La Phương Phỉ an ủi cô ta: “Anh Hoằng An là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, tớ tin rằng anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi.”
Dương Hoằng Mai nở một nụ cười: “Mượn lời chúc tốt lành của cậu.”
Cô ta vừa mới nói xong thì thấy đột nhiên La Phương Phỉ vẫy vẫy tay về hướng trước mặt, còn lớn hơn giọng kêu lên: “Chị Hải Đường, chỗ này…”
Hải Đường vừa nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Có chuyện gì xảy ra với La Phương Phỉ này à? Cả ngày cứ như âm hồn bất tán, đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được cô ta, thật là!
Hải Đường buồn bực một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó trực tiếp đi đến chỗ cô ta.
Dương Hoằng Mai nhìn Nhạc Hải Đường và Nhạc Quốc Hoa mang tiểu quỷ kia đang đi tới chỗ bọn họ, trong lòng buồn bực, lạnh lùng nhìn La Phương Phỉ nói: “Cậu gọi cô ta tới đây làm gì? Không phải cậu không thích cô ta à? Sao bây giờ ngay cả chữ chị cũng gọi ra thế?”
Mắt La Phương Phỉ khẽ liếc sang, thấy sắc mặt cô ta lạnh lùng, hiển nhiên dễ thấy sự không thích đối với Nhạc Hải Đường từ giữa chân mày, môi cô ta từ từ nở một nụ cười, thấp giọng nói: “Cũng không phải không thích, chẳng qua là trước kia cảm thấy cô ấy chưa lập gia đình mà sinh con thì có ảnh hưởng không tốt, cho nên cách xa mà thôi.”
“Bây giờ suy nghĩ một chút, một mình cô ấy sinh con còn bị người ta chỉ trích cũng thật đáng thương.” Cô ta lại bổ sung thêm: “Ban đầu như vậy hình như có chút quá đáng.”
Không đề cập tới đứa trẻ, chuyện này khá tốt, nhắc tới Dương Hoằng Mai liền tức lên.
Ban đầu Nhạc Hải Đường mang thai, cô lại chạy đến nhà bọn họ nói là đứa trẻ của anh hai! Khi đó anh hai vừa mới đi, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa nghe nói qua hai người kia có quan hệ, sau đó anh hai vẫn chưa trở lại, nhà họ Nhạc vẫn quấn lấy bọn họ nói chuyện này.
Anh hai mất tích vốn đã khiến cho mọi người rất phiền lòng rồi, ai ngờ bọn họ một khi dây dưa chính là không xong không tha, cho đến gần đây mới ngừng, nếu như nói chuyện đứa trẻ này ra, người của thôn Ngân Hoa còn không biết mắng nhà họ Dương đến mức nào đâu.