Tiểu Khắc Tinh

Chương 13: 520

(1) 520: phát âm gần giống với “Wǒ Ài Nǐ” – có nghĩa là “Em yêu anh” hoặc “Anh yêu em”.

“Em theo đuổi anh, chúng ta ở bên nhau, sau đó thì chia tay.”

Người kia cúi người, nghiêng mắt nhìn qua, trong đôi đồng tử chứa đầy ánh sáng nhạt lấp lánh mê người.

“Thế nào?”

Đinh Thiển không kìm lòng được mà nín thở hai giây, sau đó cô lùi lại nửa bước, vẻ ngoan ngoãn trên mặt vẫn không mất đi.

“Đàn anh Cố, tiệc tối vẫn còn đang chuẩn bị, không bằng để lần sau chúng ta lại nói tiếp vấn đề này nhé.”

Cố Cảnh Sâm đứng thẳng người lên, im lặng nhìn Đinh Thiển….

……..Con cá thông minh không dễ dàng cắn câu, thật đáng tiếc.

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Cảnh Sâm nhìn Đinh Thiển một lát rồi nhẹ gật đầu.

Đúng lúc ở cách đó không xa, Đoạn Kính Phong của đoàn chủ tịch lớn giọng chào hỏi, thế là anh liền quay người đi đến sân khấu.

Đinh Thiển dõi theo bóng lưng cao thẳng dần dần đi khuất, nhẹ thở ra một hơi.

“Căng thẳng sao?”

Tống Dao chui ra từ phía sau lưng cô.

“Ừm.” Đinh Thiển lên tiếng trả lời, ánh mắt vẫn nhìn theo mà mở miệng, “Sợ anh ấy đánh tớ.”

“…..” Tống Dao xoay người cô lại, “Cậu tưởng rằng chủ tịch Cố giống cậu sao?”

“Đương nhiên là không giống.”

Đinh Thiển không hề lưỡng lự nói.

………………….

Bốn năm trước.

Dưới khu dạy học của trường cấp hai, nam sinh cao lớn mặc bộ đồng phục cấp ba, sườn mặt tuấn tú, nhưng mà vẻ mặt hơi không vui nhìn cô gái ở trước mặt.

“Chuyện của Tôn Thanh Như, không cho phép em nhúng tay vào.”

“…Ờm.” Đinh Thiển ỉu xìu gật đầu.

Mái tóc ngắn mềm mại bị người đó xoa vuốt, trên đỉnh đầu còn mang theo giọng cười từ tính êm tai.

“Như vậy mới ngoan.”

Hai ngày sau, thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, cánh cửa lớp 3 của khối 9 bị đẩy ra, nam sinh mặc đồng phục cấp ba đi tới, mặt mày cảm xúc lạnh lẽo như gió.

“Cố, đàn anh Cố…”

Các nữ sinh nhận ra người vừa đến thì nhỏ giọng rụt rè nói.

Nam sinh luôn dịu dàng và lịch sự lại như không nghe thấy mà đi thẳng tới trước một chiếc bàn học ở giữa phòng.

Đôi mắt hạnh long lanh của chủ nhân chiếc bàn vô tội chớp mắt nhìn anh đang đến gần.

“Em đã đánh nhau với mấy người kia?”

Giọng nói của nam sinh rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Nhưng nếu nghe một cách cẩn thận thì có thể tìm được một tin run rẩy khó kiềm chế trong đó, dường như sắp xảy ra gió bão.

Đinh Thiển hơi đắn đo nhưng vẫn không dám nói dối.

Cô quan sát vẻ mặt của người kia, cẩn thật gật đầu.

“……”

Đôi đồng tử của nam sinh mạnh mẽ co lại, ánh mắt anh rơi xuống trên khuôn mặt cô gái.

Dừng lại.

“Đưa cánh tay lên.”

“…”

Đinh Thiển hơi hối hận vì đã cởϊ áσ khoác, bây giờ trên người cô chỉ mặc một chiếc áo phông in hoa màu đen.

— Còn là áo tay ngắn.

Chỉ có điều cảm xúc trong ánh mắt của nam sinh càng thêm đáng sợ, Đinh Thiển chỉ xoắn xuýt mấy giây, sau đó cam chịu số phận mà giơ cánh tay lên.

Những vết bầm lớn càng thêm vẻ ghê rợn, vô cùng chướng mắt trên cánh tay trắng nõn và mảnh mai.

“……”

Hai tay nam sinh đột nhiên siết chặt lại, ánh mắt hung dữ rơi trên những vết bầm khiến cô cảm thấy hoảng sợ.

“Bọn chúng không chiếm được lợi thế.” Đinh Thiển cẩn thận giải thích, “Em cũng——“

Không đợi cô nói xong thì nam sinh bỗng không thèm nhìn cô mà đã xoay người trực tiếp đi ra khỏi phòng học.

Đinh Thiển chần chừ một lát nhưng vẫn không đuổi theo.

