Edt: Mítt
~~~~~~~
Sơn thôn ban đêm, trầm tĩnh, thâm u.
Tô Thanh không mặc áo ngoài, chỉ mặc áo trong đơn bạc lẳng lặng ra cửa phòng, lúc này trong nhà Tô Xuyên cùng Tô Mai đang ngủ say, mà Tô Thanh lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Hắn làm sao ngủ được đây?
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bên ngoài tường viện là một gian thạch ốc khác, đó là nhà Đức thúc, Tô Thanh nhìn cũng không cần nhìn, nhắm mắt lại hắn cũng có thể tìm được phòng của Tô Vãn.
Nàng ở phòng tận cùng bên trong trong nhà bọn họ, từ nhỏ nàng chính là người làm Đức thúc cùng Đức thẩm đau đầu nhất, cũng là người thông minh nhất trong những người cùng tuổi.
Tô Thanh thở dài một hơi, để chính mình sửa sang lại suy nghĩ cho thật tốt, ngay sau đó cả người ngồi xếp bằng ở trong sân, dựa theo phương pháp trước kia Trương giáo đầu đã dạy, thử tiến vào trạng thái nhập định.
Mấy năm nay, hắn khổ luyện tiễn kỹ, tất cả mọi người cho rằng hắn đã từ bỏ ước muốn làm triệu hoán sư, thật ra Tô Thanh chưa từng từ bỏ, mỗi ngày buổi tối hắn đều sẽ một mình lặng lẽ luyện tập, chẳng sợ hai năm tới chỉ có một tia tiến bộ, hắn cũng chưa từng nhụt chí……
Dưới ánh trăng, thiếu niên quần áo đơn bạc, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trong sân, ánh trăng chiếu lên thân hắn, thoạt nhìn đặc biệt yên tĩnh an bình.
“Tinh thần lực rất cường đại, tính cách cũng vô cùng cứng cỏi, đáng tiếc……”
Tô Duệ không biết từ khi nào xuất hiện ở trong sân, lẳng lặng nhìn Tô Thanh ở trong viện.
“Tư chất quá kém, đúng không?”
Tô Vãn khoác áo choàng đứng ở bên cạnh Tô Duệ, ngữ khí có chút phức tạp.
“Tuy rằng hắn tư chất kém nhưng hắn nghị lực cùng tinh thần lực lại rất cường đại, đúng là người được chọn để tu luyện ngự linh quyết tốt nhất, huynh sẽ chọn hắn sao?”
“Vì sao không?”
Tô Duệ giơ tay xoa xoa tóc dài Tô Vãn.
“Ta khi nào công tư không phân minh? Hạt giống tốt là đáng giá bồi dưỡng, huống chi……”
Tô Duệ nói ngừng ở nơi này, khóe miệng có tươi cười thong thả mở ra ——
Muốn đoạt vợ với bản tướng quân? Hừ hừ hừ, nằm mơ ~
……
Sáng sớm ngày hôm sau, khó có được không trắng đêm chiến đấu hăng hái Tô Duệ cùng Tô Vãn liền dậy sớm, mới vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tô Thanh đang ở trong viện cách vách rèn luyện thân thể.
“Chào buổi sáng!”
Tô Thanh nhìn thấy thân ảnh hai người, nhịn không được dừng lại động tác, mỉm cười cùng bọn họ chào hỏi.
Sáng sớm dưới ánh mặt trời, thiếu niên tươi cười đặc biệt chất phác sáng lạn.
Đây có lẽ chính là thiếu niên nhà bên trong truyền thuyết?
“Chào buổi sáng.”
Tô Vãn cũng hướng về phía Tô Thanh cười cười, Tô Duệ một bên lại bĩu môi ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quét Tô Thanh một cái liếc mắt.
Sáng sớm mặc ít như vậy rèn luyện thân thể cái gì? Cơ bụng ai không có?
Đương nhiên, vì bảo trì thân phận Tô đại thiếu gia cao quý ưu nhã của mình, Tô Duệ không thể lập tức cởϊ qυầи áo cùng đối phương tỷ thí một phen.
Tựa hồ cảm giác được Tô Duệ không vui, Tô Thanh xấu hổ sờ sờ đầu, ngay sau đó lại tiểu tâm cẩn thận nhìn liếc mắt nhìn hai người một cái: “Buổi sáng ta nấu cháo thịt còn nóng hổi, các người muốn ăn không?”
“Không cần.”
Lần này Tô Duệ thật ra trả lời nhanh hơn Tô Vãn nhiều: “Buổi sáng lão bà ta đều ăn thức ăn do chính tay ta làm, đúng không, lão bà? ”
Tối hôm qua nhà Tô Đức cũng được phân một ít thịt heo, tại một khắc đó Tô tướng quân đã quyết định muốn đích thân xuống bếp.
