Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 3

Hứa lão phu nhân nói: “Hoài Kim, ngươi là huynh trưởng, không thể luôn bắt đệ đệ đứng phía trước vì ngươi che mưa chắn gió. Ngươi thay thế Hoài Ân thành thân cùng công chúa, với ngươi mà nói đó là chuyện tốt, ngươi trở thành Phò mã, công chúa tự nhiên sẽ dốc hết sức lực giúp ngươi chữa bệnh, đến lúc đó thân thể của ngươi có thể sẽ khỏi hẳn, không cần tiếp tục chịu đựng ốm đau tra tấn. Trở thành Phò mã ngươi cũng có thể mưu cầu một chức quan nhàn tản, vẫn tốt hơn là ăn không ngồi rồi như hiện giờ. Hoài Kim, ngươi là hài tử hiểu chuyện, hẳn là minh bạch ý tứ tổ mẫu, hiểu rằng nên làm như thế nào mới tốt.”

Thời Hoài Kim đứng ở giữa thính đường, một đạo thân ảnh lẻ loi cô độc, có vẻ thập phần đơn bạc. Tổ mẫu của hắn, phụ mẫu cùng với huynh đệ của hắn, ngồi vây quanh ở nơi đó nhìn hắn, hoặc lạnh nhạt hoặc áy náy, biến hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Huệ An Hầu thấy hắn không nói gì, khụ một tiếng lạnh mặt nói: “Hoài Kim, đối với ngươi mà nói chính là cơ hội ngàn năm mới có một . Ngươi văn không thể văn, võ không thể võ, nếu không trở thành Phò mã, như thế nào có thể ở trong triều mưu cầu một chức quan? Quyết định này đối với hai người huynh đệ các ngươi đều tốt, ngươi cần phải cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ một chút.”

Trưởng tử vô dụng biến thành con thứ, mà con thứ lại trở thành trưởng tử, tương lai con thứ kế tục tước vị, liền có thể làm rạng danh tổ tông, Huệ An Hầu càng nghĩ càng cảm thấy tốt, ngữ khí lại càng trầm trọng hơn một chút, “Hoài Kim, ngươi nên minh bạch, nếu dám kháng chỉ tứ hôn, Huệ An Hầu phủ chúng ta ở kinh thành sẽ càng không có nơi đặt chân, sự hưng suy của Huệ An Hầu phủ có thể sẽ hỏng hết nếu ngươi không suy nghĩ thấu đáo.”

Thời Hoài Kim nghe vậy không khỏi có chút buồn cười, rõ ràng bị tứ hôn chính là vị đệ đệ xuất sắc kia, như thế nào lại biến thành hắn kháng chỉ tứ hôn? Còn nhắc đến sự hưng suy của Huệ An hầu phủ, chụp một chiếc mũ như vậy ở trên đỉnh đầu của hắn, điều này so với buộc hắn đi vào khuôn khổ có gì khác nhau?

Thời Hoài Kim nhìn về phía Khi Hoài Ân trầm mặc không nói lời nào, ánh mắt Khi Hoài Ân khẽ run, đôi mắt hàm chứa sự áy náy né tránh tầm mắt của hắn.

Thời Hoài Kim nói: “Hoài Ân cũng đồng ý sao?”

Khi Hoài Ân không nghĩ tới đại ca vừa mở miệng đã hỏi hắn trước, hắn khẽ nhếch miệng, sắc mặt càng thêm trắng bạch, đôi môi run rẩy không biết nên nói cái gì.

Trước khi Thời Hoài Kim tới , tổ mẫu cùng phụ thân đã khuyên hắn rất nhiều. Đại ca vô tài, tương lai của huệ an hầu phủ từ trên xuống dưới chỉ vào trông cậy vào đích thứ tử là hắn. Đại ca thay hắn thành thân cùng công chúa, mà hắn thế thân đại ca trở thành thế tử của Huệ An Hầu phủ, là chuyện không thể tốt hơn. Vì Huệ An Hầu phủ, cho dù tương lai bị những người quen thuộc nhạo báng yếu đuối, hắn cũng nhịn. Đại ca hy sinh vì hắn, chẳng lẽ hắn lại không hy sinh vì Huệ An Hầu phủ ?

Huệ An Hầu nhíu mày nói: “Ngươi đừng hỏi hắn, loại chuyện này không phải chuyện hắn có thể làm chủ! Hoài Kim, từ nhỏ ngươi đã bệnh tật ốm yếu, vì nuôi lớn ngươi từ trên xuống dưới Huệ An Hầu phủ phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm lực ngươi cũng nên minh bạch, đây là thời điểm ngươi nên vì Huệ An Hầu phủ mà ngẫm lại.”