Cô cảm thấy người kia đi nhanh như vậy, nếu ở lại thêm một giây nữa thì rất có khả năng sẽ oanh tạc mất.

Vài ngày sau, trong buổi lễ kéo cờ của ngày thứ hai, Đinh Thiển nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục cao phát biểu——

Bạn học Cố Cảnh Sâm, từng là “Đàn anh ưu tú đại diện cho khối cấp ba”, bởi vì gây sự đánh nhau đến mức làm người khác bị thương phải nhập viện, đã bị cảnh cáo nghiêm khắc, đồng thời thông báo phê bình trước toàn trường……

….

“Đương nhiên không giống.”

Đinh Thiển nhớ lại những chuyện đã trải qua thì thở dài:

“Tính tình của anh ấy kém hơn tớ nhiều lắm, được chưa?”

Tống Dao đơ mặt nhìn cô, “Cậu vu khống D thần của tớ, còn bôi nhọ đến cái trình độ khiến người khác tức sôi máu rồi.”

“….”

Đinh Thiển: “Về mặt này thì anh ấy hoàn toàn không cần tớ phải bôi nhọ, thật đấy.”

Tống Dao không nói tiếp, nhưng sự ghét bỏ ở trong mắt đã đủ biểu lộ rõ thái độ của cô ấy.

Đúng lúc này, trên sân khấu truyền đến tiếng ồn ào rối loạn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đinh Thiển và Tống Dao nhìn liếc nhau một cái, hai người cùng đi qua đó.

Lúc đi đến gần bên cạnh sân khấu thì Đinh Thiển đã nghe thấy giọng nói đau khổ của người ở bên trong—-

“Chết tiệt—-chắc là bên trong USB có chứa virus rồi, bản sao lưu và bản gốc đều bị hỏng rồi, làm sao bây giờ?”

“Ban phó, chỗ cậu còn có bản sao lưu không?”

“Con mẹ nó cậu còn mặt mũi để hỏi à?”

Giọng nói to của Vương Đông Vũ mang theo tức giận, cách xa 10m cũng có thể nghe thấy—

“Sao chép tập tin từ USB của người khác thì không cần sao chép và cắt, đầu óc cậu bị úng nước hả?”

“Sao vậy?”

Đinh Thiển thấy đó là đám người của ban Kĩ thuật thì chủ động đi vào giữa vòng tròn.

Cố Cảnh Sâm đứng một bên, thấy Đinh Thiển xuất hiện thì vẻ mặt hơi tối sầm lại, anh ngước mắt lên: “Ở chỗ Đinh Thiển không phải có bản sao lưu PPT sao?”

Không đợi Đinh Thiển trả lời, vẻ mặt Vương Đông Vũ ủ rũ: “USB bị cắt đó chính là của đàn em— bởi vì vấn đề về phiên bản phần mềm nên đàn em Đinh Thiển dùng máy tính của tôi để làm PPT, tôi đã xoá bản đó trong máy tính rồi.”

Vẻ mặt mọi người rất khó coi.

“Thử khôi phục tập tin đi.”

Cố Cảnh Sâm trầm giọng, vừa định bước lên thì phía đối diện có một giọng nói đã giành trước.

“Ở chỗ em vẫn còn bản sao lưu.”

Mọi người vui mừng nhìn lại.

Đinh Thiển mở chiếc túi nhỏ ở bên người, lấy một vật hình chữ nhật được bọc trong cái túi bằng bông mềm màu xám từ trong túi ra, sau khi tháo cái túi mềm ra là một ổ cứng di động màu đen tuyền.

Đinh Thiển thấy vẻ kinh ngạc của Vương Đông Vũ thì cười nói: “Em có thói quen hay chuẩn bị nhiều bản sao lưu.”

“Thói quen tốt, thói quen tốt—Tiếp tục phát huy!”

Bộ dáng kia của Vương Đông Vũ như ước gì có thể lên hôn Đinh Thiển một cái, nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiềm chế mà cầm lấy ổ cứng kia rồi đi sang, cùng bàn bạc với mấy người phụ trách kiểm tra một lần nữa.

Lúc này, đám người mới giải tán.

Sáu giờ chiều, tiệc tối dành cho tân sinh viên đã bắt đầu.

Ngoại trừ thành viên của Hội Sinh viên chia ra đứng ở hai bên sân khấu thì tân sinh viên còn lại đều ngồi ở khu vực dành cho khán giả trước sân khấu.

Sau khi các lãnh đạo trường ngồi hàng đầu lên phát biểu thì Đinh Thiển liền thấy Cố Cảnh Sâm đi lên trên bục.

Vẫn là đàn anh ưu tú đại diện cho sinh viên, cộng thêm dáng người, thần thái và tướng mạo hơn người của anh khiến ở dưới sân khấu vốn đang còn ồn ào bỗng lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

—-Tướng mạo, thành tích hay năng lực làm việc của Cố Cảnh Sâm đều không có chỗ nào để chê, còn những ví dụ về sự xuất sắc của anh thì vốn đã lan truyền ra khắp toàn trường từ lâu rồi.

