Omega Kiều Mềm Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 40: Yêu thích không buông (H)

Khi tay bị Kỷ Thời Tinh túm kéo về phía sau, đầu óc của Hạ Yểu vẫn còn chìm trong mơ hồ. Hơn nữa lời nói hung tợn của y cũng có chút dọa cậu sợ, cho nên cậu chỉ có thể run rẩy vươn tay đáng thương hề hề mà tự tách hai cánh mông ra, tách xong còn không quên nghiêng đầu cẩn thận nhìn Kỷ Thời Tinh một cái.

Đuôi mắt phiếm hồng của cậu khẽ nâng lên, gương mặt tinh xảo bị tìиɧ ɖu͙© làm cho ửng hồng, đôi môi hồng nhuận bị ép ngậm một ngón tay của nam nhân, ngón tay ấy không ngừng khuấy đảo bên trong khoang miệng của cậu, đùa bỡn với hàm răng trắng sáng của cậu. Nước bọt không kịp nuốt chảy dọc theo khóe miệng nhỏ xuống. Vẻ ngoài mê người đến nỗi có thể khiến yêu tinh trong truyện cổ phải cảm thấy mặc cảm. Đôi mắt mèo câu nhân luôn rưng rưng ánh lệ. Những giọt nước mắt trong suốt nếu không phải ở trong mắt thì chính là chảy xuống cằm cậu, bộ dạng yếu ớt khiến người nhìn thấy chỉ muốn nâng cậu trong bàn tay mà che chở, đồng thời muốn đè cậu dưới người hung hăng yêu thương một phen.

Lửa nóng dưới bụng cháy càng thêm mãnh liệt, đôi mắt hẹp dài đỏ bừng, vầng trán trơn bóng bỗng nổi đầy gân xanh, vài sợi còn phình to lên thỉnh thoảng còn nảy lên vài cái. Hiện tại, y gắt gao nhìn chằm chằm vào tư thế lúc này của vợ yêu, ồ ồ thở dốc, cả hai kiếp đã sống nhiều năm như vậy nhưng bây giờ Kỷ Thời Tinh vẫn như đứa trẻ mới lớn, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, đem côn ŧᏂịŧ đang vô cùng kiêu ngạo kia thả ra, côn ŧᏂịŧ thô to vừa xuất hiện còn gật gật chào hỏi với cậu. Sau đó, bàn tay thon dài cầm lấy côn ŧᏂịŧ, bàn tay thô ráp còn lại vuốt ve cơ thể nhẵn nhụi của cậu, đôi môi ấm áp khô ráo in lên cổ cậu, "Bảo bối ngoan, tự mình mở tốt lắm. Bây giờ để cái này thương em."

Những nếp uốn xung quanh huyệt nhỏ vì động tác của cậu mà căng đến trắng bệch, huyệt nhỏ vừa được ba ngón tay nới lỏng đói khát mà liên tục mấp máy cho đến khi côn ŧᏂịŧ to lớn đến gần thì mới dừng lại. Kỷ Thời Tinh nắm lấy thân côn ŧᏂịŧ đảo quanh huyệt nhỏ làm huyệt nhỏ vốn ẩm ướt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ y tiết ra càng thêm ẩm ướt. Như một tiểu cô nương ngượng ngùng mà co lại, cuối cùng vẫn là đói khát chiến thắng rụt rè, huyệt nhỏ lần nữa ở rộng mời gọi côn ŧᏂịŧ mang đến sung sướиɠ cho nó tiến vào.

"A!" Huyệt nhỏ chật chội, ấm áp bỗng bị qυყ đầυ to lớn tiến vào, chật đến nỗi Kỷ Thời Tinh nhịn không được rên lên, đôi mắt đen càng them dọa người, bàn tay nắm côn ŧᏂịŧ cũng nổi đầy gân xanh, y thiếu chút nữa đã không nhịn nổi mà muốn cắm toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào, muốn dạy dỗ huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ không biết sống chết câu dẫn y, tốt nhất là dạy nó muốn lui cũng lui không được chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo y.

Nhưng thương vợ vẫn đè lại, y cắn răng hít sâu vài hơi, một tay bóp lấy bầu ngực mềm mại của cậu, tay còn lại tiếp tục cằm dươиɠ ѵậŧ tiếp tục xâm nhập.

Qυყ đầυ to lớn từ từ tiến vào như một dũng sĩ không biết lùi, vượt qua từng tầng từng tầng manh tràng mà tiến về phía trước. Chỗ nhạy cảm của Hạ Yểu bị ép phải mở rộng khiến cậu ngửa đầu lớn tiếng khóc hô, cả người đỏ ửng kịch liệt giãy dụa, "Hu hu hu!...... Đừng! Đừng mà!...... Hu hu hu rút ra đi! Mau rút ra!.......... Đau hu hu hu, đau quá!"

Hạ Yểu giãy giụa thật sự quá kịch liệt làm cho Kỷ Thời Tinh mới đút qυყ đầυ vào cũng chịu không nổi, huyệt nhỏ quá chặt, siết côn ŧᏂịŧ y đến phát đau. Hiện tại chỉ mới có qυყ đầυ thôi, loại cảm giác nửa vời làm cho y rất khó chịu nhưng vẫn dừng động tác lại, ngước mắt cùng Lạc Dĩ Tạ trao đổi, Lạc Dĩ Tạ cũng bị siết đến đau không thể không dừng lại, cùng Kỷ Thời Tinh vuốt ve an ủi cơ thể của cậu, muốn làm cho người cậu thả lỏng.

Tìm đến điểm mẫn cảm của cậu đối với hai người bọn hắn cũng không khó, Lạc Dĩ Tạ đầu tiên là nâng cằm cậu lên, ép cậu cùng mình hôn môi, đầu lưỡi to lớn ẩm ướt tiến vào khoang miệng hồng nhuận của cậu tìm kiếm một vòng, sau đó quấn lấy lưỡi nhỏ của cậu cùng mình dây dưa.

Lượng lớn nước bọt theo chỗ hai người dây dưa mà chảy xuống. Lúc hắn rời khỏi còn có thể thấy được một sợi chỉ bạc từ môi hai người kéo ra. Nhìn vào đôi mắt phiếm hồng cùng đuôi mắt ửng đỏ của cậu, tuy vẫn còn lấp lánh ánh lệ nhưng vẫn không chảy xuống khiến cho mắt của Lạc Dĩ Tạ hiện lên ý cười.