Thôn Phụ Thơm Ngon Mọng Nước

Chương 47.2: Trước mặt cô hai, dưới bàn dùng chân đạp chim lớn.

Hai đùi Hướng Minh Vũ đều là cơ bắp, sức kẹp lại lớn, Lâm Ngọc Nhiêu không dám làm ra động tĩnh quá lớn, nhúc nhích nửa ngày, không những không có tác dụng gì, còn làm mình đổ đầy mồ hôi.

Chân cô bị Hướng Minh Vũ tháo giày ra, gan bàn chân đi tất đạp lên đũng quần ăn. Cây gậy thịt trước đó không lâu còn xung phong xông pha loạn xa trong động da^ʍ của cô, bây giờ lại bắt đầu ngơ ngác đứng thẳng. Thậm chí anh còn tỉnh bơ vặn hông, dùng gậy thịt đâm đâm vào chân cô. Lâm Ngọc Nhiêu vừa gấp vừa thẹn, thật muốn cầm đôi đũa ném vào mặt tên quỷ lưu manh này. Cả người cô mướt mồ hôi, kéo kéo mở cổ áo.

“Ngọc Nhiêu, cổ cháu làm sao thế? Bị sởi à?” Vốn dĩ cô hai đang buồn rầu và cơm, nghĩ tới nếu Lâm Ngọc Nhiêu mà muốn ly hôn với Hướng Minh Hưng, bà phải khuyên thế nào để giữ hai đứa được đây. Đang nghĩ, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía Lâm Ngọc Nhiêu, phát hiện trên cổ cô có mấy vết đỏ.

“Ơ? Gì cơ ạ?” Lâm Ngọc Nhiêu bị lời cô hai dọa sợ, theo bản năng cô duỗi tay che cổ lại. Bị bệnh sởi gì chứ, rõ ràng đây là dấu hôn Hướng Minh Vũ cố tình để lại.

Nghĩ tới mới rồi hẳn là cô cảm thấy nóng quá mới kéo cổ áo xuống nên mới để cô hai phát hiện ra.

“Có phải bị mẩn rồi không? Hay là bị trúng gió lạnh?” Cô hai quan tâm tới gần Lâm Ngọc Nhiêu nhìn. Chân Lâm Ngọc Nhiêu còn đang bị Hướng Minh Vũ kẹp đây này. Cô che cổ trừng anh, ánh mắt hoảng loạn. Lỡ chẳng may bị cô hai thấy được, bà lại là người từng trải, có gì mà không hiểu chứ!

“Cô hai, chắc là mấy ngày chị dâu về nhà mẹ đẻ ở bị trúng gió lạnh rồi.” Hướng Minh Vũ vỗ nhẹ lên chân Lâm Ngọc Nhiêu để cô đừng căng thẳng, anh duỗi tay giữ chặt cô hai lại: “Cô mau ăn cơm đi, ăn xong cháu đưa cô về.”

Cô hai còn chưa nâng mông lên đã bị kéo ngồi xuống ghế, nhưng bà vẫn quan tâm nhìn Lâm Ngọc Nhiêu: “Có ngứa không? Bình thường đã bị bệnh sởi chưa? Cô thấy khá nghiêm trọng đấy, không thì đi khám bác sĩ xem?”

“Không cần, không cần đâu ạ, mấy ngày nữa cháu khỏi ngay ý mà.” Lâm Ngọc Nhiêu cảm thấy thẹn kéo cao cổ áo nên. Lời nói dối không qua đại não cứ thế thốt ra: “Lúc trước cháu cũng bị thế này rồi, ở nhà mấy ngày là khỏi ngay thôi.” Cô còn nhân cơ hội này dùng sức rút mạnh chân về, nào biết sức lực quá lớn làm Hướng Minh Vũ bật ngửa về sau, trong nháy mắt bàn anh bị dịch một đoạn, cô hai sững cả người.

“Cháu, cháu làm sao đấy?” Cô hai chỉ vào Hướng Minh Vũ hỏi: “Cháu muốn làm gì?”

Hướng Minh Vũ vội vàng đỡ lấy mặt bàn, sau khi ổn định cơ thể mặt không đổi sắc nói: “Dẫm không trúng cái ghế.”

Cô hai nhìn hai người, có vẻ đột nhiên hiểu ra điều gì, như suy từ: “Ồ.”

Lâm Ngọc Nhiêu đỡ trán không tiếng động thở dài, sớm muộn gì co cũng sẽ bị Hướng Minh Vũ hại chết mất thôi.

Sau khi ăn cơm xong thì chồng cô hai tới, lái xe tới đón vợ ông về.

“Cô chưa có nói muốn về!” Cô hai hùng hổ.

“Chị gái bà tới nhà chơi, bà về tiếp đãi người ta chứ.” Chồng cô hai thực bất đắc dĩ.

“Bà ấy tới làm gì? Lại muốn mượn tiền? Không phải tôi đã bảo nhà mình không có tiền dư mà cho bà ấy vay rồi à?”

“Bà về mà nói với bà ấy.”

Cuối cũng cô hai cũng lên xe, lúc cửa xe đóng lại, ánh mắt bà đảo qua trên người Hướng Minh Vũ và Lâm Ngọc Nhiêu quét vài lần. Trong lòng Lâm Ngọc Nhiêu nhảy thình thịch, cô cảm thấy chắc chắn cô hai đã phát giác ra chuyện gì rồi.

“Minh Vũ, nếu anh trai cháu về thì cháu bảo nó gọi điện thoại cho cô.” Trong lòng cô hai còn nghi ngờ nhưng cũng không nói ra. Bà lại nhìn về phía Lâm Ngọc Nhiêu, Lâm Ngọc Nhiêu cười ngoan ngoãn: “Cô hai.”

Tâm trạng của cô hai phức tạp, bà nghĩ chắc không giống như bà tưởng đâu. Mà cảm thấy Lâm Ngọc Nhiêu là một đứa cháu dâu rất nghe lời, Minh Vũ cũng là một đứa bé ngoan biết tiến lùi, không có lí nào hai đứa lại làm ra chuyện không để người biết được.

“Ngọc Nhiêu, tối nay cháu suy xét kỹ càng lại đi. Sáng mai cô hai lại tới. Cô hy vọng cháu có thể cho Minh Hưng một cơ hội sửa đổi, sau nay cô cũng giám sát nó thay cháu.”

Cô hai đóng cửa lại, nhìn hai người đứng trước cổng lớn qua kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi thở dài. Chỉ hy vọng là bà nghĩ nhiều rồi thôi!