đập mạnh, liên tục thở gấp, hắn bắt đầu ho sặc sụ?

"Khụ khụ! Ọe!"

Sau vụ xảy ra tại tòa nhà Space Needle hắn liên tục cày ngày cày đêm, không hề có một chút nghỉ ngơi. Dù cho hắn có cố gắng, dù cho hắn cứ tiếp tục thuyết phục bản thân, dù cho có bao nhiêu ngày trôi qua... Cơ thể hắn chỉ toàn dung nạp thuốc là và rượu bia. Hiện tại hắn chẳng thể nuốt trôi được món gì, chỏ có dựa vào nước tăng lực, hắn cũng không rõ cơ thể hắn sẽ trụ được trong bao lâu.

CẠCH

Hắn giật mình khi ngje tiếng mở cửa, hắn vội vàng đứng phắt dậy, giả vờ như doang chỉnh lại cái áo trên người mình. Cố gắng giữ tỉnh táo và nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể.

Hắn quay mặt ra nhìn, là Khalid.

"Sao thế, Khalid? Tôi đã dặn phải gõ cửa trước khi vào rồi mà?"

"Ngài Redmond..."

Khalid tiến gần lại phía Nathan, cố gắng quan sát sắc mặt của Nathan, nhưng Nathan chỉ liên tục tránh né Khalid.

"Bọn kia đi uống rượu cả rồi, tôi thấy lo nên mới vội quay lại đây. Ngài có sao không? Mặt ngài trông tái nhợt hẳn"

"Tôi vẫn ổn. Anh muốn gì?" Nathan gắt gỏng

"Ngài... Bắt đầu ốm yếu đi rất mhiều rồi..."

"Thôi xong rồi. Hắn nhận ra mình đang yếu đi? Hắn đang có âm mưu gì đây...?" Nathan suy nghĩ trong đầu. Một giọt mồ hôi của hắn bắt đầu nhễu xuống, hắn đưa mắt liếc nhìn đầy ác ý với Khalid.

Bỗng Khalid chìa tay ra đưa một khay thức ăn trông còn nóng hổi chỉ gồm một chén cháo tnịt thanh đạm và một dĩa salad nhỏ.

"Anh... Nghĩ gì vậy? Định xem tôi là trò đùa à?!" Nathan bắt đầu bực tức, gắt gỏng với Khalid.

"Tôi biết ngài sẽ nói thế... Nhưng sao ngài cứ phải ngoan cố? Xin ngài đừng có hành hạ bản thân mình nữa! Ngài không chỉ cực kì quan trọng cho Camorra... Mà còn có khả năng thay đổi cái thế giới ngầm loạn lạc này. Ngài mà chết thì có được tích sự gì nữa đâu!"

Nathan đưa cặp mắt đầy sát khí và phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Khalid, hắn tiến tới, túm chặt cổ áo của Khalid. Dùng một giọng điệu trầm và nhỏ nhẹ nhưng lại đầy hàm ý đe dọa nói:

"Hôm nay anh lại dám lớn tiếng với tôi? Thấy đợt trước thằng Zane đùa cợt với tôi nên bây giờ không còn xem tôi là gì nữa đúng không?"

Zane Holtz vẫn là một nỗi ám ảnh với Nathan, hắn mất ăn mất ngủ. Mỗi khi thức dậy thì thấy trên đầu giường chỉ toàn tóc là tóc của chính hắn. Căng thẳng và cơ thể suy nhược dẫn đến tình trạng rụng tóc của hắn.

Khalid mặt mày xanh xẩm, chỉ có thể lắp bắp vài câu

"Không... Thưa ngài... Tôi chỉ là không kham nổi việc chỉ vì chúng tôi... Mà mgài trở nên yếu đi."

Nathan buông cổ áo hắn ra, thả lỏng gân cốt, Khalid nói thêm:

"Không biết nói sao... Chứ nhìn ngài thế này tôi cũng không thiết ăn uống gì nữa..."

Nathan nhìn kỹ vào biểu cảm của Khalid, dường như anh ta đang rất bối rối và đau khổ. Nhìn Khalid sốt sắng lo cho hắn như vậy Nathan bỗng cảm thấy thật tội lỗi khi lại nghi ngờ người mà mình vốn luôn tin tưởng nhất.

