Edt: Mítt
~~~~~~~
Sau khi ở Tô gia phát ra lệnh triệu tập đến dòng nhánh, Tô Nhai cùng ngày liền đi phủ thành chủ, không người nào biết Tô Nhai cùng Long Thiên Chiến đạt thành hiệp nghị gì, nhưng ngày hôm sau Long Thiên Chiến liền mang theo Tô Nhai hai người rời đi Mai Đặc thành, thẳng đến đế đô Áo Lâm quốc.
Sau khi Tô Nhai rời đi Mai Đặc thành, cùng ngày Tô gia liền truyền ra tin tức Tô Nhai muốn đem bí pháp mà Tô Sạn từ Lạc Nhật sơn mạch mang về hiến cho hoàng thất, trong lúc nhất thời toàn bộ Mai Đặc thành một mảnh ồ lên.
Ở trên Đông Xuyên đại lục, tất cả đều lấy thực lực vi tôn, tuy rằng trước mặt những cao thủ đỉnh cấp, hoàng thất cũng không tính là cái gì, nhưng đối với đại đa số người mà nói, hoàng thất vẫn như cũ là tồn tại cao không thể với tới, hoàng thất Áo Lâm quốc có truyền thừa trăm năm, trưởng lão hoàng thất có đoàn cao thủ nhiều như mây, lại còn trực tiếp quản hạt học viện triệu hoán sư của hoàng thất, trên cơ bản toàn bộ những thiên tài trong đế quốc, có một nửa trở lên đều được hoàng thất mời chào.
Tô gia đi bước cờ này nằm ngoài dự đoán của mọi người, mà những người vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, ngại với thực lực hoàng thất nên tất cả đều an tĩnh lại.
Lúc này, tâm tư linh hoạt nhất là Triệu gia của Mai Đặc thành, gia chủ Triệu gia không có con trai, dưới gối chỉ có hai người con gái như hoa như ngọc, hiện giờ con gái lớn Triệu Thúy Oánh đã tới tuổi gả đi, ngay từ đầu Triệu gia chủ rất xem trọng Tiêu Diễn, đặc biệt là sau khi Tiêu gia cùng Tô gia từ hôn, Triệu gia chủ không chỉ một lần ám chỉ với Tiêu gia suy nghĩ muốn liên hôn của bọn họ, đáng tiếc không bao lâu Tiêu Diễn liền rời đi Mai Đặc thành đến đế đô, mà lúc này Tô Sạn ở trong thành như mặt trời ban trưa, tuy rằng bên ngoài đều đồn đại hắn muốn cùng tam tiểu thư Tô gia Tô Vãn thành hôn, nhưng thân là thiên tài triệu hoán sư bên người có tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường.
Nam nhân năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, mị lực cũng càng lớn.
Ở thời đại cá lớn nuốt cá bé này, nữ nhân coi trọng nam nhân tuyệt đối không phải thể diện cùng dáng người, mà là thực lực của hắn.
Chỉ cần ngươi có thực lực, nhất kiếm nơi tay, người có thiên hạ.
Mắt thấy Triệu lão gia tử đến đại thọ 80, mà Tô Nhai lúc này vừa lúc không ở Mai Đặc thành, Triệu gia chủ lập tức tìm con gái của mình đích thân viết một phong thiệp mời muốn nàng tự mình đi Tô gia giao cho Tô Sạn.
Triệu Thúy Oánh hiện giờ đã mười tám tuổi, nàng cùng tuổi với Tô Vãn, hai người cùng là triệu hoán sư trung cấp ngũ phẩm, hai nữ nhân tuy rằng chưa bao giờ chính thức đối mặt, nhưng Triệu Thúy Oánh vẫn luôn đem Tô Vãn trở thành đối thủ cạnh tranh của mình ở Mai Đặc thành.
Nàng muốn siêu việt hơn Tô Vãn, nhưng cũng chỉ là ở phương diện tu vi mà thôi.
Còn tình cảm……
Trong lòng Triệu Thúy Oánh sớm đã có người trong lòng, mà người kia, chính là nam chủ đại nhân.
Sau khi Tiêu Diễn cùng Tô gia từ hôn, Triệu Thúy Oánh thậm chí lớn mật hẹn gặp hắn thổ lộ, nhưng một ngày kia, Tiêu Diễn cự tuyệt nàng, hắn nói mình đã có người thích.
Triệu Thúy Oánh không biết người Tiêu Diễn thích rốt cuộc là ai, nhưng nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Hiện tại Tiêu Diễn tới đế đô, hắn sẽ càng ngày càng lợi hại, hắn nhất định sẽ siêu việt hơn Tô Sạn, Triệu Thúy Oánh đối với nam nhân mình thích luôn rất có tin tưởng.
