Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 48

Thời điểm thân thể hai người không có sự tiếp xúc, Thời Hoài Kim còn có thể tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ cần vừa chạm vào nhau, hắn liền cảm thấy tất cả mọi cảm xúc đều không thể che dấu được, thân thể hơi có một chút căng chặt là đối phương có thể phát hiện ra.

Hắn quay mặt đi, có chút không được tự nhiên nói: “Ta không có…… Nàng hiểu lầm rồi, ta thật sự có một số việc……”

Du Thiên Linh mới không thèm nghe cái lý do này, nàng xoay mặt hắn quay trở lại nói: “Vậy huynh nói đi, nói sẽ không để bụng nếu ta sinh hài tử với người khác, nói huynh không để bụng nếu sau này ta không đến phòng huynh nữa!” Hai tròng mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, một đôi mắt sáng như đuốc.

Thời Hoài Kim đương nhiên nói không nên lời, hắn há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn hạ mắt, không nói một lời.

Du Thiên Linh xê dịch thân mình, tiến gần tới, hai tay ôm lấy cổ hắn, hỏi hắn: “Ở trong lòng huynh ta là người tùy tiện như vậy sao?”

Thời Hoài Kim nghe vậy thì nhìn thẳng vào nàng, trong ánh mắt có chút mê mang, dường như hiểu rõ lời nàng nói, lại dường như không rõ……

Nàng hỏi: “Huynh cảm thấy Phong Linh là người như thế nào?”

Thời Hoài Kim cũng không quá hiểu biết Phong Linh , hắn vừa đi tìm quản gia, chỉ là quản gia đang bận, nên hắn không có cơ hội hỏi chuyện. Bước đầu hiểu biết của hắn về Phong Linh đó là, dung mạo xuất chúng, đủ để khiến cho Du Thiên Linh chú ý, khi ở trước mặt Du Thiên Linh người nọ luôn thể hiện một bộ dáng nhu thuận nghe lời, quan trọng là so với hắn thì người nọ còn làm tốt hơn, tính cách cũng là kiểu tính cách mà Du Thiên Linh thích. Nhưng từ hành động của hắn mà nói, dường như hắn rất có tâm tư, cũng không đơn giản như mặt ngoài hắn thể hiện.

Thời Hoài Kim không đoán được ý tứ trong lời nói của Du Thiên Linh , bảo thủ nói: “Ta cảm thấy như thế nào không quan trọng, cảm giác của điện hạ mới là quan trọng.”

U, còn biết đánh Thái Cực với nàng đấy.

Du Thiên Linh vặn vẹo thân mình, bắt Thời Hoài Kim phải nhìn vào đôi mắt nàng: “Ta hỏi huynh một câu đơn giản, huynh xem trọng người như Phong Linh sao? Cảm thấy hắn có thể lưu lại bên người ta hay không?” Nói xong nàng còn nghiêm túc bổ sung thêm một câu, “Nói thật! Ta chỉ cho huynh một cơ hội này thôi!”

Từ đó, Thời Hoài Kim đã không còn đường sống. Nếu hắn nói có thể, sẽ là một loại kết quả, nói không thể, cũng sẽ là một loại kết quả khác, nhưng quan trọng là hắn không biết Du Thiên Linh muốn nghe câu trả lời như thế nào, đột nhiên , hắn có chút nhìn không thấu nàng.

Du Thiên Linh thấy hắn chậm chạp không trả lời, thúc giục nói: “Không cần nghĩ nhiều, huynh chỉ cần nói đáp án trong lòng huynh là được rồi!”

Trong đầu Thời Hoài Kim rất hỗn loạn, nét bình tĩnh mà từ trước tới nay hắn luôn lấy làm tự hào đã hoàn toàn không giữ được, giống như đột nhiên không có cách nào tự hỏi, nửa ngày sau hắn mới nói: “Ta cũng không xem trọng hắn, cảm thấy hắn không phải người đơn giản, người có lai lịch không rõ, cũng không thích hợp hầu hạ bên người điện hạ, nhưng nếu điện hạ thích……”

Nghe được đáp án này, Du Thiên Linh liền thô lỗ xen ngang lời hắn: “Thích cái rắm ! Loại này mặt hàng đấy có thể lọt vào mắt ta sao? Không biết từ đâu chui ra đồ đê tiện đấy, thế nhưng huynh còn bởi vì hắn mà cáu kỉnh với ta?”

