Sau vài lần cố gắng hết sức để phiên dịch cái tên “Vân Hi”, cái tên mang mười phần hương vị phương đông, bị cười nhạo vài lần, Bội Ân dứt khoát trực tiếp không nói tên của cô nữa.
Nghe những lời quen thuộc của anh ấy, Vân Hi lại có thêm vài phần hoài niệm.
Tuy nhiên, những gì anh ấy nói tiếp theo lại không hề đơn giản chút nào.
“Hoắc Lôi Tư cùng Tái Nặc Nhĩ đã cấu kết với Ma tộc rồi.”
“Thậm chí rất có khả năng, bọn họ sẽ thần phục Ma vương.”
Bầu không khí bỗng chợt lạnh xuống.
“Ha…A.” Vân Hi bất đắc dĩ thở dài: “Đương nhiên tôi đã nghĩ tới rồi.” Cho dù có nghĩ đến điều này, nhưng cô một mực không muốn tìm hiểu kỹ. Bây giờ anh ấy nói tới, cô không thể một mực tránh né được nữa.
Hoắc Lôi Tư và Tái Nặc Nhĩ chắc chắn có người ám chỉ phía sau, ít nhất một trong hai người họ sẽ có mối quan hệ mật thiết với người kia, duy trì một mức cân bằng nhất định. Mỗi lần bị cô hỏi người đứng sau màn là ai, bọn họ đều giả bộ thần bí, giấu giấu diếm diếm. Nếu như là những người khác, trước tiên là không có khả năng làm bọn họ thần phục, không cần phải che dấu như thế làm gì.
Chỉ có một khả năng là, một là người đứng sau bọn họ quả thật rất mạnh, cho dù là Hoắc Lôi Tư hay Tái Nặc Nhĩ đều phải kiêng kị vài phần. Hai là hai tên này đều cảm thấy chuyện bọn họ làm rất động trời, so với cường bạo cô còn quá đáng hơn. Kết hợp với thời điểm độc tố Ma tộc bị phát tán ra ngoài, Giới môn bỗng nhiên cùng bọn họ xuất hiện, còn có một ít dấu vết nữa, đều chỉ ra rõ ràng, bọn họ cấu kết với Ma tộc.
Quả thật cũng có thể lý giải được, Hoắc Lôi Tư vốn hận nhân loại, Ngải Lệ Tây Ngang lúc mới gặp đã từng nói anh và Tạp Nhĩ La Tư là ngoại giáo, chứng minh bọn họ không tôn sùng mấy thần linh quang minh hệ của đại lục, Tái Nặc Nhĩ là người sói, nghiêm túc mà nói thì anh cũng thuộc về hắc ám.
Nếu bọn họ thật sự cầm đầu gia nhập vào phe phái Ma vương, cô lại đứng về phía dũng giả của nhân loại, cô cũng chẳng có biện pháp gì để giải quyết, thậm chí đến lý do chỉ trích cũng không có.
Nhưng đứng trên lập trường của mình, khi cô xem bọn họ là những người quen thuộc bao năm, cô vẫn cảm thấy rất tức giận, rất phẫn nộ, Vân Hi rũ mi mắt xuống. Dũng giả đại nhân gầy yếu mảnh khảnh nằm ở góc phòng, mái tóc trắng như tuyết bung xõa bên cạnh cô, nhìn cô bây giờ giống như một con thỏ đang bị thương, rất đáng thương và bi ai.
Trái tim đau đớn như bị ai giày xéo, dù thế nào đi nữa, bị phản bội như vậy, từ thân thể đến linh hồn đều bị vũ nhục một lần, cô vẫn khó có thể tiếp nhận nổi, không, là không cách nào tiếp nhận nổi.
Bội Ân thấy cô như vậy, thật hiếm hoi mà không nói gì, thở dài một hơi, cầm lấy mẫu máu dịch bệnh cô vừa đưa để nghiên cứu.
“Quả nhiên là độc dược “đố kị”. Anh khẳng định suy nghĩ của cô.
“Nhưng cũng may là, độc sư bọn họ phái ra lần này không khó đối phó.” Độc của Lợi Duy Da, trên thực tế bao gồm rất nhiều các loại sinh vật mang độc có mạnh có yếu hợp lại, gọi chung là “độc sứ”. Bởi vì bao gồm các loại sinh vật, hơn nữa rất giảo hoạt, thuốc giải bình thường không có hiệu quả, lúc trước anh ấy dựa vào những độc sứ này mà chém gϊếŧ tàn sát, chiếm được một phần tư lãnh thổ nhân loại.
Nhưng nếu là Ma vật thì sẽ bị Giới môn ảnh hưởng, Bội Ân nghiên cứu một lúc rồi kết luận: “Giới môn vẫn chưa lỏng lẻo đến mức như vậy, bản thể của Thất kỵ sĩ và Ma vương cũng không ở đó, độc sứ có mạnh hơn cũng không đến được. E rằng bọn họ định để cho những độc sứ nhỏ bé này làm tiên phong, Hoắc Lôi Tư và Tái Nặc Nhĩ có thể giúp chúng phát tán ra bên ngoài."