Khalid đảo mắt một vòng căn phòng. Có một góc phòng là có bãi nôn của Nathan, gần đấy là một kệ tủ, trên kệ chỉ toàn là nước tăng lực, tuy có lẽ Nathan đã cố để ở góc khuất nhưng vì có quá nhiều nên nó lại dễ đập vào mắt hơn. Nhìn như vậy mà Khalid thấy xót thay.

"Ngài xem, cứ vừa ăn vào một chút là ngài nôn hết ra, lại còn chỉ dùng có mỗi nước tăng lực. Tôi biết hiện ngài không nuốt nổi thứ gì nên chỉ đành kêu người làm một chén cháo dễ nuốt như thế này thôi... Dù biết ngài đang cố gắng hết sức... Nhưng sức khỏe vẫn là trên hết. Ngài cần phải bổ sung đủ chất."

Cho dù cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn không muốn vướt bỏ liêm sỉ của bản thân, hắn gắt gỏng:

"Anh coi thường tôi?! Anh nghĩ anh hiểu tôi à?! Cái lũ khốn các người có ai biết gì về cảm giác của tôi?!"

"Hả? Làm gì có... Sao ngài có thể..."

Khalid chưa nói dứt câu thì Alex nhào vào phòng kêu lớn tên Nathan.

"Tôi đã nói là trước khi vào phải gõ cửa rồi cơ mà!" Hắn tức tối, quát thẳng vào mặt Alex kiểu giận cá chém thớt.

Alex giật mình, mặt mày xanh xẩm khi vô tình phaỉ đón nhận cơn phẫn nộ của Nathan, anh không nghĩ chỉ vì mình quên gõ cửa lại khiến Nathan lại tức giận như vậy nhưng thực ra lí do không phải thế. Dù vậy sau ngày hôm nay chắn chắn anh sẽ không bao giờ quên gõ cửa trước khi vào nữa.

"Tôi... Tôi xin lỗi... Nhưng ngài Redmond, Ở phía tây đã xảy ra chuyện rồi" Alex lắp bắp

"Lại chuyện gì nữa?!"

"Chúng tôi chưa rõ vì sao, nhưng ở đó đang nổ súng kịch liệt lắm"

"Có biết là ai không?"

"Tôi đã kêu người điều tra và chạy tới đây thông báo cho ngài biết, đồng thời đã kêu nhóm của Leo qua bên đó lo liệu trước rồi, có chuyện gì sẽ lập tức liên lạc ngay. Nhưng rõ ràng là hai bên đang nổ súng với nhau đều không phải là người của ta..."

Ngắt lời của Alex, Nathan vội vàng lấy chiếc áo khoác dạ mặc ngay lên người

"Được rồi, chúng ta tới đó xem..."

KHỰNG

Nathan bỗng dưng ngã khụy xuống dưới đất, hắn bắt đầu ôm bụng thở gấp, tay chân run lẩy bẩy, căn bản là không tài nào hắn nhấc người lên nổi. Cả Khalid và Alex cũng hoảng hốt, vội vàng chạy lại đỡ lấy Nathan.

"Ngài Redmond?!" Alex luống cuống không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh cũng bắt đầu có biểu hiện lo lắng

"Tôi... Không sao..."

"Sắc mặt ngài xanh xao lắm rồi, cơ thể còn run bần bật như thế này làm sao mà không sao được?!"

"Alex... Anh im miệng lại cho tôi..."

Alex đang không biết phải làm gì tiếp theo thì Khalid đã lấy lại bình tĩnh và lên tiếng:

"Alex, đỡ ngài Redmond lên phòng và kêu bác sĩ riêng của ngài tới ngay lập tức. Còn tôi sẽ lo phía của Leo"