Từ nhỏ hắn đã bệnh tật ốm yếu, trí tuệ so với đệ đệ thì chậm hơn rất nhiều, tổ mẫu, phụ thân cùng mẫu thân đều thích đệ đệ hơn. Người duy nhất không chê cười hắn cũng chỉ có tổ phụ mất sớm thôi, từ sau khi tổ phụ mất hắn ở trong ngôi nhà này làm như không có gì, thời điểm có thể nhớ tới hắn cũng chỉ có thời điểm này.

Hắn cười cười, trên mặt không có nửa phần bất mãn vì bị cưỡng bức: “Được, con nguyện ý.”

Huệ An Hầu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu an bài những việc cần chuẩn bị cho lễ thành thân hai tháng sau: “Phía trước vì thân thể ngươi hư nhược, vẫn chưa từng đốc thúc ngươi đọc sách cho tốt, hiện giờ ngươi sắp sửa trở thành Phò mã, lại lấy thân phận của Hoài Ân, không thể tiếp tục chậm trễ, sau này phải nghe theo lời tiên sinh dạy bảo, đọc sách thật tốt, không thể để người khác nhìn ra manh mối.”

Trưởng tử kém cỏi không bằng con thứ thông tuệ, lại chiếm lấy vị trí thế tử, Huệ An Hầu vừa suy nghĩ liền cảm thấy thập phần sốt ruột, nhưng cũng may hiện tại mọi việc đều được giải quyết.

Thời Hoài Kim làm như không thấy được sự ghét bỏ trong mắt phụ thân, nhất nhất đồng ý, lúc này Huệ An Hầu mới hòa hoãn một chút sắc mặt, lại dặn dò hắn vài câu mới để hắn rời đi.

Thời Hoài Kim ra khỏi thính đường, giơ tay xoa nhẹ hai đầu gối đau nhức. Luôn mồm muốn tốt cho hắn , nhưng biết rõ hắn yếu ớt lại bắt hắn đứng gần một canh giờ, thật là buồn cười.

Nhưng đối với loại chuyện này, Thời Hoài Kim đã sớm không thèm để ý, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước , mới vừa bước vào hậu viện, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi của Khi Hoài Ân: “Đại ca!”

Thời Hoài Kim dừng bước chân quay người lại, Khi Hoài Ân chạy vài bước tới, đứng yên trước mặt hắn, áy náy nói: “Đại ca, thực xin lỗi, chuyện này không phải ta tự nguyện, là tổ mẫu cùng phụ thân cứ khăng khăng như thế, đệ cũng không có cách nào……”

Thời Hoài Kim nhìn về phía hắn, cười đến thập phần bao dung: “Hoài Ân, nếu đệ thật sự không muốn, đệ nên nói ra ý nguyện của đệ với phụ thân mới đúng, ta tin tưởng phụ thân sẽ không làm khó người khác. Nhưng nếu đệ đã tiếp nhận rồi, không nên đến nơi này nói cái gì mà thực xin lỗi với ta, nếu tổ mẫu cùng phụ thân biết, chắc chắn sẽ cảm thấy lòng mình tràn đầy ý tốt đã bị đệ hiểu lầm, cưỡng ép đệ tiếp nhận chuyện này, không tốt.”

Khi Hoài Ân nghe vậy sửng sốt, sắc mặt có chút lúng túng, tiếp tục nói: “Đại ca, đệ biết sau việc này, chắc chắn huynh sẽ càng hận đệ, đệ nhận. Nhưng chúng ta đây đều là vì muốn tốt cho Huệ An Hầu phủ , chắc hẳn huynh cũng minh bạch, làm người tổng không thể quá mức ích kỷ.” Hắn không sai, hắn cũng vì muốn tốt cho Huệ An Hầu phủ, là huynh trưởng quá mức hẹp hòi.

Thời Hoài Kim nghe vậy cười: “Ích kỷ? A, Hoài Ân a, đệ phải nhớ kỹ, ta chưa bao giờ hận đệ, mà hôm nay cũng chính đệ lựa chọn không làm phò mã, ngày nào đó cũng không cần hận ta .” Dứt lời Thời Hoài Kim không đợi hắn trả lời, tự mình trở về viện của chính mình.

Khi Hoài Ân nhíu mày nhìn bóng dáng hắn biến mất ở chỗ rẽ , cái gì gọi là ngày nào đó không cần hận hắn? Tương lai đại ca sẽ không ở trước mặt công chúa vạch trần hắn đi? Đây chính là tội khi quân, bọn họ đều là người bị buộc chung trên một chiếc thuyền, đại ca sẽ không ngu xuẩn đến loại tình trạng này chứ.

