Sau khi thằng bé được vợ chồng nhà họ Trinh nhận nuôi, chưa đến hai năm sau họ đã sinh được một cặp sinh đôi long phượng, từ đó đãi ngộ của thằng bé ở nhà bọn họ tuột dốc không phanh.
Thậm chí còn bởi vì cậu nhóc quá xinh đẹp tạo thành sự đối lập rõ ràng đối với diện mạo của cặp song sinh, nên họ lại càng không thích, cuối cùng cậu nhóc bị nhà họ Trịnh vứt bỏ.
Thằng bé buộc phải trở về nhà họ Nhạc, hình như lúc ấy Triệu Thúy Xuân đã không còn nữa, con thứ tư nhà họ Nhạc cũng không biết đã đi đâu, hai người mợ không thích cậu cho nên mỗi ngày trôi qua đều khổ cực, qua một đoạn thời gian sau cậu được nhận nuôi một lần nữa, và cậu lại phải rời khỏi nhà họ Nhạc…
Hải Đường không biết chuyện gì xảy ra sau đó, bởi vì ký ức cô nhận được chỉ có một đoạn ngắn như vậy, như một câu chuyện vẫn còn đang dang dở.
“Vấn đề không phải vì tiền.” Hải Đường cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu nhóc, nhướng mày: “Chỉ là không nỡ xa nó.”
Kiếp trước cô một lòng muốn tu thành tiên, xưa giờ chưa từng làm chuyện gì xấu đương nhiên bây giờ cũng không làm chuyện xấu, với lại hôm nay nguyên chủ đã đổi ý có nghĩa là cô ấy cũng không muốn đưa đứa trẻ đi.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Tạ Xuân Mai lạnh lùng nhìn Nhạc Hải Đường hỏi, cô ta cảm thấy kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt: “Kì kèo cả nửa ngày trời, rốt cuộc là cô có cho đứa nhỏ này đi hay không?”
“Xin lỗi, không cho.” Giọng điệu của Hải Đường dứt khoát, cô nhìn Triệu Thúy Xuân kêu rất tự nhiên: “Mẹ, trả lại tiền cho bọn họ đi.”
Tạ Xuân Mai nhìn vẻ mặt kiên định của cô, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, khiến cô ta tức điên lên.
Người khác còn không thèm nhận nuôi thằng nhóc này, để tôi chống mắt lên xem mấy người có thể làm gì, có gan thì tự mình nuôi đi, còn tìm người khác làm gì?
Cả cái nhà này điên hết cả rồi!
“Vậy được thôi.” Cô ta chỉ vào cậu nhóc vẫn còn đang ôm chân Hải Đường, giọng nói chói tai: “Quần áo trên người nó là do tôi mua, nhanh cởi ra để chúng tôi còn về.”
“Em gái.” Triệu Thúy Xuân nhận ra tình hình không ổn, lập tức đi đến kéo cánh tay cô ta, muốn kéo cô ta đi ra bên ngoài: “Mọi người đều là người cùng xã, chuyện này là do chúng tôi sai, hai người đừng có nóng giận.”
Hai người vừa nói vừa đi ra nhà chính, Nhạc Quốc Vĩ đứng cạnh cũng thuận thế kéo Trịnh Đại Phú đi ra.
Nhạc Đô Đô nhìn bọn họ đi xa, cậu nhóc buông đôi tay đang ôm chân ra, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Hải Đường.