Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 124

CHƯƠNG 124

“Ta còn không biết đó nha, chuyện của ta không cần các người phải đưa ra quyết định giúp ta.” Lưu Ly lên tiếng đúng lúc.

Vừa nghe thấy giọng nói của Lưu Ly, đám người vô thức quay đầu lại.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lưu Ly, những người vừa mới nói chuyện giúp Tiêu thị đều ngậm miệng lại, chột dạ không dám đối mặt với Lưu Ly.

Chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bọn họ còn phải dựa vào Lưu Ly để kiếm tiền, cho nên lúc này không dám đắc tội với Lưu Ly.

Đám thôn dân vô thức đứng né qua nhường đường cho Lưu Ly, Lưu Ly đi đến bên cạnh Trương Trần Thị, lạnh nhạt nhìn lướt qua một đám thôn dân, rất có ý cảnh cáo.

Cô đã cho bọn họ có cơ hội để kiếm tiền, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể chỉ chỉ trỏ trỏ kêu cô phải làm như thế nào.

Thấy ai nấy cũng đều e ngại, Lưu Ly mới di chuyển tầm mắt nhìn về phía Tiêu thị.

Lúc đầu, Tiêu thị nhìn thấy Lưu Ly thì có chút sợ sệt, dù sao cách đó không lâu mình còn bị Lưu Ly đốt tóc, bà ta thật sự sợ hãi khí thế trên người Lưu Ly, sợ là Lưu Ly mà phát điên lên thì chuyện gì cô cũng dám làm.

Nhưng mà rất nhanh, Tiêu thị liền hùng hồn lấy vai vế trưởng bối ra để làm giá đỡ: “Ly à, không phải nhị thẩm nói cô chứ, sao phương pháp kiếm tiền của cô lại giúp ích cho người ngoài mà không giúp người trong nhà? Thím biết chỗ cô thiếu người, không phải là nhị bá và đường đệ Vạn Vĩ của cô đều ở nhà à, cứ để bọn họ đến đây giám sát những người này giúp cô là được rồi. Nhị thẩm cũng không cần tiền công của cô, chỉ cần một tháng cho một người hai lượng bạc là được.”

Tiêu thị nói xong, còn cảm thấy đề nghị của mình rất tốt, bộ dạng như muốn chiếm tiện nghi Lưu Ly.

Lưu Ly nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của Tiêu thị, thiếu chút nữa là giận quá mà hóa cười.

Một người lao động giỏi trong trấn làm việc một ngày hai mươi lăm văn, ba mươi ngày cũng chỉ có bảy trăm năm mươi văn, dựa vào cái gì mà Tiêu thị lại yêu cầu cho Lưu Đại Phú và Lưu Vạn Vĩ mỗi người một tháng hai lượng bạc? Chỉ dựa vào sự vô liêm sỉ của Tiêu thị?

“Đa tạ sự quan tâm của nhị thẩm, chỗ tôi không thiếu người.” Lưu Ly từ chối rất dứt khoát.

Nào có thể đoán được da mặt Tiêu thị dày đến mức độ không tầm thường, nghe thấy không thiếu người, Tiêu thị lại chỉ vào Trương Trần Thị và Trương Đại Lang: “Cô đuổi bọn họ đi, chẳng phải là đã thiếu người rồi à?”

Nói chuyện với lẽ đương nhiên.

“Tại sao tôi lại phải đuổi bọn họ?” Lưu Ly lạnh lùng nhìn Tiêu thị, thấy Tiêu thị còn muốn lên tiếng, Lưu Ly trực tiếp nói: “Nếu như nhị thẩm muốn đến chỗ tôi bán đồ, có thể đóng dấu làm theo quá trình, nếu như nhị thẩm muốn đến đây chỉ đạo tôi nên làm như thế nào, vậy thì mời nhị thẩm đến từ đâu thì đi về đó đi.”

Lưu Ly không có kiên nhẫn với Tiêu thị, dù sao cũng không phải là ai cũng có thể làm tốn thời gian của cô.

“Cô đừng có mà không biết xấu hổ.” Tiêu thị thở gấp, chỉ vào mặt Lưu Ly rồi mở miệng mắng chửi: “Tôi kêu nhị bá của cô đến đây giúp cô là vinh hạnh của cô, thế mà cô…”

“Nếu như các người muốn lấy tiền của tôi, vậy thì giúp tôi đuổi những người không có phận sự ra ngoài đi.” Lưu Ly không đợi Tiêu thị nói hết lời, cô nhìn đám thôn dân rồi nói.

Mấy nữ nhân nghe xong, cả bọn nhìn lẫn nhau, sau đó một trái một phải kéo Tiêu thị ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua bọn họ cân nặng cả đêm, háo hức không thể chợp mắt, còn đang chờ hôm nay lãnh tiền đây, không thể bị Tiêu thị phá hủy được.