Sau khi Tống Dao cúp điện thoại, trong lòng vô cùng cảm khái.
Lúc trước khi cô bị Diva cuốn hút bởi một quảng cáo công ích vô cùng đơn giản, cô chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội được trò chuyện trực tiếp với thần tượng của mình.
Bây giờ chuyện này xảy ra hết sức bình thường như vậy, đến tận khi đã cúp điện thoại thì Tống Dao mới chợt nhận ra điều này.
——Và cô có linh cảm: Nhờ phúc của người nào ai đó mà sau này cơ hội như thế này chắc chắn sẽ tăng chứ không giảm.
Sau khi giải quyết những suy nghĩ rối rắm trong lòng, Tống Dao xoay người trở về phòng ngủ.
Ai ngờ cô vừa bước vào, vô tình nhìn lên thì thấy Đinh Thiển đang ngồi trước bàn, tự nhiên nhấc điện thoại bên cạnh lên.
“—Khoan đã!”
Tống Dao hét lên một tiếng và nhào tới.
“…..”
Tuy Đinh Thiển tự cho mình là người bình tĩnh nhưng cũng bị một tiếng hét này của Tống Dao làm giật mình, suýt chút nữa ném cả điện thoại.
Mà tư thế lao tới của Tống Dao sau đó khiến Đinh Thiển cảm thấy thứ cô đang cầm không phải là điện thoại di động — mà là bom hẹn giờ mới đúng.
“Cậu đấy, làm gì như hổ đói vồ mồi vậy.”
Sau khi hoàn hồn, Đinh Thiển dở khóc dở cười khẽ vỗ vai của Tống Dao.
Sau khi Tống Dao đã thành công chộp lấy điện thoại di động của Đinh Thiển, cô nhân cơ hội liếc nhìn màn hình đang sáng, chính là thông báo tin nhắn mới của nhóm lớp trên WeChat.
Nhìn thấy số lượng tin nhắn chưa đọc và dòng chữ “Có người @bạn” dễ thấy trên đó, đầu của Tống Dao như muốn nổ tung.
——May được trời thương, chuyện đầu tiên D thần nhờ cô làm mà suýt chút nữa cô đã làm hỏng.
“Cậu đang nhìn gì thế?”
Đinh Thiển chờ mãi không thấy Tống Dao trả lời, bèn nghiêng người sang, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại đã bị cuớp mất .
“Không có gì!”
Tống Dao đột ngột ngẩng đầu lên, cắn răng nói ba chữ như chém đinh chặt sắt.
Nếu không có tư thế giấu điện thoại sau lưng, lời nói của cô ấy có thể thuyết phục Đinh Thiển hơn nữa.
Thật không may, không có nếu.
“……”
Đinh Thiển im lặng hai giây, sau đó khoé môi nhếch lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng khẽ hếch lên.
___
“Cậu đang nói dối.”
“…..”
Từng câu từng chữ này khiến Tống Dao không kìm được mà đổ mồ hôi trán.
“Chuyện đó …” Tống Dao đảo mắt nhìn xung quanh, sau vài giây do dự, cô nói: “Hôm nay mình không mua trái cây, tớ thấy cậu cũng không mua sữa —- Hay cậu đi với tớ đi!”
Đinh Thiển trầm ngâm nhìn Tống Dao trong vài giây, khi thấy đối phương chỉ lảng tránh ánh mắt của mình thì liền gật đầu, nói: “Được rồi, đợi tớ thay quần áo.”
Tống Dao vội vàng trả lời, nhìn Đinh Thiển bước vào phòng tắm, sau đó cô vội vàng mở điện thoại di động của Đinh Thiển ra để kiểm tra tin nhắn trong nhóm WeChat.
Chỉ trong giây lát, gần một trăm tin nhắn trong nhóm WeChat hiện lên, ánh mắt của Tống Dao nhanh chóng lướt qua những tin nhắn chưa đọc trước đó.
Khi cô đọc hết tin nhắn cuối, rót cuộc cô cũng hiểu được tám chín phần chuyện Cố Cảnh Sâm không muốn để Đinh Thiển biết.
“Nguy hiểm thật…”
Tống Dao phức tặp nhìn nội dung cuộc nói chuyện trong nhóm, sau đó cô tắt chuông thông báo tin nhắn rồi đặt điện thoại của Đinh Thiên trên mọt góc bàn máy tính.
Nghĩ một lát, cô lại cầm cuốn sách và đặt lên trên.
“Mình không sao.”