“Ừ.”
Tô Vãn dựa vào ngực Tô Duệ hạnh phúc cười cười, ngay sau đó vẻ mặt xin lỗi nhìn Tô Thanh: “Đa tạ hảo ý của huynh, chờ ngày nào đó có cơ hội lại nếm thử trù nghệ của huynh.”
“Được.”
Tô Thanh nghe Tô Vãn nói gật gật đầu, ngay sau đó lại chuyển tới sân bên kia tiếp tục rèn luyện.
“Phòng bếp ở đâu?”
Lúc này Tô Duệ đã kéo ống tay áo, tính đại triển thân thủ.
“Huynh làm thật à?”
Tô Vãn vẻ mặt tươi cười quái dị nhìn hắn.
“Huynh hiện tại chính là đại thiếu gia đấy, mười ngón không dính nước, vẫn là để muội làm đi. ”
Nói xong, Tô Vãn đã xoay người vào nhà ngựa quen đường cũ đi phòng bếp.
Trù nghệ Tô Vãn tuyệt đối là đứng đầu trong những người đứng đầu, có thể ăn bữa sáng tình yêu do chính vợ mình nấu, Tô tướng quân tự nhiên là thập phần vui vẻ.
“Vợ muội cẩn thận một chút!”
“Nước này lạnh, ta giúp muội rửa.”……
Đổng Nguyệt sáng sớm mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Tô Vãn cùng Tô Duệ hai người ở trong phòng bếp bận rộn, Tô Vãn đang nấu cháo, mà Tô Duệ đang khí thế ngất trời ở một bên trợ thủ, hai người nói nói cười cười, cảnh tượng kia thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.
Đổng Nguyệt ở ngoài cửa phòng bếp đứng nửa ngày, ở trong trí nhớ của bà con gái nhỏ của mình vô cùng ngạo khí, từ nhỏ đến lớn con bé chưa từng vào phòng bếp.
Mấy năm nay, con bé thật sự thay đổi không ít.
Là bởi vì đại thiếu gia sao?
Tên Tô Sạn, ở Tô gia thôn cũng như sấm bên tai, toàn bộ Tô gia ai không biết hắn là thiên tài của Tô gia, cũng là người được chọn làm gia chủ đời kế tiếp?
Ánh mắt Đổng Nguyệt dừng ở trên người Tô Duệ, nhìn ra được hắn là thật tình chân ý yêu thương con gái mình, Đổng Nguyệt cười cười, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, sắc mặt bà lại có chút phức tạp.
Đáng tiếc Tô Thanh cũng là một đứa trẻ tốt, nhưng cùng Tiểu Vãn không duyên phận.
“Đừng nhìn, đi dọn dẹp bàn một chút, lát nữa ăn cơm.”
Tô Đức không biết từ khi nào đứng ở phía sau Đổng Nguyệt, nghe trượng phu mình nói, Đổng Nguyệt lập tức gật gật đầu, bước nhanh xoay người về phòng, mà Tô Đức lại nhìn thoáng qua trong phòng bếp, cũng yên lặng xoay người rời đi.
Bữa sáng thật sự phong phú, sau khi ăn xong Tô tướng quân càng tranh việc dọn dẹp cái bàn, tóm lại cái con rể đúng chuẩn này làm vợ chồng Tô Đức mặt mày hớn hở, Đổng Nguyệt càng là đôi mắt hồng hồng.
Năm đó, thời điểm sinh hạ Tô Vãn, đúng là thời điểm bị đuổi gϊếŧ, có thể nói, con gái nhỏ của bọn họ chính là ở một đường sinh tử mà được sinh ra, cho nên Đổng Nguyệt đối với cô con gái nhỏ này từ nhỏ đã đặc biệt yêu thương.
Hiện giờ con gái rốt cuộc trưởng thành, hiểu chuyện, còn tìm được bến đỗ tốt như vậy, Đổng Nguyệt cảm thấy cuộc đời này của mình, rốt cuộc không còn gì tiếc nuối……
Sáng sớm, ăn qua cơm sáng, nhóm thợ săn trong thôn tới thời gian tập hợp, bởi vì Tô Vãn đã trở lại, Tô Đức hôm nay cũng không có lên núi, Tô Xuyên cách vách sáng sớm tinh mơ lại lôi kéo đại ca mình hứng thú bừng bừng vào núi.
Đây là ngày cuối cùng bọn họ ở Tô gia thôn, tưởng tượng đến về sau mình có thể tiến vào Mai Đặc thành, thậm chí còn có khả năng trở thành triệu hoán sư, những người trẻ tuổi trong thôn đều phá lệ kích động.