Lúc này, trong tay cầm tấm thiệp mời kia, Triệu Thúy Oánh cảm thấy nặng trĩu, nàng không thích Tô Sạn, cho dù ở trong mắt người khác Tô Sạn có bao nhiêu tốt đẹp, tâm nàng chỉ có thể chứa đủ một người.
“Tỷ tỷ”
Lúc này, một cái âm thanh giòn tan đánh gãy trầm tư của Triệu Thúy Oánh, Triệu Thúy Oánh vừa nhấc đầu liền nhìn thấy muội muội mình cười khanh khách đứng ở hành lang dài nhìn mình.
Triệu Uyển Oánh năm nay vừa mới mười sáu tuổi mặc một thân áo choàng triệu hoán sư, bước bước chân vui sướиɠ đi đến bên người tỷ tỷ mình.
“Đây là thiệp mời gửi cho Tô đại thiếu sao?”
Triệu Uyển Oánh nhìn thiệp mời trong tay tỷ tỷ mình, trong mắt hiện lên hưng phấn: “Tỷ tỷ, có thể để muội đi đưa không? Muội rất thích Tô đại thiếu, muội còn chưa gặp qua hắn trông như thế nào đâu!”
Ba năm trước thời điểm Tô Sạn rời đi Mai Đặc thành, Triệu Uyển Oánh chỉ mới mười ba tuổi mới chỉ là triệu hoán sư nhập môn vừa mới khải linh thành công mà thôi.
Hiện tại, nàng cũng đã là một triệu hoán sư lục phẩm, có thể nói, tư chất của Triệu Uyển Oánh so với tỷ tỷ mình và Tô Vãn đều tốt hơn.
Nàng là thiên tài thiếu nữ danh xứng với thực, hơn nữa càng làm cho người ta hâm mộ chính là năm mười sáu tuổi nàng đã có một dáng người chuẩn không thua gì tỷ tỷ mình, cùng một khuôn mặt loli thiên chân vô tà.
Dáng người như thế, có thể nói là khắc tinh của nam nhân.
“Muội muội.”
Nhìn thấy muội muội mình có hứng thú với Tô Sạn, mày Triệu Thúy Oánh nhẹ nhàng nhíu lại...
“Tô đại thiếu kia nghe nói qua một thời gian nữa liền thành hôn với tam tiểu thư Tô gia, muội muội muội có phải đối với hắn……”
“Muội cũng chưa gặp qua hắn, chỉ là tò mò thôi, huống chi……”
Triệu Uyển Oánh từ trong tay tỷ tỷ mình đoạt lấy tấm thiệp mời kia.
“Tô Vãn kia không phải tình địch của tỷ tỷ sao? Nếu không phải bởi vì nàng ta, năm đó hôn sự của tỷ cùng Tiêu đại ca nói không chừng đã thành, hiện tại nếu có cơ hội muội sẽ giúp tỷ báo thù, đoạt nam nhân của nàng ta, để nàng ta cũng nếm được mùi vị bị vứt bỏ. ”
Nói xong Triệu Uyển Oánh cầm thiệp mời đi nhanh qua bên người Triệu Thúy Oánh, mang theo một hương thơm nhàn nhạt.
Nhìn thân ảnh muội muội đi xa, ánh mắt Triệu Thúy Oánh có chút phức tạp, hai tỷ muội các nàng từ nhỏ bởi vì diện mạo xinh đẹp vẫn luôn bị phụ thân xem như là lợi thế để đổi lấy lợi ích của gia tộc.
Mà sau khi thành niên các nàng càng kế thừa dáng người ma quỷ của mẫu thân mình, mẫu thân vẫn luôn giáo huấn các nàng một tư tưởng ——
Nam nhân dùng thực lực của chính mình chinh phục thế giới, mà nữ nhân chỉ cần ở trên giường chinh phục nam nhân là được.
Ý nghĩa tồn tại của nữ nhân chỉ có này đó sao?
Triệu Thúy Oánh không tin số mệnh, nàng cũng không tin nam nhân cường đại chân chính sẽ giống như phụ thân nói, bởi vì ưu tú mà có thể tam thê tứ thϊếp.
Trên đời này nhất định sẽ có một người, hắn cường đại mà chung tình.
Người như vậy, mới là người chân chính đáng giá phó thác.
…………
Khi Triệu Uyển Oánh mang theo một làn gió thơm dưới sự chú ý của một đoàn nam nhân đi đến Tô gia, lại bị báo rằng đại thiếu nhà bọn họ đã ra cửa.
Ra cửa?