Thời Hoài Kim vừa nghe liền mờ mịt, chẳng lẽ lúc trước không phải Du Thiên Linh mang Phong Linh trở về sao? Sau đó chính miệng nàng chọn Phong Linh, sao bây giờ lại trách hắn? Tình huống hiện tại là thế nào đây?

Du Thiên Linh nhìn thấy bộ dáng Thời Hoài Kim vẫn còn mờ mịt không rõ, nàng bóp mặt hắn nói: “Còn muốn đẩy ta ra ngoài có phải hay không? Còn muốn một năm không cho ta chạm vào người có phải hay không? Có phải ta đối xử với huynh quá tốt! Nên huynh dám cáu kỉnh với ta!”

Thời Hoài Kim vừa nghe thế, xem như hiểu một chút về hành động lúc trước của Du Thiên Linh, thật sự không nghĩ tới nàng còn ấu trĩ như vậy.

“Nàng hiểu lầm ta, ngày dễ thụ thai đều là lời nói đúng sự thật , định đoạt như thế nào, là tự nàng chọn.”

Du Thiên Linh không vui nói: “Ồ, nói như vậy, ta dẫn nam nhân khác trở về huynh cũng không hề tức giận, nhưng lại để ý việc ta mang thai hài tử với ai sao? Huynh giỏi! Thật giỏi.”

Càng nói nàng càng cảm thấy tức giận: Nam nhân xấu xa! Nàng quan trọng hay là hài tử quan trọng? Thật sự coi nàng là tức phụ không thành thật không trung trinh có phải hay không? Hiện tại nàng phải dẫn mấy nam nhân trở về tức chết hắn, sau này nàng sẽ không bao giờ đi đến phòng hắn nữa! Phải biếm hắn vào lãnh cung!

Ở trong mắt hắn, Du Thiên Linh vẫn luôn là người có chút cơ trí, và rất lý trí , thật sự không nghĩ tới hiện nay nàng còn có bộ dáng vô cớ gây rối như vậy, trong khoảng thời gian ngắn dở khóc dở cười, cuối cùng hắn cũng tìm ra lý do vì sao nàng lặp đi lặp lại mấy lời như vậy.

Thời Hoài Kim đè lại thân mình đang muốn đứng lên của nàng, hắn ôm nàng nói: “Được, ta thừa nhận, ta ghen tị, ta tức giận vì nàng mới rời đi mấy ngày đã có niềm vui mới, sợ rằng về sau nàng sẽ thật sự không để ý đến ta. Nhưng ta không dám nói với nàng……”

Tính tình Du Thiên Linh tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, hắn vừa nói như thế, cuối cùng bộ lông đang dựng ngược của nàng cũng được vuốt ve một chút , nàng lẩm bẩm nói: “Chuyện này có cái gì mà không dám nói? Ta còn có thể ăn thịt huynh hay sao?”

Thời Hoài Kim khẽ vuốt ve lưng cô, giống như đang trấn an tiểu hài tử, nói: “Ta biết nàng không vui khi người khác quản thúc, cũng như kiểm soát nàng, vì thế nên mặc dù trong lòng ta không muốn, ta vẫn phải làm bộ rộng lượng, không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của nàng, cũng không can thiệp vào bất cứ sở thích gì của nàng, làm một Phò mã trung thành tuyệt đối với nàng.”