Thật ra, kích động hưng phấn làm sao ngăn được bọn họ?
Có chút ý niệm yên lặng dưới đáy lòng đã lâu, một khi có ánh rạng đông hy vọng, nó sẽ lại lập tức nổi lên trong lòng.
Trương giáo đầu sáng sớm liền tới ngoài sân nhà Tô Đức, do dự, không biết mình có nên bước vào cánh cửa này không.
“Trương Chí, tới rồi làm sao không vào nhà?”
Tô Đức thấy được Trương giáo đầu ở ngòai cửa nhà mình bồi hồi, lập tức lớn tiếng đem hắn gọi vào trong viện.
“Đức ca.”
Trương Chí hướng về phía Tô Đức gật gật đầu: “Tam tiểu thư cùng đại thiếu, đã dậy chưa?”
“Ngươi nha, gọi tam tiểu thư gì chứ, Tiểu Vãn nhà chúng ta cùng Tô Sạn đã dậy từ sớm, hai người ở trong phòng bồi nương con bé nói chuyện, Trương Chí ngươi có phải tới tìm Tô Sạn hay không? ”
Tô Đức thật ra liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Trương Chí, tất cả mọi người đều là người quen, hắn đơn giản liền nói thẳng.
“Đúng vậy.”
Trương Chí khó có được lộ ra một tia thấp thỏm: “Đức ca, ta không phải người Tô gia, nhưng ta thật sự rất muốn trở thành triệu hoán sư chân chính, không biết đại thiếu hắn…… Có thể cho ta cơ hội này hay không?”
“Cơ hội đều phải dựa vào chính ngươi đi tranh thủ, chỉ cần ngươi có tâm, dụng tâm tranh thủ, sẽ có kết quả tốt.”
Tô Đức cười vỗ vỗ bả vai Trương Chí.
“Tô Sạn là một đứa trẻ tốt, ngươi nói chuyện nghiêm túc với nó, ta cảm thấy nó sẽ đồng ý.”
“Ừ.”
Trương Chí được Tô Đức cổ vũ, gật gật đầu, bước đi đến trong phòng, lúc này, rèm cửa phòng lại bị người bên trong đột nhiên xốc lên, Tô Duệ vẻ mặt tươi cười xuất hiện ở trước cửa.
“Đức thúc, Trương giáo đầu các người nói ta đều nghe được, Trương giáo đầu, ngươi ở Tô gia thôn chúng ta cũng đã nhiều năm, Đức thúc tin ngươi, Tô Sạn ta tự nhiên cũng tin, nhưng mà, Trương giáo đầu ngươi một khi vào Tô gia ta, từ đây về sau liền phải sửa họ Tô, hơn nữa phải thề cả đời trung thành với Tô gia, điều đó, ngươi có khả năng làm được không?”
“Có thể, ta có thể!”
Trương Chí nghe Tô Duệ nói, lập tức dùng sức gật gật đầu, hắn mấy năm nay vì tu luyện vẫn luôn không thành gia, hơn nữa người nhà của hắn cũng đã sớm chết, hiện giờ Trương Chí cũng là người cô đơn, để hắn sửa họ Tô, hắn thật sự không có ý kiến.
“Được.”
Thấy hắn đáp ứng thống khoái, Tô Duệ cũng gật gật đầu.
“Vậy ngươi trở về chuẩn bị một chút, ngày mai cùng chúng ta cùng nhau vào thành.”
“Được được được, cảm ơn đại thiếu! Cảm ơn Đức ca!”
Trương Chí cảm thấy mỹ mãn rời đi, mà Tô Duệ còn đứng ở cửa, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người Tô Đức: “Đức thúc, người muốn trở thành triệu hoán sư không?”
Triệu hoán sư……
Tô Đức ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười lắc lắc đầu: “Ta già rồi, không chờ đợi nhiều như vậy cũng không có dã tâm gì, làm một người bình thường khá tốt.”
Không có tranh đấu cùng gϊếŧ chóc, không có phản bội cùng tính kế, chỉ là làm người thường, củi gạo mắm muối, sinh lão bệnh tử.
Đó, là nhân sinh hiện tại hắn theo đuổi.
“Làm một người bình thường cũng rất tốt.”
Tô Duệ hướng về phía Tô Đức cười cười, ngay sau đó lại xoay người vào phòng ——
Cho dù Tô Đức đã từng trải qua qua cái gì, hắn đều đã đã nhìn ra, nhân sinh trên đời, khó được rộng rãi.
~~~~~
Mệt với Tô tướng quân ghê =)))
2 ngày nay đt ta bị bể màn hình nên phải đợi sửa:")
Quý dị thông cảm nghen. Mới lấy hồi chiều:")
Rõ khổ.... 😭😭😭😭