*

Theo lý thuyết, hai tháng trước khi thành thân nam nhân và nữ nhân không thể thấy mặt nhau, nhưng Du Thiên Linh lại không kiêng kỵ cái này, nàng không chỉ muốn gặp Phò mã tương lai, hơn nữa thời điểm sắp đến Huệ An Hầu phủ mới sai người đi đưa bái thϊếp, khiến mấy người bọn họ không có cơ hội lấy cớ trốn ra ngoài .

Trốn không được chỉ có thể căng da đầu tiếp giá, Huệ An Hầu để Khi Hoài Ân ra ngoài từ cửa sau , tạm thời trốn ra bên ngoài, vạn lần không thể để công chúa nhìn thấy hắn.

Ngày xưa , Du Thiên Linh chỉ cưỡi con ngựa mạnh nhất, chạy con đường nhanh nhất , nhưng hiện giờ nàng đang ngồi trong xe ngựa lảo đảo lắc lư, ngừng trước cửa Huệ An Hầu phủ.

Bên ngoài cung nữ thấp giọng bẩm: “Công chúa điện hạ, tới Huệ An Hầu phủ rồi.”

Du Thiên Linh xoa xoa eo vì ngồi xe ngựa có chút đau nhức , trợn trắng mắt, tính toán trở về sẽ cho sáu vị huynh trưởng mỗi người một quyền vào đầu. Trước khi xuất cung , là sáu người huynh trưởng đã ngăn cản nàng, chính là muốn nàng trở về thay đổi một thân váy vóc phức tạp, nói cái gì mà nam tử kinh thành đều thích nữ tử như vậy, thấy cha mẹ chồng phải dịu dàng hiền thục một chút mới có thể khiến họ vui vẻ, muốn nàng nhập gia tùy tục.

Nhập gia cái nương hắn, tùy tục cái cha hắn! Lão tử lớn như vậy lại không phải vì mang tới niềm vui cho mấy người đó ! Bằng không bọn họ thích gì, nàng liền phải thay đổi?

Du Thiên Linh muốn đi, nhưng không chịu nổi sáu người ca ca thay phiên nhau khuyên bảo.

Tam ca khuyên nàng: “Thiên Linh, muội hãy ngẫm lại nhóm tiểu bạch kiểm năm đó muội không thể giữ!”

Tứ ca khuyên nàng: “Thiên Linh, nam nhân trước khi tới tay, cho dù muốn giận dỗi mắng người, muội hơi hạ thấp mình một chút, đó không gọi là khuất phục, mà chỉ là sủng hắn thôi.”

Đại ca khuyên nàng: “Còn nữa , người là chính muội lựa chọn, trước khi thành thân, muội tổng phải cho nhân gia một ít mặt mũi, cấp cha mẹ chồng một chút mặt mũi, như vậy tình cảm giữa phu thê mới có thể thuận lợi.”

Du Thiên Linh cũng không hiểu những đạo lý này, nhưng ngẫm lại nhiều lần như vậy, cũng cảm thấy xưa nay hành vi của mình có chút thiếu thỏa đáng. Rốt cuộc người nọ là chính nàng chọn, lại mạo mĩ như vậy, còn đáng yêu như vậy, tổng không thể chưa kịp thành thân đã đem người dọa chạy. Được được, coi như nàng sủng hắn một lần đi.

Vì thế Du Thiên Linh trở về thay đổi y phục, cũng không thể cưỡi ngựa, mà ngồi ở trong xe ngựa lảo đảo lắc lư tới Huệ An Hầu phủ, toàn thân đều nhức mỏi, hiện tại tâm tình thập phần khó chịu.

Bên ngoài cung nữ lại gọi một tiếng: “Công chúa?”

Du Thiên Linh không kiên nhẫn lên tiếng: “Đã biết!”

Huệ An Hầu đang chờ bên ngoài nghe xong nhíu mày, công chúa đây là ý gì? Người tới lại chậm chạp không xuống ngựa, bắt bọn họ đứng ở chỗ này chờ, đây là muốn cho Huệ An Hầu phủ một đòn ra oai phủ đầu sao?

Huệ An Hầu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Du Thiên Linh đã từ trong xe ngựa đi ra, bỏ qua cung nữ muốn đỡ ở bên cạnh, cùng thái giám đang quỳ làm ghế ở phía dưới, tự mình vén váy nhảy xuống xe ngựa, chải vuốt lại làn váy xong mới nâng mặt lên.

Ninh thị đang hành lễ thỉnh an vừa nhìn thấy mặt nàng, thanh âm cả kinh run lên: Thiên a, đây là công chúa có nhan sắc thiếu muối kia?

