Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 352: TG16: Tiểu Thiếp Quân Phiệt (xong)

Edt: Mítt

~~~~~~~

Đại phu nhân Ân gia bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà bị điên, tin tức này chậm rãi bắt đầu truyền lưu trong Liêu Thành, người Ân gia ai cũng không dám tới gần phòng của Diêu Bạch Tiêm, chỉ có nữ đầu bếp lớn tuổi mỗi ngày đúng giờ đi đưa thức ăn cho bà ta, theo lời nữ đầu bếp kia nói, Diêu Bạch Tiêm mỗi ngày đều kêu tên đại thiếu phu nhân đã chết, còn nói tam phu nhân chính là đại thiếu phu nhân, cô ấy trở về Ân gia báo thù.

Đối với lời nói bậy bạ như vậy, tự nhiên không có người nào tin tưởng, mà Ân Bắc Ca là người duy nhất biết chân tướng, hắn đã sớm biết mẹ mình có thành kiến với Tô Vãn, cho nên hắn càng sẽ không để lời nói của Diêu Bạch Tiêm ở trong lòng.

Cứ như vậy, chậm rãi quyền to trong toàn bộ hậu viện Ân phủ cuối cùng đều dừng ở trong tay Bạch Yên Tuyết, cô bất động thanh sắc bài trừ những người không theo phe mình, không bao lâu liền đem tất cả những người vướng bận đều diệt trừ, lúc này Bạch Yên Tuyết cảm giác được Ân Thuận đối với mình có chút chán ghét, cô bắt đầu không ngừng nạp thϊếp cho Ân Thuận.

Cái gọi là trên đầu chữ sắc có một cây đao, Ân Thuận được Bạch Yên Tuyết cho ăn không ít đồ bổ lại cùng những tiểu thϊếp của mình đêm xuân ngày ấm, phong liu sung sướиɠ, chậm rãi thân thể cũng bị đào rỗng.

Lúc này, thời cơ đã chín mùi, Tô Vãn lập tức âm thầm liên lạc với vợ chồng Ân Thành Mạc, chuẩn bị đoạt quyền.

Mấy năm nay, Ân Thành Mạc dùng gia tài của mình đã lén tổ chức một nhánh quân đội, thừa dịp thời điểm Ân Bắc Ca mang binh cùng quân đội kinh thành tác chiến, Ân Thành Mạc dẫn người nhảy vào phủ đại soái nhất cử đoạt được soái vị.

Chuyện huynh đệ tương tàn ai cũng không muốn phát sinh. Vốn dĩ Ân Thành Mạc chỉ tính đoạt quyền, cũng không tính làm gì Ân Thuận, nhưng Tô Duệ tự nhiên sẽ không để chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy.

Sau khi Ân Thành Mạc đoạt quyền thành công, chuẩn bị giam lỏng Ân Thuận, Tô Duệ phái người trực tiếp ám sát Ân Thuận ——

Chuyện Ân Thành Mạc gϊếŧ huynh đoạt quyền, lập tức khiến cho Liêu Thành nổi lên sóng to gió lớn.

Ân Thành Mạc rốt cuộc chỉ là một thương nhân, thật sự đối mặt với loại tình huống thình lình xảy ra này, cả người hắn cũng đều mông lung, cũng may còn có Tô Duệ và Tô Vãn ở một bên “Bày mưu tính kế” cho hắn.

Chờ Ân Bắc Ca mang theo đại binh trở về, Ân Thành Mạc đành phải đem hai thê tử của Ân Bắc Ca là Diêu Nhược Phương và Hoa Dao Lan đẩy ra làm con tin.

“Bắc Ca, nhị thúc cũng không muốn làm gì cậu, vợ cậu đều ở chỗ này, hơn nữa, Dao Lan cô ấy lại sắp sinh! Cậu cũng sắp làm cha!”

Vợ, con.

Đối mặt với người thân của mình, Ân Bắc Ca chần chờ.

Cuối cùng vì an nguy của vợ con mình, hắn không thể không tạm thời thỏa hiệp với Ân Thành Mạc.

Trước thu phục Ân Bắc Ca, sau lại hợp nhất quân đội của hắn, Ân Thành Mạc lúc này mới yên tâm để Ân Bắc Ca về tới đại trạch Ân gia.

Ban đêm, phủ đại soái.

“Đại soái, ngài thật sự tin tưởng Ân Bắc Ca sao?” Ngạn Tụ Vũ một bên niết bả vai cho Ân Thành Mạc một bên thấp giọng ở bên tai hắn nhẹ nói: “Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi nó sẽ tái sinh, đại soái, ngài cần phải suy nghĩ cho kĩ!"

Nhổ cỏ tận gốc?