Phò mã nhà nàng đã nói lời dễ nghe như vậy, Du Thiên Linh sao có thể tức giận được, tâm tình nàng ngay lập tức bành trướng lên: “Ai, sớm nói ra có phải tốt hơn không, kỳ thật ta cũng không phải người vô lý như vậy, có vấn đề gì huynh có thể nói rõ với ta, có nghe theo hay không, ta sẽ tự mình nhìn rồi làm, nhưng nếu huynh không rên một tiếng đã cáu kỉnh với ta, ta sẽ càng không thích.”

Thời Hoài Kim gật đầu nói: “Ta hiểu , về sau ta sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Du Thiên Linh tìm lại được mặt mũi, ngay lập tức vui vẻ lên, thân thiết nói: “Lúc này mới ngoan!”

Sau đó người này có chút được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nàng liếʍ liếʍ cánh môi, hỏi hắn: “Nhưng nếu ta thật sự thu Phong Linh vào phòng thì sao? Huynh sẽ không cho ta bước chân vào cửa phòng huynh nữa sao?”

Thời Hoài Kim lắc đầu: “Ta sẽ tranh sủng cùng hắn, nếu hắn thật sự đối xử toàn tâm toàn ý với nàng, ta sẽ chấp nhận hắn, nhưng nếu hắn có tâm tư khác, ta sẽ thay nàng thu thập hắn.”

Lời này khiến Du Thiên Linh thực vừa lòng, nàng gật đầu nói: “Không tồi, rất vừa lòng ta.”

Nàng vặn vẹo thân mình, ngồi thẳng nói, “Tên Phong Linh này đang cố tình học hỏi huynh, khi ở bên cạnh ta , tuy rằng mặt ngoài hắn thể hiện mình là một người quy củ, nhưng ta biết hắn đang tìm mọi cách câu dẫn ta. Vì thế thời điểm hắn uống nhiều ta đã hạ chút dược, để cấp dưới của ta làm chuyện đó với hắn, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng người ngủ với hắn là ta, vì thế hắn tự coi mình như trai lơ của ta.” Nói xong nàng tỏ vẻ cao ngạo, giống như đang nói: Loại người dơ bẩn này nàng mới không thèm chạm vào đâu.

Thời Hoài Kim hiểu ý tứ nàng: “Cho nên nàng muốn tìm ra người sai sử phía sau?”

Du Thiên Linh gật đầu, nói: “Nếu sau lưng Phong Linh không có người khác, sao hắn có thể vào được phủ Phò mã, lại trùng hợp có chút tương tự với huynh, còn bắt chước huynh khắp nơi? Đương nhiên là nhận chỉ thị của người khác! Mới vừa rồi hắn còn nói với ta rằng hắn muốn trồng cây ăn quả, nhất định là hắn biết huynh am hiểu việc làm hoa quả khô, muốn học hỏi huynh, ta để hắn tự xem mà làm, không được làm phiền huynh. Từ trước đến nay huynh luôn hành xử một cách khiêm tốn, có thể hiểu biết về huynh như vậy , nhất định phải là người ẩn dấu rất sâu.” Nói xong nàng ngẩng đầu, một bộ dáng chờ khích lệ.

Thời Hoài Kim thuận theo, khen nàng nói: “Thiên Linh thật cơ trí.”

Nhìn đi, tâm tình vừa tốt một cái đã gọi tên nàng, nàng quả nhiên rất cơ trí!

Du Thiên Linh thấy hắn đã hoàn toàn hiểu ý tứ nàng , mới nói tiếp: “Mấy ngày kế tiếp có khả năng ta sẽ vắng vẻ huynh, huynh không nên tưởng thật, đợi ta điều tra rõ ràng lai lịch của hắn, sau đó lôi người phía sau hắn ra, mọi chuyện sẽ được khôi phục lại như trước kia.”

Đương nhiên Thời Hoài Kim rất rõ ràng, chỉ là hắn có tính toán khác: “Thật ra ta cảm thấy nàng không cần tốn nhiều tâm tư trên người hắn như vậy, hắn chỉ đơn giản là thể hiện một bộ dáng nghe lời hiểu chuyện, tìm mọi cách lưu lại bên người nàng thôi, sẽ lộ ra rất ít manh mối. Nhưng nếu hắn có thủ đoạn gì đó, nhất định sẽ hướng về ra, để ta đối phó với hắn sẽ càng thích hợp hơn. Lại nói tiếp , công việc trong triều của nàng khá bận rộn, vẫn nên đặt tâm tư trong chuyện triều chính đi.”