Trong phòng tắm, Đinh Thiển mặc một chiếc áo len rộng màu kaki cùng chiếc quần denim ôm vừa vặn bước ra ngoài, đường cong tuyệt đẹp, xương quai xanh của cô lộ ra trên chiếc áo len dệt kim rộng, chiếc thắt lưng mỏng màu vàng nhạt và quần denim cạp cao tạo nên đường nét eo và hông hoàn hảo.
Hơn nữa, đôi chân dài được quần ống loe tôn lên như cao 1m8, nếu bước ra ngoài, tất nhiên có thể đoán trước được tỷ lệ ngoái lại nhìn là bao nhiêu.
….Đến lúc đó, lỡ như bị nhận ra được…..
…..Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tống Dao hiện lên vẻ đau khổ.
“Đi thôi?”
Đinh Thiển nói, sau đó đi ra mở cửa phòng.
“Khoan đã!”
Tống Dao vội vàng chạy tới, đập tay lên cửa và cản cô lại.
“……”
Lần này Đinh Thiển không đặt câu hỏi mà trực tiếp xoay người đi vào trong.
Cô khoanh tay dựa vào cửa phòng ngủ, nở một nụ cười nhếch môi, sau đó yên lặng nhìn Tống Dao.
Tống Dao chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô.
“Từ khi cậu ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thì bắt đầu không thích hợp lắm.”
Đinh Thiên đưa đầu ngón tay trỏ ra kéo cằm của Tống Dao lại, nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ, “Nói đi, tiểu tiên nữ, cậu và Cố Cảnh Sâm đang giấu tớ chuyện gì?”
“Đệch!”
Tống Dao suýt nữa đã nhảy ra xa hai mét, sau khi hoàn hôn thì tròn mắt nhìn Đinh Thiển, “Sao cậu biết là đàn anh Cố?!”
“Với cái vẻ mặt phấn khích sau khi nghe điện thoại của cậu, hơn nữa còn gọi một tiếng ‘đàn anh Cố’ ——” Đinh Thiển mỉm cười tiến lại gần, “Cậu xem bạn cùng phòng của mình là điếc sao?”
“…” Tống Dao chọn cách phản kháng bị động.
Đinh Thiển không giằng co với cô ấy nữa, xoay người quay lại giường, sau khi ngồi xuống thì nói:
“Điều đầu tiên cậu làm khi quay lại chính là chộp lấy điện thoại của tớ —- Điều đó nói lên rằng cậu lo lắng có người sẽ liên lạc với tới, để tớ thấy được tin tức nào đó mà tớ không thể thấy.”
Tống Dao nghiến răng: “…”
“Và vừa rồi, cậu đột nhiên đổi ý, không muốn để tớ ra ngoài nữa — có nghĩa là trong quá trình tớ đi thay quần áo thì cậu đã nhận được một tin tức mới. Mà không thể ra ngoài chỉ là để tránh gặp gỡ những người biết chuyện – nói cách khác, chuyện này này đã được lan truyền trong phạm vi trường học.”
Tống Dao: ” … ”
——Điều tuyệt vọng nhất trên đời có lẽ là bị so sánh với “Đối thủ”, nhưng trông mình cứ như một bệnh nhân chậm phát triển trí tuệ.
Thấy Tống Dao vẫn không mở miệng, Đinh Thiển mỉm cười: “Nguồn tin tức của trường chẳng qua là đăng trên Tieba, diễn đàn, hoặc nền tảng công khai WeChat —– Nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ muốn điều tra ra thì cũng chỉ mất vài ba phút thôi?”
Tống Dao ngẩng đầu nhìn theo bản năng, thấy không biết từ lúc nào Đinh Thiển đã lấy được điện thoại mà cô ấy đã giấu, lúc này đang cầm trong tay và quơ qua quơ lại.
“Tớ nói——!”
Tống Dao vội vàng nhào tới: “Tôi nói thật còn không được sao?”
Nửa phút sau, Đinh Thiên đã hiểu được đại khái câu chuyện từ chỗ Tống Dao.
“Chân đạp N thuyền?”
Đinh Thiển không khỏi bật cười, “Trong suy nghĩ của một số người, chẳng lẽ trên đời này không có gì khác ngoài tình yêu sao?”
Ngay cả khi đã đoán trước được sự bình tĩnh của Đinh Thiển, Tống Dao vẫn không khỏi thở dài: “Cậu tưởng mọi người đều có thể sống ‘lý trí’ như cậu sao……?”
“Đừng tưởng tớ không biết cậu đang khịa tớ.”
Đinh Thiển cười, liếc nhìn cô ấy.
Tống Dao chu miệng: “Đây là nhiệm vụ đầu tiên D tri kỷ giao cho tớ —- cậu thật sự không dễ lừa.”