Alex nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu nhâyn lệnh. Khalid cũng đứng phắt dậy định rời đi ngay nhưng bị Nathan níu tay áo lại, bấu chặt vào nó. Dù cách một lớp vải nhưng anh có thể cảm nhận rõ mồn một là tay của Nathan đang run như thế nào, với lực nắm của Nathan anh cũng biết rõ Nathan đang phải rất đau đớn. Cho đến bây giờ anh luôn cố gắng nhưng vẫn không tài nào hiểu được tại sao ông chủ của mình lại phải cố gắng, lại chẳng biết cố gắng vì điều gì, tại sao lại luôn chịu đựng mọi thứ một mình mà không rõ nguyên do. Nathan là người đã kéo anh ra khỏi đường dây buôn người, anh vô cũng biết ơn, anh đã nguyện sẽ theo chân hắn đến hết cuộc đời, cho dù hắn có bảo anh chết anh cũng chả phiền lòng. Nhưng bấy lâu nay, dù đã theo chân Nathan rất lâu rồi nhưng hắn lại chẳng biết một chút gì về ông chủ của mình cả, điều này làm anh khó chịu. Nhìn thấy hắn đau đớn như ghế này anh lại càng khó chịu thêm.

"Ngài Redmond, tôi nhất định sẽ xử lý tốt vụ này. Xin ngài hãy tin tưởng ở tôi và cứ để bản thân được nghỉ ngơi đi"

"Hộc... Hộc... Từ lúc nào mà anh trở thành bố của tôi thế? Tôi nói cho anh biết... tôi không có chơi trò chơi gia đình, cho nên hãy nhanh chóng đưa tôi đến đó ngay..."

Nathan dùng hết sức để đứng lên, nhưng chưa đứng thẳng chân thì hắn lại ngã gục xuống sàn, ho sặc sụa. Alex cũng bắt đầu trở nên luống cuống hơn.

"Để hai người thấy tôi khổ sở yếu ớt như thế này... Chắc các người vui lắm..." Nathan cười đau đớn

"Ngài Redmond, xin ngài đừng nói thế, chúng tôi không bao giờ nghĩ như vậy..." Alex chau mày lo lắng, nhìn ông chủ của mình như thế này Alex cũng đau đớn không thôi.

Khalid cúi người chín mươi độ, ngữ điệu hết sức nghiêm túc.

"Xin ngài hãy tin tưởng ở tôi!"

Nathan vẫn ngồi im trên sàn đất, thở gấp không ngừng, bàn tay run rẩy đang bấu chặt vào tay của Alex. Còn Khalid vẫn đang cúi người, mất tận hai mươi giây sau Nathan mới lên tiếng.

"Được, tôi giao toàn quyền cho anh lo vụ này... đứa nào không nghe lệnh anh cứ bắn chết nó cho tôi"

"Rõ!"

Khalid xoay người định chạy đi, nhưng Nathan nói thêm:

"Tất cả các anh... Không đứa nào được phép có trầy xước và phải trở về cho tôi..."

Không biết đây là lần thứ mấy Nathan nhìn thấy cảnh này, nhưng hắn chắc chắn hắn không được thấy nhiều nụ cười của Khalid. Rất dịu dàng.

"Vâng thưa ngài Redmond"

"Nhớ cẩn thận nhé Khalid, có việc gì anh cứ gọi ngay cho tôi"

"Yên tâm đi Alex, bọn tôi chắc chắn không có chuyện gì đâu"

Nói rồi Khalid ba chân bốn cẳng chạy đi một mạch. Nhìn thấy bóng lưng Khalid dần dần biến mất, Nathan mới bắt đầu lo lắng cho bọn họ. Nhưng thứ hắn cần phải làm bây giờ đó là điều dưỡng lại sức khỏe. Đúng như Khalid nói, nếu hắn không có sức khỏe thì hắn chẳng thể làm được gì cả, chẳng thể bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ.

Alex dìu Nathan đứng dậy trở về phòng ngủ.

"Ngoài anh với Khalid ra thì không được phép cho ai biết về tình trạng sức khỏe của tôi, nếu mà có bất kì một ai biết thêm thì tôi sẽ bắn nát đầu anh và cả Khalid"

Alex nhìn vào Nanthan, tuy hắn đang có dáng dấp mệt nhọc nhưng ngữ khí này mới đúng là Nathan dù lời nói sặc mùi súng đạn. Nếu Alex có đuôi hẳn là anh đang vẫy nó rất nhanh. Nhìn thấy ông chủ của mình như thế này trong lòng hắn vui không tả nổi, có lẽ Khalid cũng thế.

"Vâng thưa ngài!"