Ngày mai chính là tiệc mừng thọ ở Triệu gia, Tô Sạn lúc này đi ra ngoài?
Triệu Uyển Oánh xoay chuyển ánh mắt, hướng về phía quản sự ở cửa kiều mị cười.
“Ta đây đi vào chờ đại thiếu các ngươi có được không? Buổi tối hắn cũng phải về đúng không?”
“Triệu tiểu thư, ngài vẫn nên trở về đi, đại thiếu chúng ta bồi tam tiểu thư về quê, ba đến năm ngày cũng chưa chắc đã về.”
Tuy rằng bị sắc đẹp của Triệu Uyển Oánh mê hoặc một chút, nhưng quản gia đại thúc vẫn nghiêm trang trả lời một câu.
“Cái gì?”
Lúc này đây Triệu Uyển Oánh chân chính chấn kinh rồi: “Vậy hắn không tham gia tiệc mừng thọ của Triệu gia chúng ta sao?”
“Đại thiếu đã an bài đám người đại trưởng lão qua đó rồi, Triệu tiểu thư không cần lo lắng!”
Tô Sạn!
Hay cho một Tô Sạn!
Triệu Uyển Oánh thở phì phì cầm thiệp mời trong tay ném cho quản gia Tô gia, thời điểm quay người lại, đôi mắt đẹp đã lạnh băng.
Tô Sạn, ta thật muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là nhân vật gì?
Lấy bản lĩnh của bổn tiểu thư chẳng lẽ còn mê hoặc không được ngươi?
Cái gọi vô tri là hạnh phúc nhất, Triệu tiểu thư ngươi đến Tô tướng quân cũng dám trêu chọc, ngươi thật là không sợ chết mà, điển hình của pháo hôi là đây ~
Đối với chuyện của Triệu Uyển Oánh, lúc này Tô Duệ tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả, hắn đối với Triệu gia đến nửa điểm hứng thú cũng không có.
Dòng nhánh của Tô Vãn ở một sơn thôn nhỏ của Mai Đặc thành, trong thôn giao thông không tiện, cũng may Tô Duệ có được Truy Phong thú ngày bay vạn dặm, lúc này đây hai người cũng không có mang theo Tiểu Bạch, Tô Lượng và Tô Bội cũng đều ở nhà tu luyện, trước khi đi, Tô Duệ đã bắt bọn họ thề qua, hơn nữa đem ngự linh quyết giao cho hai người, còn hai người cuối cùng có thể có thành tựu gì, liền phải xem chính nỗ lực của bọn họ.
Trên đời này thiên tài chân chính vĩnh viễn là lông phượng sừng lân, sự thành do người, chỉ cần ngươi nỗ lực, ngươi cũng có thể trở thành thiên tài……
“Bay qua phiến núi lớn này, hẳn chính là Tô gia thôn. ”
Bên tai là tiếng gió hô hô, Tô Vãn dựa vào trong ngực Tô Duệ dựa theo ký ức nguyên chủ nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.
Lúc này, trên núi lớn vừa lúc có ánh sáng, từ giữa không trung nhìn xuống phía dưới, còn có thể nhìn thấy hoa cỏ khắp núi đồi đang chào buổi sáng.
Nơi này một năm bốn mùa như xuân, muôn hoa sáng lạn, Tô Vãn nhớ tới cảnh đẹp trong trí nhớ nguyên chủ, nhịn không được nhu ánh mắt.
“Nơi này vẫn đẹp như vậy.”
Cô nhẹ nhàng tự nói một tiếng, ngay sau đó, Truy Phong thú dưới thân đột nhiên hướng về phía núi rừng lao xuống.
“Tô Duệ?”
Tô Vãn ngẩn ra, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn nam nhân phía sau mình.
“Nơi này xác thực rất đẹp.”
Tô Duệ đem môi dựa vào bên tai Tô Vãn.
“Vợ, muội không cảm thấy địa phương này rất thích hợp làm một sự kiện sao?”
“Cái gì?”
Tô Vãn theo bản năng hỏi một câu.
Tô Duệ ở phía sau Tô Vãn hô hấp trầm xuống: “Đánh, dã, chiến!”
Tô Vãn:……
Tô tướng quân, tiết tháo ngươi rớt rồi ~
Tô Duệ: Tiết tháo là gì đó? Nó có thể ăn không? Thật vất vả vứt lại biết bao nhiêu cái bóng đèn trong nhà, Tô tướng quân tỏ vẻ thế giới hai ngươi chính là vui vẻ như vậy ~
~~~~~~~
"Tiết tháo là cái quỷ gì.. Ta không biết" _ Tô tướng quân said.