Nghe Ngạn Tụ Vũ nói, ánh mắt Ân Thành Mạc thay đổi, đại ca chết xác thật không liên quan đến hắn, nhưng toàn bộ người trong Liêu Thành đều cho rằng là hắn làm, Ân Bắc Ca thật sự có thể buông tha mình sao?

Cho dù hợp nhất người của hắn, mình thật sự dám yên tâm mà dùng những người đó sao?

Tưởng tượng đến đây, đáy mắt Ân Thành Mạc lập tức âm trầm ——

Vô độc bất trượng phu! Người làm đại sự sợ gì tiểu tiết?

Một tháng sau, Hoa Dao Lan thuận lợi sinh hạ cho Ân gia một đứa bé trai, đặt tên Ân Thừa Trí.

Đứa nhỏ sau khi sinh ra, Ân Thành Mạc và Bộ Ngưng San vì đứa nhỏ này mà tổ chức một tiệc đầy tháng long trọng, ở trong yến hội tới rất nhiều quý tộc Liêu Thành, đến Diêu gia ở nơi khác xa xôi cũng cố ý phái người tới.

Ở trong tiệc tối này, đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn thích khách, những người này tự nhiên là người của Ân Bắc Ca và Diêu gia đã sớm chuẩn bị tốt, vì muốn gϊếŧ Ân Thành Mạc trở tay không kịp.

Ân Thành Mạc vốn định ở trong yến hội tìm người trực tiếp gϊếŧ Ân Bắc Ca, không nghĩ tới mình ngược lại chết trong loạn thương (thương ở đây là súng ấy).

Trong đại sảnh tràn đầy máu tươi, nhìn thi thể vợ chồng Ân Thành Mạc và Bộ Ngưng San, Ân Bắc Ca chậm rãi nâng tay che mắt Hoa Dao Lan: “Dao Lan, em đừng nhìn, em mang theo con về phòng đi.”

“Thiếu soái.”

Nghe Ân Bắc Ca nói, Hoa Dao Lan do dự một chút: “Tụ Vũ đâu? Thiếu soái anh đừng làm khó cô ấy, cô ấy cái gì cũng không biết.”

“Tôi biết.”

Ân Bắc Ca gật gật đầu, sau đó xoay người sải bước đi ra đại sảnh, trong viện đèn đuốc sáng trưng, Lục An Bách mang theo một đại đội người đã tập kết xong, ở bên cạnh Lục An Bách đúng là Tô Duệ, Tô Vãn, còn có…… Ngạn Tụ Vũ!

“Lần này đa tạ tam thúc tam thẩm, còn có…… Tụ Vũ cô nương!”

Nghe Ân Bắc Ca nói, Ngạn Tụ Vũ chỉ là gật nhẹ đầu, Tô Duệ một bên lại nhàn nhạt cười: “Cậu đừng cảm tạ tôi, đại ca chết, tôi bất lực, tôi không thể lại trơ mắt nhìn nhị ca đến cậu cũng hại chết, Bắc Ca, oan oan tương báo khi nào dứt, cậu ngàn vạn lần đừng khó xử Bắc Dạ và Bắc Viêm!”

Nghe Tô Duệ nói, Ân Bắc Ca gật gật đầu: “Tôi biết nên làm như thế nào. Ban đêm gió lớn, tam thúc, chú sớm một chút mang tam thẩm trở về đi, cô ấy, thân thể không tốt.”

Từ đầu đến cuối, Tô Vãn đều không có nói chuyện, nhưng lực chú ý của Ân Bắc Ca lại chưa bao giờ rời khỏi người cô.

Ân Bắc Ca không quên được một đêm trước, Ngạn Tụ Vũ lén hẹn mình nói những lời đó ——

Chị Linh Lung có ơn với Tụ Vũ, Tụ Vũ sở dĩ liều chết đem tin tức này nói cho thiếu soái, đều là vì chị Linh Lung.

Thật ra chị ấy…… Sớm đã dầu hết đèn tắt, những điều đó tam gia đều biết, chị ấy cũng biết.

Thiếu soái, ngài nếu thật sự trong lòng có chị ấy thì để cho chị ấy thanh thản ổn định mà đi đi.

Thẳng đến một khắc kia Ân Bắc Ca mới biết được, thì ra Tô Vãn sống không được bao lâu nữa.

Hắn thật sự rất muốn ôm cô, nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô, nhìn cô đứng ở bên người một nam nhân khác, kéo tay một người khác.

Bởi vì lúc trước hắn tự mình từ bỏ, hiện tại tất cả đều là ông trời trừng phạt……

Sau khi Ân Thành Mạc chết, Ân Bắc Ca chỉnh đốn Liêu Thành, Ân gia cũng dần dần khôi phục nguyên khí, tất cả hình như đều đang phát triển theo hướng tốt, nhưng thật là như vậy sao?

