Chồng đang ở nhà, chị dâu bị em chồng đè trong nhà tắm tàn nhẫn cắm.
Cảm giác sung sướиɠ tràn trề lúc lêи đỉиɦ vu sơn khiến Lâm Ngọc Nhiêu mãi không bình tĩnh lại được. Trong động da^ʍ bên dưới của cô sướиɠ tới mức chảy nước không ngừng. Cô muốn kẹp hai chân để ngăn nước đừng chảy ra nữa. Nhưng thực tế việc cô có thể làm chỉ là xụi lơ trên bàn, bụng nhỏ không ngừng run rẩy, bên trong động thịt vì vừa mới lên cao trào mà co rút lại.
“Chị dâu, sướиɠ lắm phải không?” Chú nhỏ ôm cơ thể mềm mại vô lực của cô lên, nâng niu gương mặt hôn đầy si mê: “Sau này ngày nào gậy thịt lớn cũng làm chị sướиɠ.”
Cảm nhận được hạ thân mẫn cảm đang bị chú nhỏ dùng thứ gì ma sát, anh còn ác ý chế giễu cô: “Phun thật nhiều nước, cái bàn này bị dâʍ ŧᏂủy̠ của chị tẩm ướt hết rồi.”
Đầu óc Lâm Ngọc Nhiêu dần tỉnh táo lại, cả người dính nhớp, cô nhớ tới mới rồi mình và em chồng chẳng màng hoàn cảnh mà phá tan giới hạn thế tục, lúc trước cô còn vô cùng bài xích. Ấy thế mà bây giờ lại…..
“Hối hận?” Chị dâu cứ im lặng mãi làm Hướng Minh Vũ nhận ra điều gì, anh đàng hoàng lau khô động da^ʍ đang ướt nhẹp cho cô, rồi lại lung tung lau sạch gậy thịt của mình, thuận tay nhặt lên chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng chẳng thể mặc được nữa, nhét vào túi, nâng cằm cô lên, men theo ánh sáng yếu ớt sáp lại gần đánh giá cô.
Sao Lâm Ngọc Nhiêu dám đối mặt với chú nhỏ, trong bóng tối, đôi mắt sáng rực của anh làm cô khó xử.
“Không trách chị, là em cưỡиɠ ɖâʍ chị.” Hướng Minh Vũ cúi người mặc quần vào cho chị dâu. Phía dưới Lâm Ngọc Nhiêu trống không, lạnh lẽo. Huống chi nơi đó đã được anh mò mẫm tới mẫn cảm, không dính được thứ gì. Quần vừa chạm vào nơi đó, trong nháy mắt cô cảm thấy rất không thoải mái. Lâm Ngọc Nhiêu mặc kệ tâm trạng phức tạp của mình: “Qυầи ɭóŧ tôi đâu? Còn chưa mặc nữa.”
“Ướt sũng rồi, không mặc được nữa.” Hướng Minh Vũ lại mặc áo vào cho chị dâu, thấy tóc cô có chút tán loạn, còn vươn tay vuốt phẳng, cột chắc lại cho cô.
Lâm Ngọc Nhiêu bị hành động của anh làm cho cảm động, trong lòng khó chịu không thôi: “Chuyện hôm nay tôi cũng có trách nhiệm.” Nếu không phải bản thân cô phóng túng, sao chú nhỏ có thể làm như thế với cô được chứ!
“Chú mau mặc quần áo vào đi!” Cây gậy thịt đã mềm xuống của anh vẫn còn thả rông kia kìa.
“Chị dâu giúp em?” Hướng Minh Vũ thấy chị dâu dịu giọng, lại không muốn đứng đắn nữa.
Lâm Ngọc Nhiêu đẩy anh ra ngay, nắm đấm nhỏ còn đấm thùm thụp lên ngực anh: “Chú muốn bị mọi người phát hiện có phải không?” Lá gan lớn quá nhỉ.
Hướng Minh Vũ cười cười, anh nắm lấy tay nhỏ, sáp lại hôn nhanh lên miệng cô, trong lúc chị dâu trợn mắt muốn mắng mình thì nhanh chóng ôm cô xuống khỏi bàn: “Chị đứng vững.”
Hai chân Lâm Ngọc Nhiêu làm gì còn chút sức nào nhưng cũng không đến mức đứng không vững. Hai chân vừa chạm đất cô vội vàng đẩy chú nhỏ ra, nhỏ giọng nói với anh: “Chú đợi một lúc đi, đợi tôi vào sân một lúc rồi chú hãy ra.”
Không có qυầи ɭóŧ che chắn động nhỏ, mỗi bước đi Lâm Ngọc Nhiêu đều đỏ mặt tim đập. May mà hôm nay cô không mặc quần quá bó, không thì cứ cọ vào như thế, cô sợ động da^ʍ sẽ lại chảy nước, mọi người nhìn là biết ngay.
Kèn trống bi thương tấu vang, chẳng mấy chốc đội ngũ đưa ma liền khởi hành. Lâm Ngọc Nhiêu ở lại chuẩn bị đồ ăn với đám chị em phụ nữ. Đây cũng xem như bữa ăn cuối cùng của đám tang hiếu này.
Cô chủ yếu giúp đỡ vài việc vặt, nhặt rau, thái rau rửa chén bát, lau bàn. Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhìn đồng hồ, trời cũng sắp sáng rồi.
Bác đầu bếp để cho nhóm phụ nữ ăn trước, Lâm Ngọc Nhiêu cũng ngồi trong đó, ăn một bữa no.
