Tỉnh Dậy Bạn Cùng Trường Có Thằng Nhóc Của Tôi

Chương 1

Lam Trạm, ngươi làm ta to bụng rồi”.



“Sao hôm nay Ngụy huynh không tới nghe giảng?”.

“E rằng một trăm thước hôm qua đánh quá nặng. Ta thấy hắn đi đường cũng không vững, Giang Trừng còn phải cõng về. Không thì chúng ta đi hỏi thăm Giang huynh thử xem? Hai người bọn họ chơi với nhau suốt ngày mà”.

“Ây Giang huynh đâu? Sao Giang huynh cũng chưa tới?”.



Tiên sinh Lam Khải Nhân chưa đến nên Lam Vong Cơ phụ trách điểm danh. Y cầm danh sách lần lượt gọi tên, ánh mắt nhìn đến chỗ ngồi còn trống. Tuy người nọ thường xuyên đến muộn nhưng chưa bao giờ cúp học. Hơi nghi ngờ nhưng vẫn không biểu cảm đọc lên:

“Ngụy Anh”.

Dĩ nhiên không có ai trả lời.

“Vì sao Ngụy Anh không tới?”.

“Aizz… Ngụy huynh hắn…”.

“Ngụy Vô Tiện nhờ ta xin nghỉ ốm thay hắn”. Một thiếu niên áo tím vội vã chạy tới Lan Thất trước khi Lam Vong Cơ gạch bút vắng mặt.

“Đệ tử đến nghe học cần tự mình đến thông báo rõ lý do xin nghỉ trước một ngày, không chấp nhận, vẫn coi là trốn học”. Lam Vong Cơ rũ mắt, cổ tay chuyển động nhẹ nhàng viết hai chữ “Chưa đến” phía sau tên của Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng bực mình nói: “Nhà ngươi phạt thước nặng như vậy, Ngụy Vô Tiện có thể tự đến xin nghỉ mới là lạ”.

Lam Vong Cơ không trả lời, đóng lại danh sách ngồi xuống ôn lại bài vở. Thính lực của y rất tốt, lời các đệ tử xì xào bàn tán đều lọt vào tai y.

“Giang huynh, Ngụy huynh thật sự không đứng dậy được?”.

“Độc ác thật đó, ta nghe nói hôm qua Lam Vong Cơ còn bị đánh nhiều hơn Ngụy huynh mấy chục thước lận. Sao y giống như không có việc gì ấy?”.

“Hay là tan học chúng ta tới thăm Ngụy huynh đi”.

“Suỵt … Tiên sinh tới rồi’.

Lam Khải Nhân vừa tới, Lan Thất bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Ánh mắt sắc bén của ông quét qua cả lớp, cuối cùng dừng lại vị trí ngồi bị trống kia, cực kỳ bất mãn hỏi:

“Ngụy Anh đâu?”.

Lam Vong Cơ đứng dậy thi lễ: “Do bị bệnh, chưa đến”.

Lam Khải Nhân đã chẳng còn ngạc nhiên với việc này lắm, nghiêm khắc nói: “Hừ, không có quy củ”.

Xuân ý tươi xanh ngoài cửa sổ, hoa ngọc lan ghé vào song cửa Lan Thất quấy rầy tới tâm trạng Lam Vong Cơ. Y hơi cau mày, suy nghĩ từ trong sách lại bay tới chỗ người kia, giọng nói của Lam Khải Nhân cũng không nghe rõ.

Chẳng lẽ phạt quá nặng rồi.

“Vong Cơ”.

“Vong Cơ!!!!!!!!!!”. Lam Khải Nhân nắm tay đặt lên cằm ho một tiếng.

Lúc này, Lam Vong Cơ mới dứt ra khỏi mạch suy nghĩ.

“Có”.

“Không tập trung trong giờ học, một lần [Thượng Nghĩa Thiên]”.

“Vâng, tiên sinh”.

Hiếm khi thấy Lam Vong Cơ bị phạt, đám môn sinh vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không dám bàn tán tại chỗ, đành nhịn lại tới khi tan học tám tiếp.

Đợi tan lớp, Lam Vong Cơ ôm sách vở đứng trên bậc thềm không người. Cây xanh rợp bóng, sắc cỏ xanh rờn, tất cả đệ tử đều không đi cùng y. Bình thường chỉ có người nọ luôn ở sau lưng gọi tên y, nếu y không để ý tới sẽ chạy đến khoác vai y.