Du Thiên Linh cũng đồng ý với đạo lý này, chuyện của nam nhân bọn họ, để cho nam nhân giải quyết đi.

“Vậy được rồi, tên Phong Linh này sẽ giao cho huynh, qua một thời gian nữa huynh còn phải cùng ta đi Quốc công phủ dự tiệc, nhớ chuẩn bị.”

Thời Hoài Kim nghe vậy hỏi lại: “Chung quốc công? tổ phụ của Chung Lâm sao?”

Du Thiên Linh gật đầu: “Đúng vậy, tổ phụ của huynh đệ chung phòng bệnh với huynh.”

Thời Hoài Kim bừng tỉnh nói: “Vậy bản viết tay kia là muốn đưa cho Chung quốc công? Nhưng theo ta được biết , Chung quốc công cũng không thích những thứ này, chẳng lẽ nàng muốn mời người nào đi cùng sao?”

Du Thiên Linh có chút ngạc nhiên nhìn hắn: “Thông minh! Ta tính toán nâng đỡ và khiến Chung Quốc công phủ sống lại để đối phó với Anh quốc công phủ, nắm giữ binh quyền trong kinh thành, nhưng hiện nay thế cục trong triều đó là văn võ vừa kiềm chế vừa nâng đỡ lẫn nhau, nên ta tính toán mượn sức Văn thái sư.”

Đừng nhìn Thời Hoài Kim đã từng cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, nhưng với thế cục trong triều hắn vẫn biết một hai.

“Văn thái sư xác thật là người đức cao vọng trọng, trong triều có rất nhiều môn sinh (học trò cũ) của ông ấy, nhưng từ trước đến nay người này không màng danh lợi, bo bo giữ mình, muốn mượn sức chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.”

Du Thiên Linh chớp mắt với hắn: “Trong triều đình chung quy vẫn là đất của người trẻ tuổi, không phải ông ấy còn một tôn tử sao?”

Thời Hoài Kim biết nàng nói tới ai: “Văn Tu Viễn?”

Đại danh của Văn Tu Viễn thật đúng là như sấm bên tai, tuy rằng hiện nay hắn chỉ ở Hàn Lâm Viện làm biên tu. Nhưng hắn vâng theo gia phong, cũng là văn nhân có khí tiết, rất thanh cao, quan hệ với ai cũng đều duy trì khoảng cách không xa không gần, từ trước đến nay chưa từng thấy hắn kết bè kết phái, phần lớn đều là người khác chủ động đi tới nịnh nọt hắn, nhưng hắn vẫn như có như không , không thèm để ý, thực sự rất cao ngạo.

Du Thiên Linh gật đầu: “Nghe nói Văn thái sư cực kỳ cưng chiều người tôn tử này, bắt được hắn, còn sợ không bắt được phủ thái sư?” Nói xong nàng thể hiện một bộ dáng nhất định phải làm được.

Thời Hoài Kim không biết Du Thiên Linh có thể bắt được Văn Tu Viễn hay không, hắn chỉ biết người mà nữ tử trong toàn bộ kinh thành muốn gả nhất chính là Văn Tu Viễn, nhưng thời điểm Du Thiên Linh lựa chọn Phò mã, Văn Tu Viễn vẫn chưa vội vàng đính hôn, cũng không tìm bất cứ lý do gì để lảng tránh, cho nên lúc ấy Hoài Ân được lựa chọn, mọi người mới cảm thấy ngoài ý muốn.

Có người đứng đầu tam kiệt đang ở đây, tại sao Du Thiên Linh lại lựa chọn Khi Hoài Ân, điều này vẫn luôn là một bí ẩn chưa được giải đáp.