Khi Ân Thừa Trí được nửa tuổi, đã biết ê a học nói, Tô Vãn còn ôm riêng nó đi đến phòng của Diêu Bạch Tiêm, lúc này địa phương Diêu Bạch Tiêm ở so với trước kia tốt hơn rất nhiều, xem ra Ân Bắc Ca vẫn còn nhớ mẫu tử thân tình, chỉ là hiện giờ Diêu Bạch Tiêm trúng độc đã lâu, hiện tại bà ta đã không thể nói chuyện.

“Đại tẩu, tôi lại tới thăm bà.”

Thời điểm Tô Vãn ôm đứa nhỏ tiến vào, Diêu Bạch Tiêm vừa mới ăn cơm xong, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Vãn, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm lập tức âm ngoan.

“Đại tẩu, tinh thần bà không tồi nha! Bà xem tôi mang ai tới gặp bà này?”

Tô Vãn bế đứa nhỏ từ trong lòng ngực đưa lên phía trước, nhìn thấy cháu trai của mình, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm vui vẻ, ngay sau đó bà ta lại vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Vãn.

“Làm sao, sợ tôi gây bất lợi với cháu trai của bà?”

Tô Vãn mỉm cười buông lỏng một bàn tay.

“Bà nói xem nếu hiện tại tôi buông tay thì nó có thể rơi xuống ngã chết hay không? A, đại khái chỉ có thể quăng ngã đến tàn phế thôi?”

“Ngô, ô ô.”

Trên giường Diêu Bạch Tiêm liều mạng muốn kêu gọi, đáng tiếc lại trước sau không phát ra thanh âm.

“Ha ha.”

Tô Vãn nhìn bộ dáng của bà ta nhịn không được cười ha hả: “Đừng khẩn trương, tôi sẽ không lấy mạng của con người khác tới thỏa mãn tâm tư của mình, huống hồ…… bà còn không biết đúng không?”

Tô Vãn đặt đứa nhỏ qua một bên, sau đó dán ở bên tai Diêu Bạch Tiêm nói nhỏ: “Đứa nhỏ này nha, căn bản không phải của Ân Bắc Ca!”

Cái, cái gì?

Nghe Tô Vãn nói, Diêu Bạch Tiêm trợn mắt, sững sờ ở nơi đó.

“Đừng có không tin, tôi lại nói cho bà biết một bí mật.”

Ý cười nơi khóe miệng của Tô Vãn càng ngày càng sâu: “Con trai của bà đời này sẽ không có con nối dõi, Ân gia các người, phải tuyệt hậu.”

Nói xong Tô Vãn từ trong lòng ngực mình lấy ra một cây dược thảo khô quơ quơ trước mặt Diêu Bạch Tiêm: “Chính là thứ này, hàng năm đeo ở bên người sẽ làm cho nam tử không thể sinh con, năm đó tôi đem mấy thứ này mài thành bột phấn đưa cho Ân Bắc Ca, cho tới bây giờ hắn vẫn còn đeo ở bên người, thật là si tình! Hay cho một nam nhân si tình!”

Nghe Tô Vãn nói, hai mắt Diêu Bạch Tiêm lập tức đỏ lên, bà ta phẫn nộ oán độc, nhưng lại không thể làm nên chuyện gì.

“Diêu Bạch Tiêm, ngày đó chính bà hại người, hôm nay, để cho con của bà tới nếm thử quả đắng này đi, tôi muốn cho hắn thay người khác nuôi con cả đời, trong lòng còn phải cả đời nhớ thương một nữ nhân vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn, bà nói hắn, thật đáng buồn nhưng không thể bi? Buồn cười lại không thể cười?”

“Ngô, ô ô……”

Diêu Bạch Tiêm trên giường đột nhiên động vài cái, ngay sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, số máu tươi đó đều bắn tới trên sườn xám của Tô Vãn.

Tô Vãn không có né tránh, cô trơ mắt nhìn Diêu Bạch Tiêm ở trước mặt mình nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Thật ra nhiệm vụ ở thế giới này là hoàn thành tốt nhất, thời điểm Tô Vãn đi vào nam chủ và nữ chủ thậm chí còn chưa có tương ngộ, cô có quá nhiều phương pháp hoàn thành nhiệm vụ, sở dĩ vẫn luôn lưu lại nơi này, có lẽ là bởi vì trong lòng có một phần bất bình đi.

Chỉ có người chân chính từng trải qua số phận pháo hôi, mới hiểu được cái loại không cam lòng này.

