Tiểu Khắc Tinh

Chương 3: Nhớ Lại

“Đinh Thiển……”

Men theo giọng nói vừa gọi tên mình, ngay lúc Đinh Thiển ngước mắt nhìn qua, trong lòng liền lộp bộp một cái.

…. Bình hoa Cloisonné.

Nhớ tới giọng nói trầm thấp sạch sẽ “Bà chị nhỏ”, Đinh Thiển liền cảm giác da đầu tê rần.

Sự thật chứng minh, dự cảm của cô luôn không sai.

“Cũng có thể đánh người ta đến kêu cha gọi mẹ, tại sao lại đặt tên con gái thế?”

Giọng nói nhẹ nhàng, không cao không thấp, vừa lúc cũng đủ lớn để mỗi người trong phòng học đều nghe rõ ràng.

“….”

Sau khi lấy lại tinh thần, Đinh Thiển vô cùng đau khổ… Đại học T là khu vực rộng lớn có hơn một ngàn mẫu đất (1), tại sao lại hết lần này đến lần khác lại bị anh bắt gặp ở ngay tòa nhà hành chính, cái nơi nhỏ bằng tay đó kia chứ???

(1) Mẫu đất: Ở Trung Quốc, một mẫu (亩/畝) bằng khoảng 667 m² hay 16 phương trượng (mỗi phương trượng bằng khoảng 11,111 m²). Khoảng 16 mẫu bằng một hecta sau này. (Theo wikipedia)

Nhưng mà so với những con người đang kinh ngạc đến mất hồn kia, thì người trong cuộc như cô cũng được coi là đã bình tĩnh lắm rồi.

Ánh mắt hai người nhẹ nhàng giao nhau giữa không trung.

Đinh Thiển cười rất ngoan ngoãn: “Có thể là do em luôn sống tương đối có tính dối trá chăng?”

Chủ tịch Cố lần này không đáp lời.

Anh nghiêng người, ý tứ sâu xa nhìn cô hai giây.

“Ừm.”

Cố Cảnh Sâm dời tầm mắt đi.

…….Quả thật là rất có tính dối trá.

Trong suốt quá trình phỏng vấn tiếp theo, Cố Cảnh Sâm ngồi cạnh cửa sổ, không nói thêm một từ nào nữa.

Đợi đến vòng phỏng vấn đầu tiên hoàn toàn kết thúc, Phương Hạo nhiệt tình mời mọc chủ tịch Cố cùng tham gia quyết định.

Bị từ chối.

Phương Hạo cũng không nhụt chí, chuyển hướng đến một góc khác ——- nhóm nữ cán sự tới tác chiến hiện trường mà không lâu trước đó, mang danh nghĩa “Đại biểu các bộ môn trước đến an ủi hỏi thăm”.

Mọi người liền bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi.

Rất nhanh, nhóm đầu tiên vượt qua cuộc phỏng vấn được xác định.

“Như vậy nhóm đầu tiên thông qua chính là Đinh Thiển, Vương Hoành Vĩ, Tôn Vũ Kiến……” Phương Hạo đọc xong danh sách, “ Nếu không có ý kiến thì chúng ta đến với nhóm thứ hai.”

Mọi người đồng ý.

Chàng trai ngồi bên cạnh cửa sổ, im lặng như một tác phẩm điêu khắc, nhưng cảm giác tồn tại lại khiến không ai có thể làm ngơ, ánh mắt anh ngước lên, bàn tay đang đặt vô thức trên mặt bàn nhẹ buông thõng rồi đứng dậy.

Đám người Phương Hạo hơi ngạc nhiên nhìn sang.

Cố Cảnh Sâm đã đi ra gần đến cửa.

“Thời gian và địa điểm phỏng vấn vòng tiếp theo, sau khi xác định thì gửi qua cho tôi.”

Phương Hạo sững sờ, theo bản năng gật đầu: “Không thành vấn đề, Chủ tịch Cố.”

“Chủ tịch Cố.”

Một nữ sinh năm hai đứng lên, mặt đỏ bừng: “Em có thể mời anh uống trà sữa được không? Em có vài câu hỏi thắc mắc về vấn đề học tập muốn hỏi anh.”

Cô gái vừa nói chuyện mong đợi nhìn sang.

Nhưng mà, bóng dáng chân dài cao ráo kia lại không chút nào dừng lại.