Sau khi đám người đưa ma hạ táng về ăn cơm xong, mặt trời cũng đã lên cao.
“Chị dâu, anh trai uống nhiều quá rồi, mình cùng về thôi.” Không biết Hướng Minh Vũ chạy về nhà lái chiếc xe ba bánh tới đây từ khi nào. Hướng Minh Hưng đã ngồi trong buồng xe mơ màng sắp ngủ.
Lâm Ngọc Nhiêu đỡ lấy người chồng, Hướng Minh Hưng hơi mở mắt ra, không nóng không lạnh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi lại nhắm mắt lại. Lâm Ngọc Nhiêu chột dạ cúi đầu, suy nghĩ còn chưa kịp thông mặt đã đỏ bừng trước, chẳng mấy chốc mà đỏ như mông khỉ.
Cô chật vật cắn chặt răng trừng anh, người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ!
Trở về nhà, Hướng Minh Vũ đỡ Hướng Minh Hưng vào phòng, lúc bước ra thì thấy chị dâu còn đứng ngốc ở trong sân.
“Không ngủ bù ạ?”
Thấy chú nhỏ bước về phía mình, theo bản năng, Lâm Ngọc Nhiêu lùi về sau hai bước: “Tôi, tôi muốn tắm trước đã.” Nói xong, cô chạy biến vào một cái cửa khác, dọc theo hành lang đi về phòng ngủ, chẳng bao lâu cầm quần áo lén lút đi ra.
Cô không nhìn thấy bóng dáng chú nhỏ đâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nói thật, bây giờ cô không biết phải chung đυ.ng với anh như thế nào. Cô mở vòi sen tắm rửa. Làn nước ấm áp làm cô thoải mái không thôi. Cô ngửa đầu tự hỏi: “Không thì đi nói rõ ràng với chú nhỏ. Chuyện sáng nay xem như sự cố ngoài ý muốn. Sau này tuyệt đối không thể….”
“Chị dâu…” Của phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Ngọc Nhiêu khϊếp sợ nhìn qua. “Chú vào bằng cách nào?” Cô không khóa cửa sao? Lúc này cơ thể Lâm Ngọc Nhiêu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, dùng hai tay chật vật bảo vệ cơ thể. Nhưng khổ nỗi, che phía trên thì lại lộ bên dưới: “Chị dâu không đóng cửa.” Sau khi Hướng Minh Vũ đi vào thì khóa trái cửa lại. Ánh mắt anh sáng quắc, giống y như sói đói, nửa híp mắt nhìn chằm chằm chị dâu từ đầu xuống chân một lần.
Hành động này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Ngọc Nhiêu, cô nuốt nước miếng cái ực, hình ảnh hai người làm loạn trong bóng tối sáng nay không tự giác quẩn quanh trong đầu cô. Cô vừa thẹn vừa nhục, theo bản năng gằn giọng xua đuổi anh: “Chú mau ra đi!”
“Chị dâu không đóng cửa còn không phải là để em đi vào à?” Hướng Minh Vũ mặt dày vô sỉ sáp lại gần. Vốn phòng tắm cũng chẳng rộng gì, Lâm Ngọc Nhiêu không còn chỗ trốn, Hướng Minh Vũ thoải mái bắt lấy vυ' lớn của cô mà xoa nắn, cô bị dồn vào một góc, ngay cả hai chân cũng bị Hướng Minh Vũ ép tách ra.
“Thơm quá…” Hướng Minh Vũ vùi đầu vào cần cổ Lâm Ngọc Nhiêu hít sâu một hơi, môi men lên hôn môi đỏ của chị dâu: “Hướng Minh Vũ, chú biết chú đang làm gì không?” Lâm Ngọc Nhiêu tay chân luống cuống đẩy anh ra, nghiêng mặt không để anh hôn.
“Em tới làm chị dâu đó.” Hướng Minh Vũ sao có thể để cô từ chối, một tay nắm chặt cằm cô, há miệng mυ'ŧ lấy môi cô, đầu lưỡi dài vươn vào trong, lập tức cuốn lấy lưỡi cô đảo loạn.
“Ưʍ.” Lâm Ngọc Nhiêu vừa tức vừa sợ, vào lúc cô định ngoan tâm cắn mạnh lên đầu lưỡi hư hỏng kia thì thân dưới chợt lạnh. Sau đó một chân bị anh nâng lên, quần của chú nhỏ đã được cởi ra từ khi nào, cây gậy thịt hung thần ác sát đang như hổ rình mồi kề ngay cửa động của cô.
“Chị dâu, sáng nay chơi chưa đủ sướиɠ, chị nhìn này, gậy thịt lớn lại gấp không được, muốn vọt vào động da^ʍ của chị rồi.”
“Minh Vũ, không được…” Lâm Ngọc Nhiêu luống cuống, nhưng giây kế tiếp….
“Ư….” Lần này Hướng Minh Vũ làm rất mạnh bạo, eo chó hung hãn hẩy về phía trước, gân xanh quay gậy thịt giật giật, hung hăng đâm mạnh vào động da^ʍ của chị dâu.
“Sướиɠ quá, chị dâu, huyệt da^ʍ này của chị bú em sướиɠ quá.” Lại ghé thăm động da^ʍ của chị dâu lần nữa, thể xác và tinh thần Hướng Minh Vũ đều thỏa mãn tột độ. Anh gấp không chờ nổi, tốc độ cắm rút càng nhanh, giã bành bạch đến mức chị dâu chỉ có thể ngửa đầu khóc hu hu không ngừng.