Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà

Chương 3.3

Mỗi khi tới thời điểm này, Tiểu Đào Đào liền sẽ tựa như tuyển phi, cẩn thận đánh giá đồ vật " thượng cống" của các anh trai, từ bên trong tuyển chọn một loại.

Bé cũng không phải là người có lòng tham.

Từ bên trong chọn lấy củ khoai tây Tiểu Đào Đào kiêu ngạo lại có chút đắc ý, cô bé, chính là nhãi con ngoan nhất trên đời này.

Bất quá a, những người khác là ước gì bé lại tham một chút, có mấy người anh trai không được cô bé chọn còn có chút không cao hứng đâu.

“Hừ, chờ lần sau ta sẽ tìm thứ tốt.” Khúc Bát ghen ghét mà trừng mắt nhìn Khúc Thất bị lựa chọn liếc mắt một cái.

“Kia cũng đợi đến khi ngươi tìm được rồi hẳn nói” Khúc Thất kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn về phía hắn.

Hai anh em này là song bào thai, năm nay đều được chín tuổi, thường thường sẽ đi trong đất hỗ trợ.

Hôm nay cũng như vậy, bất quá Khúc Thất vận khí tốt, ở trong phần đất năm ngoái trồng khoai tây đào ra được một ít, nhưng là chỉ có một cân, cũng là hắn giấu kĩ, bằng không để đại đội trưởng biết cũng bị tịch thu.

Cảnh tượng như vậy đã xảy ra quá nhiều lần, Tiểu Đào Đào đã thấy nhiều cũng không trách, khoai tây lột tốt, trực tiếp bỏ vào miệng liền có thể ăn.

Ăn ở trong miệng mềm mềm mại mại, tuy rằng chả có hương vị gì, nhưng lúc này đối với bọn họ chính là thứ tốt, Tiểu Đào Đào ăn đến đôi mắt đều cong lên, thoả mãn mà đung đưa chân.

Bên này Khúc Thất thu được Khúc Tiểu Oản ánh mắt, nhìn về phía số nấm trên người Tiểu Đào Đào liền nhẹ giọng dụ dỗ.

“Tiểu Đào Đào, tới đưa số nấm này cho ta, bằng không ngươi không thể ăn được khoai tây.”

Khúc Thất là người đẹp nhất trong đám con trai trong nhà, đôi mắt hẹp dài, thanh âm dễ nghe, lịch sự văn nhã, ngày thường Tiểu Đào Đào thích nhất nghe hắn nói.

Bất quá số nấm này có quan hệ đến tiền, Tiểu Đào Đào do dự một chút, thực nghiêm túc mà cự tuyệt.

“Không sợ, bé có thể.”

Khúc Thất lại cười một chút, thanh âm càng thêm mềm nhẹ, trong mắt mang theo ý cười, tựa như ngôi sao.

“Nhưng là số nấm này lại đem quần áo Tiểu Đào Đào làm dơ, dơ hề hề tiểu hài tử rất khó coi.”

Nghe như vậy Tiểu Đào Đào không do dự, vội vàng cởi bỏ dây thừng, liền đem hết nấm đưa qua.

Tiếp nhận Khúc Thất nhướng mày, này thật đúng là không nhẹ, phỏng chừng đều có cái bảy tám cân, cũng là làm khó nàng treo một đường.

Chính là thứ này, rốt cuộc vẫn là trẻ con, này sao có thể bán tiền a, Khúc Thất lắc lắc đầu, nhưng thật ra lại quên chính mình cũng là trẻ con.