“Ba ngươi hắn đi sang nhà nội”
Nói đến cái này, Võ Mạn Châu liền cảm thấy đau đầu.
“Nga”.
Tiểu Đào Đào gật gật đầu, đối với chuyện này hứng thú không phải rất lớn, nhà ngoại của cô bé ở một đại đội khác, ngày thường cũng ít khi qua lại, chỉ có vài lần qua bên đó chơi, bọn họ đều không thích nàng.
Là nhãi con được sủng ái nhất trong nhà, Tiểu Đào Đào đối với ác cảm mẫn cảm nhất.
Võ Mạn Châu cũng bất an an ủi nàng, thật sự là, đứa con rể kia của nàng, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
“Ta đã trở về”.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ngoài sân vừa vặn truyền đến tiếng gào, mọi người sôi nổi quay đầu lại.
Liền nhìn thấy một người nam nhân mặc áo sơ mi trắng trên tay xách theo hai con cá liền chạy trở về, trên mặt mang theo hưng phấn tươi cười.
“Buổi tối có thể ăn cá”.
“Ba ba”.
Tiểu Đào Đào lập tức bỏ qua số tang hoàng trước mặt, vô cùng cao hứng mà chạy qua đón, cha con hai ôm nhau, trên mặt đều treo tươi cười tương tự nhau.
Buổi tối có cá ăn, Võ Mạn Châu mày lại là không được mà nhảy.
Này hùng con rể.
Nói lên người con rể này, Võ Mạn Châu là nữ nhân bưu hãn ngay cả lợn rừng cũng đều không sợ, mỗi lần nhắc tới người này đều là nhịn không được nhíu mày.
Khúc gia trên dưới hai đời cũng chỉ có một đứa con gái là Khúc Tiểu Oản, tự nhiên là đặt ở trong lòng bàn tay sủng.
Nhưng là đứa nhỏ này từ nhỏ lại là người thành thực, nếu như mặc kệ cô, một mình cô cũng có thể đem việc của cả hai người làm xong mà không nói một lời nào.
Nếu gả cô ra ngoài, bọn họ thật là không yên tâm, cuối cùng liền nghĩ đến kén rể, như vậy cũng không sợ cô bị khi dễ.
Ai biết Khúc Tiểu Oản trước giờ luôn thành thật nghe lời lúc này lại nổi tính phản nghịch, coi trọng Tống Hành người ở đại đội kế bên sốt ngày lười biếng không chịu làm, cuối cùng bọn họ không lay chuyển được Khúc Tiểu Oản, rốt cuộc vẫn phải để hai người kết hôn.
Sau khi kết hôn Tống Hành hoàn mỹ trình bày sự lười biếng của mình, nói không làm việc là không làm việc.
Thức dậy còn muộn hơn heo, ngủ còn sớm hơn cả gà, nếu không phải người này tuy rằng lười, nhưng rốt cuộc cũng là người thành thật biết che chở con mình, nếu không đã sớm bị mấy người nam nhân già trẻ lớn bé trong nhà cấp ném văng ra ngoài từ lâu.
Hơn nữa hắn quả thực chính là người đã gả đi còn ăn vạ nhà mẹ đẻ phiên bản nam nhân, mấy năm nay không thiếu trở về Tống gia lấy đồ vật, cũng làm cho nhà bọn họ bị tai vạ lây.
Hôm nay vừa nghe đến Sa Hà đại đội khởi màng bắt cá, phân cá cho các hộ gia đình, hắn liền vô cùng lo lắng chạy về nhà, thật đúng là mang về được hai con cá, còn không nhỏ.
Võ Mạn Châu đều có thể tưởng tượng lần sau gặp mặt Tống gia lão bà tử bà ta lại âm dương quái khí nói.
“Vẫn là Võ Mạn Châu ngươi lợi hại, nuôi một đứa con gái lại bạch nhặt lời được thêm một thằng con trai.”
“Này dứt khoát cũng đem mấy đứa con trai nhà ta về luôn đi”.
……
Ngẫm lại liền đau đầu.
Tống Hành lại giống như không cảm giác được, giống như trẻ con miệng cứ ríu rít, ồn ào muốn chết.
Bất quá đó là những người khác, Khúc Đào Đào lại không cảm thấy vậy.
“Bé ngoan, ba ba đem cá hố về cho ngươi này, chờ đến buổi tối a, ngươi nhưng phải ráng ăn thật nhiều vào, phần thịt bụng cá này đều để mẹ ngươi giữ lại cho ngươi ăn.”
Tống Hành một tay cầm cá một tay ôm con, người đã 30 tuổi, nhưng đi ra ngoài nói mới 20 tuổi vẫn có người tin.
Mặc dù lớn lên đẹp, nhưng đối với Võ Mạn Châu mà nói, cũng chỉ là cái người không đáng tin cậy lại còn biếng làm.