Wattpad: HBNmoemoe

Nguyên chủ chưa từng làm sai bất kỳ chuyện gì, nhưng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Mà ở trong nguyên thế giới, Ân Bắc Ca và Quan Li có kết cục đại đoàn viên, cuối cùng Diêu Bạch Tiêm thế nhưng còn có thể hối cải để làm lại một lần nữa.

Có lẽ là hào quang nữ chủ cảm động bà ta?

Nhưng Tô Vãn không thể tiếp thu kết cục như vậy, cho dù Diêu Bạch Tiêm thật sự hối cải để làm lại, nhưng những người đã bị bà ta hãm hại có thể nhắm mắt sao?

Người như Diêu Bạch Tiêm, Tô Vãn không mốn tha thứ cũng không thể tha thứ.

Đối với tất cả những gì nguyên chủ trải qua, trừ Tô Vãn, còn có ai có thể đồng cảm như bản thân mình đã từng tao ngộ?

Bạn không phải cô ấy, cho nên, đừng luôn nói bạn biết cô ấy khổ, bạn không biết, trừ bỏ chính cô ấy, không ai có thể biết cái loại khổ có tư vị gì……

Diêu Bạch Tiêm chết, ở Ân gia cũng không có nhấc lên gợn sóng bao lớn, sau khi Diêu Bạch Tiêm chết, Tô Vãn và Tô Duệ liền rời khỏi Liêu Thành, lúc rời khỏi Liêu Thành cô còn mang theo Quan Li.

Lúc này Quan Li được Tô Duệ giải thích đã sớm biết mình hiểu lầm Ân Bắc Ca, tự nhiên cũng chặt đứt ý niệm đi ám sát Ân Bắc Ca buồn cười đó.

Hơn nữa Tô Vãn còn đem thân thế của mình nói cho Quan Li, Quan Li là người tính cách đơn thuần biết Tô Vãn thế nhưng là em gái mình, cô ấy tự nhiên nguyện ý ở bên cạnh Tô Vãn, cùng cô rời khỏi Liêu Thành cái nơi thị phi này……

Sau khi Tô Vãn và Tô Duệ rời đi không lâu, cửa hàng của Ân gia liền bắt đầu xuất hiện liên tiếp vấn đề, các cửa hàng đều bị Tô Duệ đào rỗng, để lại cho Ân Bắc Ca chính là một cái cục diện siêu cấp rối rắm.

Ân Bắc Ca phí rất nhiều thời gian, một lượng lớn nhân lực vật lực mới ổn định được những sản nghiệp Ân gia, chờ hắn thật vất vả xử lý tốt tất cả, Ân gia còn chưa có khôi phục nguyên khí, Ân Bắc Trác lại đột nhiên về nước.

Thiên tài tài chính từ hải ngoại trở về, hắn, là trở về báo mối thù gϊếŧ mẹ!

Sau khi về nước Ân Bắc Trác trước sau tìm được Ân Bắc Dạ và Ân Bắc Viêm lưu lạc bên ngoài, ba người liên hợp với nhau, mục đích chính là muốn phá hủy Ân gia và Diêu gia.

Đối mặt với huynh đệ ngày xưa trả thù, Ân Bắc Ca đã từng bước nhúng nhường, hắn rất muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng lúc này, bọn người Ân Bắc Trác lại bỗng nhiên được Đốc quân đến đến từ kinh thành ủng hộ, tình thế hai bên lập tức xảy ra nghịch chuyển kinh thiên.

Một thế hệ quân phiệt, Ân gia to như vậy, vốn dĩ là một gia tộc hưng thịnh, gia đình hòa thuận, đáng tiếc tới cuối cùng lại rơi vào kết cục gϊếŧ hại lẫn nhau, vô cùng thê lương……

Nhiều năm sau, Ân gia suy tàn, Liêu Thành cũng thành địa bàn của người khác, Diêu Nhược Phương và Diêu gia cũng không còn, Ân Bắc Ca cũng chỉ còn lại lẻ loi một mình.

Hoa Dao Lan mấy năm trước đã sớm mang theo con trai đến cậy nhờ ông chủ Hoàng, thì ra người kia mới là cha ruột của con trai hắn.

Ân Bắc Ca đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình giống như một trò cười, trong một đêm tuyết lớn, hắn súc mình trong một căn phòng cổ xưa, chậm rãi móc ra cái túi gấm năm đó Tô Vãn để lại cho hắn, nhìn nhìn, hắn mỉm cười nhắm hai mắt lại ——

Đời này hắn cũng chưa có cơ hội biết, cái nhúm tóc trong túi gấm kia, căn bản không phải của Tô Vãn.

~~~~~~

Tự nhiên thấy thương cho Ân Bắc Ca nhỉ. Mình là một người cực kì mềm lòng, cho dù đời trước hắn sai cỡ nào nhưng tới kết cục này thấy cũng hơi tội tội. ~~~