“Lần sau,” Đinh Thiển cong môi, “Lần sau, tớ nhất định sẽ phản ứng phù hợp với chỉ số IQ của cậu.”
Tống Dao: “……”
Đinh Thiển đang muốn nói gì đó, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Hai người họ cùng nhìn xuống, trên màn hình là bốn chữ sáng rực—
“Cloisonné.”
Tống Dao: “…..” Đau lòng 30 giây cho D thần nhà cô ấy.
Hiếm khi Đinh Thiển chột dạ, hắng giọng một tiếng rồi bắt máy.
“Đàn anh Cố?”
Đinh Thiển nhớ đến người đàn ông bận rộn suốt tối nay, trong giọng nói bất giác cũng mang theo ý cười.
“Lát nữa có lẽ Đỗ Giai Giai sẽ đến tìm em đấy.”
Lúc này đây, điện từ trong giọng nói của người đàn ông mang theo sự lạnh nhạt mà Đinh Thiển không hề quen thuộc—
“Em đừng để ý.”
“Da? Vì chuyện máy tính, hay là vì chuyện hình ảnh và bài đăng ạ?”
“—–Em biết rồi sao?”
Đinh Thiển liếc nhìn Tống Dao đang hiện lên vẻ ủ ê, khẽ cong môi: “Có người đến ký túc xá của tụi em nói cho em biết.”
Đúng lúc này, cánh cửa ký túc xá đang được đóng chặt bị ai đó gõ vang từ bên ngoài, động tĩnh lớn đến độ như người đó đang tức hộc máu.
“Đinh Thiển, mở cửa!”
Đinh Thiển cau mày, nụ cười ban đầu trong mắt lập tức dập tắt.
“Đàn anh, em có chút chuyện cần giải quyết, sau đó–”
“Đỗ Giai Giai đến rồi sao?”
Người đàn ông nâng cao giọng, lạnh lủng nói.
“Vâng.” Đinh Thiên chớp mắt.
Không đợi cô viện ra bất cứ lý do gì, Cố Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Chờ anh hai phút.”
Sau đó cúp điện thoại.
Đinh Thiển nhìn vào giao diện cuộc gọi kết thúc trên màn hình, khẽ nhướng mày.
——Đây là ký túc xá của nữ sinh, đợi anh ấy sao? ——Vậy không phải là muốn làm gì đó sao?
Đầu ngón tay của Đinh Thiển nhanh chóng lướt lên bàn phím mấy cái, và một tin nhắn “Không cần làm phiền đàn anh đâu” nhảy ra.
Sau đó, cô đặt điện thoại xuống, như thể cô chưa từng nghe thấy câu cuối cùng của Cố Cảnh Sâm.
“Tiểu Thiển…”
Tống Dao lo lắng nhìn Đinh Thiển.
Đinh Thiển đứng lên, cong môi cười: “My zone, my rules.”
Câu nói của cô khiến Tống Dao xua tan mọi lo lắng, cũng bật cười theo.
Đinh Thiển đi ngang qua Tống Dao, ý cười trong mắt đột nhiên trở nên lạnh ngắt, cô đi đến cửa phòng và mở cửa ra.
Tiếng gõ cửa cuối cùng rơi vào không khí.
Vẻ mặt của Đỗ Giai Giai khó coi, ngước mắt lên, cầm chiếc máy tính và đẩy về phía Đinh Thiển.
“Xin lỗi.”
Biểu cảm của cô ấy lạnh lùng, “Hình như đây là máy tính của đàn em Tống, vì cần dùng gấp cho bản kế hoạch mà Tống Giao đang làm dang dở nên tôi định cầm đi in ra trước —– ai ngờ phát hiện ra lấy nhầm máy.”
Dĩ nhiên là Đinh Thiển nhớ rõ trước đó Tống Dao từng nói rời để giao tài liệu cho Ban Ngoại giao, lúc này nghe Đỗ Giai Giai giải thích thì cô không khỏi bật cười.
Thay vì cầm lấy chiếc máy tính của mình, cô lùi lại một bước, duỗi tay chỉ hành lang bên ngoài phòng.
“Camera giám sát đang quay đấy, bây giờ đàn chị không nên đưa cho em đâu —– đợi ngày mai ban bảo vệ tới thì em nhất định sẽ ‘mời’ nó về.”
Cô cười và nhấn mạnh từ “Mời”.
Đỗ Giai Giai nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại, kèm theo một lời chế nhạo: “Tôi đã đưa ra lời giải thích rồi, cũng đã xin lỗi cô rồi —-cô đừng được voi đòi tiên, ban bảo vệ thì thế nào? Đã lấy được đồ rồi thì bọn họ sẽ không cần nói gì nữa!”
