Cởi Sạch Lên Giường (NPH)

Chương 6: Đấu tranh

Chương 6: Đấu tranh

“Con ra nhà vệ sinh, lúc về quên khóa cửa.”

Giọng nói của Tưởng Đồng rất nhỏ, hai tay nghiêm túc che chắn hai bầu vυ' trước ngực, cô có thể cảm nhận rõ ràng, núʍ ѵú của mình đang trướng.

Tiểu huyệt bị cắm vào như thế rất thỏa mãn.

Đại côn ŧᏂịŧ cường thế cắm vào thao tiểu huyệt, moi lộng dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp bên trong tiểu huyệt chảy ra bên ngoài.

Thế nhưng Tưởng Đồng vẫn khóc:

“Ba, ba rút ra có được không… Ba nói sẽ không đối xử với con như vậy…”

“Là ba sai.” Tưởng Xuyên day trán một cái, không ngừng nói xin lỗi với Tưởng Đồng, cố gắng chống đỡ lấy cơ thể, không để nửa người trên của mình kề sát cô.

“Rất xin lỗi, là ba không tốt… A… Tiểu huyệt thật chặt… Ba lập tức rút ra… Không phải… Không phải ba cố ý làm như vậy.”

Trên giường lớn trong phòng ngủ, phần hông người đàn ông sít sai đè ép mông của thiếu nữ dưới thân, bụng dưới chống đỡ lấy mông mềm, thử hướng về phía trước trừu động.

Côn ŧᏂịŧ thô to màu tím đen lúc ẩn lúc hiện ở chỗ giao hợp, luật động trùng điệp, hạ thể kín kẽ không một khe hở, cực kỳ phù hợp.

Ngoại trừ hạ thể, những bộ phận khác của hai người vẫn duy trì một khoảng cách.

Tưởng Xuyên cau mày, mặt mũi tràn đầy vặn vẹo, vừa thống khổ, trên cơ thể lại thoải mái đến sắp nổ tung, cơ thể không ngừng va chạm mang đến kɧoáı ©ảʍ khó có thể tưởng tượng.

Nhưng trên mặt lý trí, hắn cực kỳ giày vò, ngoài miệng nói xin lỗi, ánh mắt rõ ràng nhìn đại côn ŧᏂịŧ của mình ra ra vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của con gái, làm âm thần dần dần sưng đỏ, lật ra bên ngoài.

Càng làm càng có lực, sắp cắm nát tiểu huyệt kiều nộn này.

“Ưm, ba… Khó chịu quá… Ba, con bỏ cuộc, ba…”

Ở trong tiếng khóc nỉ non của Tưởng Đồng, tiếng bạch bạch bạch thao huyệt kéo dài một lúc lâu, sau cùng côn ŧᏂịŧ của Tưởng Xuyên sưng to, mắt mã chỗ qυყ đầυ mở ra, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tiểu huyệt yếu ớt đang bị thao đến sưng đỏ.



Tưởng Đồng ở trong phòng thu dọn cặp sách xong, đẩy cửa phòng ngủ, trong phòng khách không có ai, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc đi qua phòng ngủ chính, lại nghe thấy tiếng động khôn nên nghe.

Loáng thoáng truyền đến giọng nói hờn dỗi của Tạ Dĩnh: “Ông xã, hôm nay đừng đi làm nữa, ở trong nhà thao em như vậy, thật thoải mái…”

Tưởng Xuyên ôm bắp đùi Tạ Dĩnh, cắm đầu thao huyệt, thở dốc đáp:

“Không được, bên văn phòng luật đang bận.”