Chương 2: Một nhà ba người
Nửa năm sau hai người đăng ký kết hôn, cùng với cô con gái riêng Tô Nhụy mà Tống Nguyệt Trân dẫn theo đến thành một nhà ba người hạnh phúc trong mắt người khác.
Sau khi cưới một nhà ba người sống trong một căn nhà kiểu tây của Trương Trường Quân.
Không thể không nói trong nhà có một người phụ nữ đúng là không giống nhau, trong nhà được thu dọn sạch sẽ gọn gàng, tan tầm về nhà có thể được ăn những món nóng hổi.
Trường cấp ba của Tô Nhụy cách nhà không xa, cho nên lựa chọn học ngoại trú, không ở lại ký túc xá.
Mặc dù mẹ tái hôn, nhưng Tô Nhụy không theo mẹ tái giá mà đổi tên, trái lại vẫn giữ theo họ cha.
Hai năm qua chung sống với Trương Trường Quân, Trương Trường Quân đối xử với mẹ con hai người bọn họ không thể nói là không tốt.
Trương Trường Quân đối xử với Tống Nguyệt Trân quan tâm, dịu dàng, đối với Tô Nhụy càng là nhiệt tình có thừa, ba người cùng nhau ra cửa, người khác sẽ chỉ ho rằng bọn họ thực sự là một nhà ba người.
Đối với điểm này, trong lòng Tống Nguyệt Trân vô cùng cảm kích, chỉ riêng việc Trương Trường Quân thân thiết với Tô Nhụy, cha ruột cũng chỉ như thế mà thôi.
“Nhụy Nhụy, mau đến đây ăn sáng nào.”
Sáng sớm Tô Nhụy đã rửa mặt thay đồng phục, vừa mới đi ra khỏi phòng đã nghe thấy Tống Nguyệt Trân gọi cô.
Trên chiếc bàn ăn làm bằng gỗ, Tống Nguyệt Trân và Trương Trường Quân đang ngồi đối diện nhau ăn sáng.
Tô Nhụy chào hỏi qua hai người, an tĩnh ăn xong bữa sáng, khoác balo lên lưng, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chú, mẹ, con ra ngoài.”
Đúng thế, là chú, mặc dù Tô Nhụy theo mẹ tái giá, nhưng cô không đổi giọng gọi Trương Trường Quân là cha, mà Trương Trường Quân và Tống Nguyệt Trân cũng không nói gì thêm.
Trương Trường Quân đi đến trước mặt Tô Nhụy, hai tay vòng qua ôm cơ thể mềm mại thơm ngát của thiếu nữ vào trong ngực.
Tống Nguyệt Trân vui vẻ nhìn hai người ở chung hài hòa, thu dọn bát đũa đi vào nhà bếp rửa.
Trương Trường Quân vô thức hít sâu vào một hơi, mùi thơm ngát trên người thiếu nữ thấm vào ruột gan, bàn tay đặt ở trên lưng thiếu nữ xoa nhẹ, lẳng lặng kéo thiếu nữ lại gần phía mình, cảm nhận kiều nhũ của cô cách một lớp vải cọ xát lên ngực mình.
“Trên đường cẩn thận.”
Trương Trường Quân khắc chế du͙© vọиɠ không ngừng lan tràn trong ngực mình, buông tay tạm biệt với Tô Nhụy.
Từ lúc Tô Nhụy còn rất nhỏ, Tống Nguyệt Trân đã ly hôn dẫn theo cô rời khỏi cha ruột, cho nên cô cũng không có kinh nghiệm ở chung với bậc cha chú nam giới.