Bàn tay thon dài đẹp mắt nâng lên, mở cánh cửa lớp học ra.

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Giọng nói để lại đằng sau.

“Phương Hạo, đưa số điện thoại của trưởng ban Bộ học tập cho cô ta.”

Ầm.

Cánh cửa đã đóng lại.



Cố Cảnh Sâm vừa mới bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy số ba, đã thấy một bóng dáng bên cạnh nhào lên, vừa khóc vừa gào—

“ Thiếu gia Diva của tôi ơi…. Ngài xem bây giờ là mấy giờ rồi???? Có chuyện gì lớn, hả??? Đến nỗi phải dời lịch chụp trang bìa của FA mới được?”

Cố Cảnh Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ.

10 giờ 47 phút.

Đúng là có hơi trễ.

Nhưng mà nhớ đến cô gái cố làm ra vẻ ngoan ngoãn, nét mặt tười cười cùng đôi mắt sáng kia thì khoé môi của Cố Cảnh Sâm cong lên.

Báu vật vô giá.

Trợ lý của anh còn đang ở bên cạnh bận rộn than khóc: “Đây là lần quay chụp đầu tiên kể từ khi cậu về nước đến nay, hơn nữa còn là cùng hợp tác với FA, nếu cậu mà làm hỏng chuyện này, thì chúng ta giải thích với bên Tinh Ngu thế nào được?

Tinh Ngu, tên đầy đủ là tập đoàn giải trí Tinh Thiên, một ông lớn của giới giải trí quốc tế.

Dưới trướng của Tinh Ngu, là công ty quản lý của nhiều siêu sao nổi tiếng, có hệ thống rạp chiếu phim lớn nhất trên thế giới, các tác phẩm điện ảnh kinh điển nhiều vô kể, đồng thời còn nắm giữ nhiều kỷ lục hạng mục giải thưởng khác nhau…

Đặc biệt trong những năm gần đây, Tinh Ngu có thể nói là danh tiếng lừng lẫy, tiền đồ vô lượng, theo đó cũng có ý đồ thâm nhập vào thị trường trong nước.

Mà Diva, chính là người mới được người đại diện công ty Tinh Ngu ký hợp đồng một năm trước.

“Cậu nói xem chúng ta phí bao nhiêu công sức mới lên được chiếc thuyền Tinh Ngu này?” Anh chàng trợ lý vẫn lải nhải như cũ. “Chẳng lẽ mới năm đầu tiên đã bị phong sát vì làm chậm trễ việc quay phim sao?”

Đáy mắt Cố Cảnh Sâm đang vui vẻ chợt lạnh xuống, nhìn sang trợ lý: “Mất bao nhiêu công sức?”

“Ặc.”

Trợ lý nghẹn họng.

D Thần của bọn họ hình như thật sự không mất bao nhiêu công sức mà đã được ký hợp đồng với Tinh Ngu.

Nghe nói là được Tinh Thám (2) bắt gặp trên đường rồi đào về.

(2) Tinh Thám: Người chuyên hoạt động bên ngoài (thường là trên đường phố) để đào những người có tố chất nghệ sĩ về cho công ty của mình.

Suy nghĩ ba giây, vẻ mặt trợ lý nghiêm túc: “Xin cậu nhất định phải bảo vệ tốt khuôn mặt của mình, Diva.”

Chàng trai chuyển tầm mắt, chân dài sải bước mà đi về phía chiếc xe đang đậu bên cạnh.

“Đi thôi.”

====

“Bạn học Đinh tiểu Thiển, cuộc phỏng vấn thế nào?”

Đinh Thiển trở về phòng ngủ liền nhận được lời thăm hỏi ân cần cùng cái ôm thắm thiết của cô bạn cùng phòng.

“Trừ chuyện gặp phải D Thần của cậu ra thì mọi chuyện hết thảy thuận lợi.”

Đinh Thiển kéo cái người đang dính trên người cô xuống, sau đó đảo mắt nhìn qua người Tống Dao.

Cô cong môi.

“Động tác ôm người đừng mạnh như vậy…. Vốn dĩ đã phẳng rồi.”

Tống Dao ngây người hai giây mới phản ứng lại, liền xù lông.

“Đinh Thiển!”

Đinh Thiển ngoái đầu lại cười một tiếng, đôi mắt hạnh như khảm ngọc lưu ly óng ánh trong suốt, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:

“Moah moah.”