Bây giờ vừa thấy anh bước lên bục, mấy nữ sinh hiển nhiên ngưỡng mộ không thôi. Mà sự tồn tại quá mức ưu tú và nổi bật tất nhiên cũng mang đến áp lực không nhỏ cho nhóm đồng bào nam sinh.

Chốc lát, micro được điều chỉnh, âm thanh trầm thấp từ tính vang vọng cả khoảng không mênh mông của sân thể dục.

Ánh mắt của Đinh Thiển không kìm được mà dừng lại trên người của người kia.

Áo sơ mi trắng gọn gàng, chiếc quần dài gấp nếp khoe thẳng tắp, mái tóc đen sạch sẽ, ngũ quan góc cạnh anh tuấn bất phàm, đôi đồng tử đen như mực đầy vẻ lạnh nhạt…

Gió như khẽ đánh trống reo hò.

Thịch, thình thịch..

Là tiếng tim đập loạn nhịn của người nào đó.

====================

Khi tiệc tối dành cho tân sinh viên kết thúc, sắc trời cũng đã tối đen xuống.

Dọn dẹp vào ban đêm dù sao cũng không tiện, chờ khán giả rời khỏi, Hội Sinh viên đã bàn bạc với bảo vệ của sân thể dục là khóa ba cổng chính lại, rồi quyết định ngày mai đến tiến hành dỡ bỏ sân khấu và kết thúc công việc tiếp theo.

Một ngày mệt mỏi, mọi người trong từng ban của Hội Sinh viên chào nhau ra về, chờ đến khi ban Kỹ thuật bận rộn nhất cũng kết thúc nhiệm vụ thì trên sân thể dục dã không còn mấy người.

Đinh Thiển và Tống Dao vừa chuẩn bị cùng nhau trở về kí túc xá thì đã bị người khác cản lại.

“Em còn có việc, đi trước đây.”

Tống Dao vừa nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đứng ở trước mặt thì lập tức rất biết điều mà trốn đi, trước khi đi vẫn không quên vỗ vai Đinh Thiển, làm khẩu hình với cô—

“Bắt lấy anh ấy!”

Đinh Thiển dở khóc dở cười.

——Người tối hôm qua còn bảo mình đi lên ôm chặt bắp đùi, cầu xin bị bắt lấy, hình như cũng là “cô bạn xấu” này nhỉ?

“Anh đưa em về.”

Góc nghiêng của Cố Cảnh Sâm tuấn tú, trên mặt cũng nhìn ra cảm xúc gì, giọng nói thản nhiên: “Chúng ta nói chuyện trên đường về.”

Vốn là người đuối lí, Đinh Thiển tự giác cảm thấy mình không có quyền lên tiếng, chỉ gật đầu rồi đi theo.

Có điều trên đường về Cố Cảnh Sâm không nhắc lại chuyện trước đó, thế là Đinh Thiển cũng vui vẻ không nói, nói chuyện phiếm với đối phương, chớp mắt một cái đã dưới lầu ký túc xá.

Cố Cảnh Sâm dừng bước, cụp mắt liếc nhìn tin nhắn mới trên màn hình điện thoại.

Một lát sau anh ngước mắt lên, cau mày lại.

“Ổ cứng đã bị Vương Vũ Đông lấy đi rồi, ngày mai anh tìm người đưa đến phòng cho em.”

Đinh Thiển gật đầu, những ánh mắt chăm chú xung quanh khiến cô có hơi mất tập trung:

“Vâng.”

“Số phòng ngủ của em là bao nhiêu?”

“520 ạ.”

“……”

Ánh mắt Cố Cảnh Sâm khựng lại.

Xung quanh yên lặng một hồi, Đinh Thiển mới sực nhận ra, thế là cô vội vàng giương mắt lên, vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ—

“Đàn anh, em không có ý ‘thả dê’ anh đâu.”

“Không sao.”

Cố Cảnh Sâm cũng tỉnh táo lại, khóe môi cong lên, đè thấp giọng xuống.

“Là anh ‘thả dê’ em.”

Đinh Thiển: “…”

Cố Cảnh Sâm gõ màn hình điện thoại hai lần, sau đó quơ quơ trước mặt Đinh Thiển.

“Để tiện liên lạc, thêm bạn tốt trên Wechat đi.”

Đinh Thiển nghe vậy thì lấy điện thoại ra, quả nhiên trên Wechat có lời mời kết bạn.

Cô mở ứng dụng ra, đập vào mắt cô chính là hình đại diện màu trắng đen, bên cạnh hiện lên Nickname, chỉ có một chữ cái là “G”.

Đinh Thiển không hề nghĩ ngợi mà nhấn nút “Đồng ý” màu xanh lá cây.

Chỉ có điều, ngón tay của cô vừa kéo xuống thì cô mới nhìn rõ phần thông tin ghi chú ở dưới chữ “G”.

520.

Đinh Thiển: “……”

—-Vì sao cô lại cảm thấy có một loại……..Ảo giác bị đùa giỡn?