Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà

Chương 1.4

Tiểu Đào Đào ở trên cây đợi nữa ngày, trăm triệu lần không nghĩ tới chính mình không chỉ không nghe được anh Lục Nhi nói lời xin lỗi, còn bị bọn họ ‘ nhục mạ ’.

Này thì đã thôi, mấy cái tiểu nam hài xúc động quá còn lấy ra số quả dại chính mình hái cả buổi trưa, cứ như vậy hướng tới Tiểu Đào Đào ở trên cây ném tới.

Ném tới.

Tiểu Đào Đào ngây dại, mắt trừng lớn, mãn đầu óc nghi hoặc.

Đây là đang xảy ra chuyện gì?

“Phanh” một lúc, một đống quả dại tử ném không chính xác đều rơi xuống trên mặt đất.

Nhưng là luôn có một người sức lực lớn chính xác mà nói là Khúc Lục Nhi lập tức liền đem trái cây ném tới trên cây, thẳng tắp nện ở trên người Tiểu Đào Đào đang ngoan ngoãn ngồi ở trên cây..

“Chịu chết đi yêu quái” ném đi, Khúc Lục Nhi còn không quên lớn tiếng quát lớn một tiếng.

“……”

Trái cây nện ở trên đầu Tiểu Đào Đào, lập tức liền khiến Tiểu Đào Đào đột nhiên không phòng ngừa trên trán tạp một cái xuất hiện một khối đỏ thẫm.

Tiểu Đào Đào ngây người trong nháy mắt, hậu tri hậu giác mà cảm nhận được đau đớn.

“Ô ô ~ oa, anh Lục Nhi đánh Đào Đào, ô ô, đau quá……”

Tiểu Đào Tử đâu chịu nổi loại ủy khuất này, trực tiếp liền ở trên cây gào khóc lên, nước mắt cũng theo đôi mắt linh động chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt rơi ở trên quần áo.

Dưới tàng cây mặt mấy cái tiểu tử xem trực tiếp há hốc mồm trợn tròn mắt, đành phải nuốt xuống vài ngụm nước miếng.

“Cái kia”

“Ngươi tới nói”

“Ngươi tới”

Mấy người lại lần nữa đùn đẩy, cuối cùng vẫn là Quốc Khánh yên lặng đè lại âm thầm đau đớn, chần chờ mà nói, “Kia người trên cây, chính là Tiểu Đào Đào đi, những cái đó nấm hình như là cô tự cột vào người.”

“……”

Lúc này đều không cần quay đầu, mấy người đều có thể cảm nhận được đối phương trong mắt tuyệt vọng.

Lần này thật là xong rồi.

“Ô ô”

Sự thật chứng minh vô luận có là tiểu oa nhi xinh đẹp thì khi khóc lên cũng đều giống nhau khó có thể dỗ được.

Mấy cái tiểu tử không chỉ có hiến dâng toàn bộ số quả dại hôm nay hái được, còn phải hứa hẹn đủ điều, tiểu oa nhi mới không tiếp tục khóc.

Nhìn đôi mắt hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, nước mũi nhiễu nhão đầy mặt Tiểu Đào Đào

Khúc Lục Nhi trong lòng đau khổ, lấy ra khăn tay của Tiểu Đào Đào, lau sạch mặt cho nàng, chờ đến tiểu cô nương thoạt nhìn không còn vấn đề gì, lúc này mới thấp thỏm bế lên Tiểu Đào Đào cùng mấy cái tiểu tử bắt đầu xuống núi.

Một đám người cao hứng náo nhiệt chạy lên núi, lúc này lại đang vội vã xuống núi, trên mặt thần sắc khẩn trương, trong lòng thập phần ăn ý mà nghĩ đến.

Đợi lát nữa đi xuống núi liền chạy nhanh về thẳng nhà, chết một người còn hơn chết cả đám, để một mình Khúc Lục Nhi gánh vác là được rồi.

Nào biết đâu rằng mới vừa xuống núi, bọn họ vừa vặn đυ.ng phải đám đông hôm nay đang tan tầm.

“Ô ô”

Vốn dĩ đã ngừng khóc, Tiểu Đào Đào vừa nhìn thấy được bóng dáng người nhà họ Khúc trong đám người, lập tức nước mắt chực trào ra, lập tức liền từ trong lòng ngực Khúc Lục Nhi nhảy xuống đất, sau đó chạy đến chính giữa ôm chặt lấy đùi mẹ bé.