Cảm xúc nơi đôi mắt của Đinh Thiển nghiêm nghị lại, đôi môi hé mở nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị người khác giành trước —-
“Đúng thật là ban bảo vệ không thể làm gì với việc tranh chấp của sinh viên trong trường.”
Giọng nam trầm thấp khẽ vang lên trong hành lang của ký túc xá, lúc đi ngang qua đều khiến các cô gái phải ngước nhìn. Một lát sau, có thêm nhiều người ló đầu ra từ các phòng ngủ bên cạnh.
Cố Cảnh Sâm đi thẳng về trước, vẻ mặt trên gương mặt điển trai lạnh lùng đến độ khiến người khác phải run sợ.
“Chúng ta không cần nhờ đến Ban bảo vệ ra mặt — chỉ cần gọi cảnh sát là được.”
Hô hấp của Đỗ Giai Giai như ngừng lại.
Đinh Thển kinh ngạc nhìn theo bóng dáng đang ngày mọt gần của Cố Cảnh Sâm, cô cố gắng lờ đi nhịp tim rối loạn không thể giải thích được của mình —–
“Sao đàn anh lại…..”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy tiếng động, lập tức nghiêng người nhìn sang, cảm xúc lạnh lẽo trong mắt tan ra một chút, nhưng nhanh chóng đóng băng lại.
“Em về phòng đi, chuyện này cứ để anh giải quyết.”
Đỗ Giai Giai tỉnh táo lại, vẻ mặt khẽ cứng ngắc: “Cố Cảnh Sâm! Em đã giải thích chuyện này rồi, là em tưởng Tống Giao—–”
“Yên lặng.”
Cố Cảnh Sâm liếc sang với ánh mắt sắc bén.
“…….”
Giọng nói líu lo của Đỗ Giai Giai lập tức im bặt, sau đó rụt người lùi về sau nửa bước.
Cảm xúc lạnh lùng và uy nghiêm ẩn sâu trong lòng anh được kìm nén lại, Cố Cảnh Sâm cụp mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Tôi quá lười nghe lời giải thích của cô rồi——-có chuyện gì thì cô có thể đến Cục cảnh sát nói.”
Đỗ Giai Giai khẽ rùng mình, đôi đồng tử run lên: “Anh không thể làm như vậy…..”
“Tôi có thể.”
Đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Đỗ Giai Giai, vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm lạnh nhạt, không hề dao động —-
“Nếu mắc sai lầm thì phải trả giá. Cô dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể thoát được?”
“Tôi vốn không —– không làm gì cả …” Rốt cuộc Đỗ Giai Giai cũng lộ vẻ hoảng loạn, nước mắt lăn dài trên má cô ta vì sợ hãi, “Chỉ là một bài đăng thôi mà……..”
“Tôi đã lưu tất cả bằng chứng liên quan đến bài đăng đó rồi —- mức độ nghiêm trọng của tình tiết sẽ được giải quyết theo pháp luật.”
Cố Cảnh Sâm lạnh lùng nói, “Tội trộm cắp và phỉ báng đều bị trừng phạt, cô có thể trải qua mười năm tiếp theo ở trong tù.”
Giọng nói không hề che giấu. Mấy cô gái đang ló đầu ra ngắm hotboy trường ở các phòng bên cạnh chợt sửng sốt, quay đầu nhìn lẫn nhau.
Cố Cảnh Sâm đút một tay vào túi, khóe môi nhếch lên, sau đó anh nghiêng người về phía trước, ý cười càng khiến đôi đồng tử lạnh lẽo hơn.
“Tôi sẽ cho cô thời gian một đêm, cho dù cô về nhà xin giúp đỡ cũng được, hoặc tìm luật sư khiếu nại cũng được. Nhưng cô cứ yên tâm ——”
Dư âm của từng câu chữ——
“Trước khi tống cô vào tù, tôi nhất định sẽ đón tiếp đến cùng.”
“……”
Đỗ Giai Giai hé môi không nói nên lời, hai chân loạng choạng phải vịn bức tường.
Có lẽ đến tận lúc này cô ta mới nhận ra rằng, Cố Cảnh Sâm tuyệt đối không có ý đe dọa, mà chỉ đang trình bày sự thật.
Một nỗi sợ hãi lớn bao trùm lấy cô ta khiến cô ta không kiềm chế được khóc nức nở —-
“Em biết sai rồi —- không, sẽ không có lần sau! —Em xin lỗi — Em sẽ xin lỗi Đinh Thiển!”
Người bị Cố Cảnh Sâm làm giật mình không chỉ có mình Đỗ Giai Giai.