Nhưng hôm nay không có.

Đôi mắt màu nhạt vô tình cố ý liếc tới đám thiếu niên bên kia. Các thiếu niên thì thầm to nhỏ dường như có chuyện quan trọng cần bàn, khi kinh ngạc lúc lại lo âu. Lam Vong Cơ không kìm được dừng bước.

Đám thiếu niên rất cẩn thận, nhìn quanh bốn phía thấy y thì vội vã tản đi.

Lam Vong Cơ cũng không ngạc nhiên nhưng mơ hồ nghe được “Ngươi tới chỗ đó tìm thử xem”, “Cứ tìm thử đi” các loại.

Y nhìn thấy Giang Trừng không đi về phòng ngủ mà đi nhanh về phía cửa lớn. Trong lòng nghi ngờ, cuối cùng chuyển hướng đi tới phòng ở của các đệ tử tìm kiếm.

Hôm trước y tới đây tóm Ngụy Vô Tiện, vì vậy nhanh chóng đi đến phòng của y. Thấy cửa sổ đóng chặt, lập tức chần chừ trước cửa phòng.

Chốc lát truyền tới giọng nói của người bên trong: “Ai tới vậy?”.

Là giọng của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ: “Ngụy Anh, là ta”.

“Lam Trạm?”.

“Ừ”.

Hình như người nọ kéo chăn trùm lên đầu, giọng điệu đột nhiên khó chịu:

“Ta không có ở đây”.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn đi. Người trong phòng lại gọi:

“Aizzz, ngươi đừng đi. Ngươi lén vào đây rồi khóa cửa vào, đừng để ai nhìn thấy”.

“Lam Vong Cơ: “…”.

Y nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa hẹp, đứng đắn nghiêm chỉnh vượt qua ngưỡng cửa xoay người cài then như lời hắn.

“Ngụy Anh, ngươi thế nào rồi?”.

Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn cái bọc lớn trên giường, Ngụy Vô Tiện bọc chăn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp nhìn y, vô cùng đáng thương nói:

“Lam Trạm, lần này toi rồi. Ta không thể ở lại nhà ngươi học nữa”.

Lam Vong Cơ nghe vậy sững sờ, nhìn thấy bi thương nồng đậm trong đôi mắt lộ ra ngoài của Ngụy Vô Tiện, tựa như cực kỳ tự trách, bộ dáng vô cùng hối hận. Trong lòng y mềm nhũn, đành nói:

“Chỉ là vắng mặt thôi, lĩnh phạt là được. Sẽ không bị trả về nhà”.

“Thật không? Nhưng sợ rằng bây giờ ta không chịu phạt được”.

“Vì sao?”.

Ngụy Vô Tiện cũng không giải thích, chùm kín chăn huhu nói: “Làm sao đây, hôm nay không thể chịu phạt sẽ bị đuổi về Vân Mộng, nhưng ta ngay cả nhà cũng không về được nữa”.

“Nếu có gì khó khăn cứ nói ra, ta có thể giúp ngươi xin tha”.

“Thật á, vậy ta cho ngươi nhìn một thứ, ngươi đừng kích động”.

“Thứ gì?”.

Ngụy Vô Tiện thò đầu ra. Lúc này hắn không buộc tóc, mái tóc dài thả xuống. Trong đôi mắt vẫn có sự hồn nhiên trong sáng của thiếu niên nhưng mang theo vài phần quyến rũ. Ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ như lấp lánh ánh nước.

Chỉ thấy hắn chậm rãi giở chăn ra, toàn thân bại lộ trước mặt y.

Lam Vong Cơ lập tức trợn tròn mắt.

Ngụy Vô Tiện thấy y đần mặt tại chỗ bèn xoa nhẹ cái bụng to tròn trước người, đỡ eo đứng dậy xuống giường. Đôi mắt quét qua người Lam Vong Cơ, thấy mặt người này tràn đầy kinh ngạc thì tự cởϊ áσ, lộ ra cái bụng tròn trắng nõn kéo tay y đặt lên đó. Lam Vong Cơ cảm thấy ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay, hình như còn động đậy vài cái.

Y không thể tin nổi: “Ngụy Anh… Ngươi…”.

Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện mang theo vài phần trách cứ, tủi thân oán giận:“Lam Trạm, ngươi làm ta to bụng rồi”.