Mặc dù Du Thiên Linh không có dung mạo miêu mi họa mục ( ánh mắt lông mày như trong tranh ) giống những nữ tử bình thường, nhưng khó có khi nàng không vẽ những hình thù đáng sợ ở trên mặt, lại lộ ra một gương mặt trắng nõn không tì vết. Rõ ràng hàng năm nàng đều ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa, nhưng gương mặt lại vẫn như trứng gà bóc, trắng nõn trơn mềm, đôi mắt rất lớn, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao khiến cho ngũ quan thập phần xinh đẹp, một bàn tay lớn, một khuôn mặt nhỏ, rõ ràng là nữ tử thập phần xuất chúng.

Du Thiên Linh không để ý phản ứng của Huệ An Hầu cùng Ninh thị, liếc mắt một cái liền nhìn thấy “Khi Hoài Ân” dung mạo như trích tiên kia, sự không kiên nhẫn trên mặt dần tan đi, lộ ra vẻ mặt đầy ý cười: “Hãy bình thân , về sau đều là người trong nhà, không cần đa lễ.”

Mọi người nghênh đón nàng vào phủ , trà và điểm tâm đã được chuẩn bị tốt, khách tới nhà hàn huyên vài câu liền không còn lời gì để nói, trường hợp này thập phần xấu hổ.

Du Thiên Linh tuy lang thang nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ có kinh nghiệm gặp mặt công công bà bà, cũng không muốn ứng phó với họ, liền nghĩ sớm một chút đuổi công công bà bà đi, cùng vị hôn phu nói mấy câu. Hắn biết được nàng là công chúa, hẳn là có rất nhiều lời muốn hỏi nàng đi?

Du Thiên Linh ngó mắt nhìn“Khi Hoài Ân” đang cúi đầu uống trà cũng không nhìn nàng, khụ một tiếng, thập phần thành khẩn nói: “Ta cũng biết tùy tiện đến thăm có chút thất lễ, nhưng việc hôn nhân này quyết định hấp tấp, sợ rằng có chút không đủ chu toàn, không biết hầu gia cùng phu nhân đối với việc thành hôn này có ý kiến gì? Không bằng nhân cơ hội này nhất nhất nói cho rõ ràng.” Dù sao các ngươi nói ta cũng chỉ nghe một chút mà thôi.

Huệ An Hầu cùng Ninh thị nghe vậy đều có chút hồ đồ, lời công chúa nói ra thế nhưng thật khách khí, không giống như sự thô lỗ vô lễ trong lời đồn , nhưng ý tứ trong lời nói này lại khiến người nghe không rõ. Hỏi ý kiến bọn họ? Cho dù thực sự có ý kiến còn có thể làm trò nói trước mặt nàng sao? Sợ là có trá.

Huệ An Hầu nhắc nhở bản thân , khiêm nhường nói: “Công chúa khách khí, người tài bên trong kinh thành xuất hiện tầng tầng lớp lớp, công chúa điện hạ có thể lựa chọn Hoài Ân, là phúc khí của Hoài Ân, làm sao dám nói đến ý kiến.”

Du Thiên Linh mới mặc kệ có phải ông nói khách khí hay không, không ý kiến thì tốt rồi. Hiện tại nàng cảm thấy mình đã cấp đủ mặt mũi cho công công bà bà, liền nói thẳng: “Như thế rất tốt, nếu hầu gia cùng phu nhân không có ý kiến gì, có thuận tiện để ta và Khi công tử đơn độc nói chuyện vài câu?” Dứt lời đỉnh mày nâng lên , tính cách thổ phỉ như trong lời đồn bắt đầu bại lộ ra , trên mặt viết: Ta muốn cùng lệnh lang nói chuyện yêu đương, các ngươi còn muốn vây xem sao?

Làm gì có nữ tử chưa thành thân liền mặt dày vô sỉ muốn cùng vị hôn phu đơn độc ở chung? Quả nhiên là nữ nhi của thổ phỉ, nửa điểm quy củ cũng không có, may mắn bọn họ không để Hoài Ân cưới nữ tử như vậy.

Dù cho trong lòng Huệ An Hầu không muốn, cũng không dám thể hiện ở trên mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Công chúa đột nhiên đến thăm, chuẩn bị không chu toàn, chậm trễ công chúa, ta cùng với chuyết kinh (là Ninh thị vợ của ông ) đi xuống chuẩn bị, tạm thời để nhi tử Hoài Ân tới chiêu đãi công chúa đi.” Dứt lời liền đứng dậy, rời đi cùng Ninh thị .

Du Thiên Linh nào biết dòng dõi thư hương trọng lễ giáo, không thể nói nên lời đồng ý cho hai người đơn độc ở chung một chỗ , mà chỉ lấy cớ rời đi thôi.

Nàng thật sự ngồi vào một bên của Thời Hoài Kim, nghiêng đầu nói: “Cha mẹ ngươi còn rất khách khí, muốn đi chuẩn bị cái gì a?” Dứt lời ném cho hắn một cái mị nhãn, nói, “Uy, nhớ ta không?”