Ít nhất lúc này Đinh Thiển mới hoàn hồn lại được, cô cau mày: “Đàn anh, không cần gọi cảnh sát đâu ạ, chuyện này không phải ——”
“Em sợ phiền phức, vì vậy cứ giao hết mọi việc cho anh.”
Cố Cảnh Sâm nhìn sang, đôi đồng tử đen láy nhìn cô.
“Vấn đề không phải là phiền phức hay không.”
Đinh Thiển dở khóc dở cười, “Nhưng báo cảnh sát và vào tù gì đấy thì thật sự hơi quá rồi.”
“Lúc cô ta làm điều này, không nghĩ đến những tổn hại và ảnh hưởng tinh thần có thể xảy ra —– trừng phạt đúng tội, không có gì là quá cả.”
Biểu hiện của Cố Cảnh Sâm thờ ơ, không hề có suy nghĩ đổi ý.
Đinh Thiển bất đắc dĩ, chỉ đành khẽ vẫy tay ra hiệu với Cố Cảnh Sâm
Tuy nhiên, bên kia vẫn làm ngơ.
Đinh Thiển bật cười, bèn duỗi tay nắm lấy cổ tay của Cố Cảnh Sâm, sau đó kéo anh sang một bên.
Tiếc là lúc này có rất nhiều người ló đầu ra hóng hớt, nên cô không tìm thấy một nơi khuất nào cả.
Trong tuyệt vọng, cô chỉ đành nhón chân lên, đặt một tay lên vai người đàn ông và ghé sát bên tai anh.
“Nếu thực sự muốn báo cảnh sát thì không thể giải quyết chuyện giữ chứng cứ của camera giám sát được—–việc xâm nhập vào hệ thống giám sát trong khuôn viên trường là bất hợp pháp—- em không muốn đẩy bản thân xuống vực đâu, càng không muốn đàn anh thay em nhảy vào.”
Đinh Thiên nói xong thì hạ gót chân xuống.
Mãi cho đến vài giây sau, Cố Cảnh Sâm vẫn chưa nói thêm một từ nào.
“……Đàn anh?”
Không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Đinh Thiển khó hiểu chớp mắt.
“……”
Cố Cảnh Sâm bỗng dưng hoàn hồn, dường như hơi thở nóng bỏng trước đó vẫn còn phả vào tai, sự thân mật khiến trái tim như đánh trống reo hò….
Mắt anh tối sầm lại.
“……Vậy thì em muốn giải quyết thế nào?”
“Chỉ cần cảnh cáo cô ta là được, không cần phải báo cảnh sát đâu ạ.” Đinh Thiển lắc đầu.
“… Được.”
Cố Cảnh Sâm im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý, “Anh có thể không báo cảnh sát, nhưng em không thể can thiệp vào những chuyện sau đó——Anh sẽ nói chuyện với cô ta. ”
Đinh Thiển vui vẻ gật đầu.
Sau đó, Đỗ Giai Gia, người vẫn đang khóc nức nở, đi theo Cố Cảnh Sâm đến chỗ cầu thang.
Gần năm phút sau, Cố Cảnh Sâm một mình quay lại.
Lúc này, những người hóng hớt ở hành lang cũng đã đi bớt, còn Đinh Thiển thì vẫn kiên nhẫn đứng chờ trước cửa.
Nhìn thấy Cố Cảnh Sâm trở lại, đôi mắt hạnh của Đinh Thiển hơi sáng lên.
“Đàn anh, em sẽ đưa anh xuống lầu.”
Dáng vẻ như sợ anh ở nhiều thêm một giây nữa vậy.
Cố Cảnh Sâm gật đầu.
Dù sao bây giờ vẫn còn đang ở trong khu ký túc xá nữ, nếu ở lâu thêm nữa thì có lẽ cô quản lý khó khăn lắm mới thuyết phục được cũng phải lên bắt người mất.
Cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang.
Ra bên ngoài ký túc xá, Cố Cảnh Sâm nói: “Em về đi, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết, em đừng lo.”
“Em đâu lo đâu ạ. ”
Đinh Thiển khẽ cười, nhìn Cố Cảnh Sâm:
“Đàn anh Cố, thật ra thì hôm nay anh không cần phải bận tâm đến chuyện này đâu — em không quan tâm hay để ý đến việc những người khác nói về em đâu.”
“……”
Người đàn ông nghe thế thì ngước mắt nhìn cô với vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có:
“Nhưng mà —- anh để ý.”
Dưới bóng đêm, tròng mắt của anh tối đen và sâu thẳm, dường như muốn hút người khác vào trong.