Lần này Tống Dao choáng váng ba giây, đỏ mặt trở lại giường.

“Tiểu yêu tinh Đinh Thiển kia!!! Bẻ cong bạn cùng phòng là phạm tội nha!!!!!”

Chờ Tống Dao bình tĩnh lại, khi quay đầu nhìn về phía Đinh Thiển, thì tiểu yêu tinh vừa rồi đã buộc gọn gàng lại mái tóc màu hạt dẻ của mình, mười ngón tay xanh nhạt thon dài đang tung bay như bướm trên bàn phím.

Sườn mặt sạch sẽ xinh đẹp, con ngươi trong suốt chuyên chú nhìn màn hình.

Tống Dao cầm lấy một tờ giấy trắng A4 bên gối rồi bước xuống giường.

“Đinh tiểu yêu tinh, nè”

Ánh mắt Đinh Thiển thoáng nhìn: “ Đây là cái gì?”

“Đội ngũ lãnh đạo hiện tại của Hội Sinh Viên, bao gồm bốn vị Chủ tịch, mười Trưởng ban cùng hai mươi Phó ban.”

“Công tác tình báo làm tốt lắm, tiểu đồng chí.” Đinh Thiển cười đùa, ánh mắt của cô lướt sơ lược một lần qua tờ giấy, “ Nhưng mà tớ đối với ….”

Tầm mắt vừa muốn quay trở lại màn hình máy tính đột nhiên ngừng lại, mấy đầu ngón tay khẽ cứng lại dời khỏi bàn phím.

Cô chỉ vào cái tên thứ ba trong danh sách Chủ tịch.

“ Cố Cảnh Sâm…. là vị nào vậy?”

Tống Dao ngây thơ chớp mắt: “Không phải tối nay cậu vừa gặp anh ấy à? Thế nào? Quan sát cận cảnh, có phải D Thần càng hoàn hảo hơn không?”

Gương mặt Đinh Thiển không biểu tình: “Cố Cảnh Sâm, là Diva?”

Nhận được cái gật đầu khẳng định của Tống Dao, Đinh Thiển chợt cảm thấy có hơi đau răng.

“Văn phòng của Đoàn Chủ tịch ở đâu…”

“Bên cạnh văn phòng bí thư ở tòa nhà Hành Chính, cậu hỏi cái này làm gì?”

Đinh Thiển nằm bò ra bàn, uể oải.

“Chịu đòn nhận tội.”

Bóng hình đã có hơi mơ hồ, thân ảnh thiếu niên sạch sẽ cao gầy, đã nhiều năm trôi qua, từ nơi sâu thẳm trong ký ức dần dần hiện lên.

Im lặng một lúc, Đinh Thiển chậm rãi khẽ chớp lông mi.

Vì vậy, thân ảnh thiếu niên không còn nữa, mà thay vào đó là người đàn ông thờ ơ kiêu ngạo trong tấm ảnh tạo hình kia.

Đinh Thiển khẽ thở dài một tiếng.

Vô cùng phiền muộn ai oán.

“Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.”

“…”

Tống Dao đang phía sau suy đoán nghi ngờ hai người có gì mờ ám với nhau thì biểu tình chợt cứng đờ.

“ Đinh tiểu Thiển! Cậu lại đang bôi đen nam thần của tớ phải không!!!!!”

====

Đinh Thiển đã dành nhiều ngày nằm vùng bên ngoài văn phòng của tòa nhà Hành chính, sau khi thành công gặp gỡ một vị chủ tịch cùng hai vị phó chủ tịch khác nhiều lần thì cuối cùng cũng đợi được đến ngày mà Chủ tịch Cố “trực ban”.

Nhìn bóng dáng quen thuộc của Đinh Thiển ngoài cửa, Chủ tịch Đoạn Kính Phong ngồi trong văn phòng bên cạnh Cố Cảnh Sâm, thấp giọng trêu ghẹo:

“Chủ tịch Cố, hình như cậu lại chọc phải một đàn em nhỏ quấn người đó, chờ cậu mấy ngày rồi… nhưng mà giá trị nhan sắc rất cao, không thua gì hoa hậu giảng đường lớp kế bên của cậu đâu nha.”

Cố Cảnh Sâm cũng không nâng mắt, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ngày mai còn đến thì gọi bảo vệ.”

