“Không thể làm được chứ gì?” Cho nên cô buông lỏng cổ áo của Bội Ân Nại Á ra, tự giễu cười một tiếng: “Được rồi, coi như em cũng chưa nói cái gì.”
Vân Hi sửa sang lại quần áo, thời gian ở lại thế giới cây này cũng không dài, khả năng chỉ có nửa ngày, đây đương nhiên là một tin tức tốt, cô phải nhanh chóng đến nơi Hải Nhân Lý Hi lưu lại truyền thừa, từ bỏ điều gì đó đương nhiên chỉ là lời nói mà thôi, càng tới loại thời điểm này, cô càng không thể từ bỏ.
Yêu và hy vọng, con đường phía trước cùng cứu rỗi chưa bao giờ dựa vào người khác bố thí cho, trên đời cũng không tồn tại hai thân thể không giống nhau có thể hoàn toàn đồng cảm, cô vốn nên hiểu rõ những điều này. Còn về phần quá khứ, không cần thiết phải để ý đến quá nhiều.
Nhưng cô lại bị kéo góc áo.
Khuôn mặt thánh khiết của tộc trưởng Tinh Linh tộc, ban đầu trừ bỏ ngạo mạn và khinh thường bên ngoài thì rất khó tìm thấy mặt cảm xúc khác, lúc này biến thành một màu đỏ kinh người, dường như anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới khó khăn làm ra quyết định.
“Anh liếʍ.” Đôi môi mỏng của anh gắt gao mím chặt, nói xong hai chữ này, anh im lặng rất lâu.
“Anh là dâʍ đãиɠ, khẩn cầu ngài âu yếm Tinh Linh hạ tiện.” Anh hôn từ ngón chân lên đến cẳng chân của cô, chất lỏng hơi lạnh cùng với xúc cảm môi lưỡi làm cho Vân Hi có chút không biết phải làm sao.
“Thánh thụ ở trên cao…” Bội Ân Nại Á bế cô lên, cả người có chút cứng ngắc, vốn lời nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve, cảm thấy xấu hổ nói không ra lời cũng nói càng ngày càng thuận miệng, càng ngày càng làm càn: “Anh phạm phải tội lỗi ngập trời, xâm phạm dũng giả đại nhân mà anh đã từng coi là thần minh, ôm ấp du͙© vọиɠ dơ bẩn mà ti tiện.”
“Anh…… Khát cầu sự tha thứ của ngài.” Nói những lời như vậy, đôi tay vốn nên nắm cung tiễn và quyền lực của một tộc, mang theo vết chai mỏng lại không tự chủ được vuốt ve cặp đùi non mềm trắng nõn dưới váy của dũng giả đại nhân, thậm chí là vải dệt bảo vệ của bí cảnh, anh dường như rất nhanh chóng hiểu ra mình đang làm cái gì, giống nhau điện giật mà rút tay lại.
Nhưng cô lạnh lùng nhìn mình, mặc dù có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cô cao hơn so với trong dĩ vãng cùng với hơi thở nhàn nhạt khó có thể phát hiện ra đặc thù, phán đoán có lẽ dũng giả đại nhân cũng đã động tình, nhưng biểu tình của cô vẫn đạm mạc như vậy. Loại tình huống này —— khiến cho anh cảm nhận được đến từ trong máu, vốn mất đi cao ngạo tự tôn ở trước mặt chủng tộc thấp hơn là sỉ nhục, nhưng lại khác biệt với điều đó, ở sâu trong lòng anh lại là hưng phấn và vui sướиɠ.
Trong lòng anh, linh hồn của anh, giống như bị dũng giả đại nhân ném vào mồi lửa rất nhỏ, thiêu đốt toàn bộ cơ thể anh theo chu kỳ.
“Thật xin lỗi, anh không nhịn được…” Anh mở ra hai chân của người thương, côn ŧᏂịŧ ở trước cánh hoa hơi ướŧ áŧ kia khó nhịn cọ xát, không thể nghi ngờ thân thể của cô cũng không hoan nghênh của mình, mặc dù là hiện giờ cũng không lộ ra ý tứ hoàn toàn tiếp nhận.
Nhưng như thế này cũng đã đủ rồi.
“Thật là một Tinh Linh dâʍ đãиɠ. Vừa gặp phải em đã lộ ra bộ dạng xấu xí như vậy? Động dục cũng không tự mình giải quyết sao?” Cô bắt lấy cây côn ŧᏂịŧ màu giống như chồi non mới nhú dài lên kia, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc ướŧ áŧ, ý đồ nhìn thấy một chút giãy giụa và thống khổ.