“Thái độ hôm đó của cậu cũng như này, mới khiến đàn em đặc biệt vì cậu tới giúp đỡ Ban Kỹ thuật khóc đúng không?” Đoạn Kính Phong nhướn mày, “Thật là vô tình.”

Cố Cảnh Sâm chỉ một sấp văn kiện trên bàn.

“Cậu rảnh rỗi như vậy, thế chuyện phê duyệt hoạt động của tuần này đều giao cho cậu?”

Đoạn Kính Phong dựng thẳng lưng, rồi co lại.

Bên trong phòng làm việc vừa khôi phục yên tĩnh, lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ngòi bút trên giấy chợt ngừng một chút, Cố Cảnh Sâm hơi nhíu mày.

Sự lạnh lùng không vui ngay lập tức lan đến chỗ Đoạn Kính Phong.

Đoạn Kính Phong không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chủ động chịu trách nhiệm: “Xin mời vào.”

Cánh cửa văn phòng bị đẩy mở.

Đinh Thiển bước vào.

Cô nhìn về phía người con trai đến mắt cũng không nâng ở phía sau bàn làm việc, do dự hỏi.

“Cố Cảnh Sâm?”

Cánh tay cầm bút dừng lại.

Giọng nói……không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

…….

Bốn năm trước.

Ngày nhà giáo, Cố Cảnh Sâm đến trường cấp hai để thăm một vị giáo viên Toán.

Kết quả là, trên hành lang của khu dạy học số hai ở trường cấp hai, anh gặp phải một màn tỏ tình.

“Đinh Thiển, tớ thật sự thích cậu.”

“Xin lỗi, cậu không phải là mẫu hình tôi thích.”

“Tớ có thể thay đổi theo ý cậu!”

Cô gái không kiên nhẫn kéo cặp sách: “Không đổi được.”

“Tớ có thể thay đổi tất cả vì cậu, thực sự.”

“…. Ngoại hình.” Giọng nữ sinh lúc đầu còn hơi do dự, nhưng sau đó thì nói như chém đinh chặt sắt, “Nếu như cậu lớn lên giống Cố Cảnh Sâm thì tôi nhất định sẽ đồng ý với cậu.”

Nữ sinh đó nói xong, liền vòng qua nam sinh mà đi.

Cố Cảnh Sâm ngay cả tránh cũng không có chỗ để tránh, chỉ có thể đối mặt với nữ sinh đó.

Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng Cố Cảnh Sâm vẫn giữ phép lịch sự mà mỉm cười với nữ sinh đó.

Nữ sinh khó hiểu nhìn anh một cái, rồi lướt qua vai anh bước đi.

“…” Nụ cười của Cố Cảnh Sâm liền cứng lại.

À, không biết anh.

________

Đinh Thiển mở miệng thử thăm dò, giọng nói hiếm có lúc không tự tin:

“Cố… Cảnh Sâm?”

Bút máy trong tay chàng trai bị gọi tên ngừng một chút, sau đó những ngón tay thon dài hữu lực hơi nắm lại.

Anh ngước mắt lên.

Lông mi dài và dày, giống như cọ qua cọ lại ở đầu quả tim của Đinh Thiển.

Trong đôi đồng tử màu đen sâu không đáy, là ánh sáng lạnh như băng, như hai ngôi sao xa thăm thẳm ẩn hiện trên bầu trời đêm rộng lớn.

Đinh Thiển hơi chột dạ mà hít một hơi.

Không biết vì cái gì, cô luôn luôn tự xưng là đầu óc nhanh nhạy, lúc này đột nhiên trống rỗng.

Bầu không khí yên tĩnh này thực sự rất xấu hổ, Đinh Thiển cảm thấy cô phải gánh vác trách nhiệm phá vỡ sự im lặng này.

……….Nhân tiện tìm một cái lý do để giải thích một tẹo, nguyên nhân vì sao trước đây cô liên tục không nhận ra người ta.

Vì vậy, lời nói buột miệng thốt ra…….

“Ha ha, học trưởng Cố, hình như anh đi phẫu thuật thẩm mỹ phải không? Làm em không nhận ra anh.”

Cố Cảnh Sâm: “……….”

Đinh Thiển: “……………………….”

———- Phẫu thuật, thẩm mỹ ?!!!!

Cô không phải là đồ ngốc chứ ?!