Edt: Mítt
~~~~~~
Tô Vãn từ Tân Giả Khố đi ra, chuyện này đối với Ngôn Vũ Nặc mà nói đã là tin tức tốt lớn nhất, chỉ là làm Ngôn Vũ Nặc không nghĩ tới chính là Tô Vãn trở lại Thượng Phục Cục thật ra chỉ là tới lấy vật phẩm tùy thân của mình, bởi vì nàng đã được bệ hạ ban cho Ngôn Mỹ nhân làm cung nữ bên người.
“Về sau mọi người tuy rằng không ở cùng nhau, nhưng hai người có thể thường xuyên đến Cẩm Phương trai gặp ta, Ngôn Mỹ nhân cũng sẽ rất hoan nghênh hai người.”
Tô Vãn ở trong phòng một bên thu thập đồ vật, một bên hướng về phía Ngôn Vũ Nặc mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Chỉ là thời gian một đêm, đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, Tô Vãn đựơc đi ra mà Ngôn Vũ Khuynh lại từ một cung nữ biến thành tiểu chủ.
Hậu cung chính là như vậy, mỗi ngày đều có truyền kỳ, mỗi ngày đều có chuyện xưa.
Ngôn Mỹ nhân?
Đối với xưng hô như vậy, Ngôn Vũ Nặc còn chưa quen lắm, nhưng mà quy củ hậu cung nghiêm ngặt, về sau nàng gặp lại Ngôn Vũ Khuynh cũng phải xưng hô với nàng ấy như vậy.
Lúc này tâm tình Từ Băng Nguyệt cũng đặc biệt phức tạp, nàng ta đã sớm cảm giác được Ngôn Vũ Khuynh tâm tư cẩn trọng, không giống như Ngôn Vũ Nặc cùng Tô Vãn dễ lừa như vậy, chỉ là nàng ta không nghĩ tới nha đầu kia vậy mà thật sự có thể dẫm lên chủ tử của chính mình mà thượng vị, trong một đêm liền bay lên cành cao..
Cũng coi như là nàng ta có chút bản lĩnh đi!
Nhưng mà, bệ hạ nhiều nữ nhân như vậy, nàng ta hiện tại được sủng ái nhất thời, tương lai có thể được sủng một đời sao?
Lại nói bệ hạ…
Bệ hạ trông như thế nào, Từ Băng Nguyệt còn chưa có gặp qua đâu. Nhưng mà tưởng tượng đến bộ dáng Thẩm Thịnh Bắc ở dưới đáy lòng, Từ Băng Nguyệt nhịn không được đáy lòng thêm ngọt, trên đời này không có người nào so được với Thẩm đại ca ngọc thụ lâm phong lại phấn chấn oai hùng.
Đặc biệt là bộ dáng hắn mặc thị vệ phục đeo bảo kiếm, quả thực giống như khi nàng còn nhỏ xem qua vở họa vẽ những anh hùng cái thế.
Chỉ tiếc……
Ánh mắt Từ Băng Nguyệt tối sầm lại, có chút phức tạp từ trên người Tô Vãn đảo qua, anh hùng dưới đáy lòng mình lại là vị hôn phu của nàng ta, thế giới này thật là không công bằng
..
“Băng Nguyệt? Băng Nguyệt?”
Âm thanh của Tô Vãn đánh gãy trầm tư của Từ Băng Nguyệt, thì ra là trong lúc nhất thời nàng nghĩ quá nhiều, nhìn chằm chằm Tô Vãn quá lâu, khiến cho Tô Vãn chú ý.
“Băng Nguyệt, muội đang nhìn cái gì?”
“A, ta xem…… Ta đang xem, ngọc bội của tỷ!” Từ Băng Nguyệt giơ tay chỉ chỉ ngọc bội Tô Vãn vẫn luôn mang trên eo, ngày đó nàng nhìn lén qua hồi âm của Tô Vãn gửi cho Thẩm Thịnh Bắc, tự nhiên cũng biết khối ngọc bội này là tín vật đính ước của hai người bọn họ.
“Tiểu Vãn tỷ tỷ ngọc bội này của tỷ thật là đẹp a! Băng Nguyệt cũng rất thích, tỷ mua ở nơi nào có thể nói cho ta không? Ta cũng muốn mua một cái.”
Ánh mắt Từ Băng Nguyệt lập loè nhìn chằm chằm ngọc bội Tô Vãn, ngữ khí chân thành nhẹ nhàng..
“Ngọc bội này sao.”
Ánh mắt Tô Vãn lại ôn nhu vài phần, ngữ khí cũng càng thêm nhẹ nhàng chậm rãi.
“Đây là ngọc bội ta mang theo từ nhỏ, là một món đồ rất quan trọng……là Tín vật.”
“Thì ra là như thế này sao! Nếu quý trọng như vậy, Tiểu Vãn tỷ tỷ nhất định phải bảo quản cho thật tốt nha!”
Từ Băng Nguyệt lại nhìn chằm chằm ngọc bội Tô Vãn, dưới đáy lòng đem hình dạng ngọc bội nhớ kĩ, nàng biết mình không thể nóng lòng nhất thời, cho dù Tô Vãn đã trở lại, nàng hiện tại còn ở hậu cung cũng không thể cùng Thẩm Thịnh Bắc lập tức thành thân, mình vẫn có rất nhiều thời gian chuẩn bị, có rất nhiều cơ hội.
Tô Vãn một bên làm bộ không thấy được ánh mắt của Từ Băng Nguyệt, nàng lo vuốt ve ngọc bội của mình, mắt lộ ra ý cười ôn nhu. Nụ cười này lại làm Từ Băng Nguyệt cảm thấy hết sức chướng mắt……
Cẩm Phương trai.
Tô Vãn mang theo đồ vật của mình đi vào Cẩm Phương trai, nhóm cung nữ nội thị trong cung uyển đang quét tước sân.
“Tô tỷ tỷ!”
Tô Vãn vừa vào cửa, những cung nữ nội thị tất cả đều cung kính tiến lên vấn an, người Cẩm Phương trai sáng sớm đã nghe nói, cung nữ bên người của chủ tử mình tên gọi là Tô Vãn, bọn họ tuy rằng chưa thấy qua Tô Vãn, nhưng lúc này trên người Tô Vãn mặc một bộ cung trang màu xanh ngọc lại không lúc nào không nhắc nhở người khác, thân phận lúc này của nàng.
“Mọi người vất vả.”
Tô Vãn hướng về phía mọi người trong viện gật gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi.
“Chủ tử đâu? Chủ tử đang nghỉ ngơi sao?”
“Hồi Tô tỷ tỷ, chủ tử đang ở trong điện chơi cờ!”
A?
Tô Vãn gật gật đầu, phân phó một tiểu cung nữ đem đồ vật của mình cất đi, cô liền nhanh chân đi vào cửa phòng Cẩm Phương trai.
Lúc này Ngôn Vũ Khuynh mặc một thân cung váy màu đỏ minh diễm đang ăn không ngồi rồi cùng một tiểu cung nữ chơi cờ.
“Tô Vãn thỉnh an chủ tử!”
Tô Vãn đi vào nội thất hướng về phía Ngôn Vũ Khuynh bái kiến.
Nghe âm thanh Tô Vãn, động tác Ngôn Vũ Khuynh dừng một chút, ngẩng đầu vẻ mặt vui sướиɠ nhìn cô.
“Tiểu Vãn cuối cùng cũng tới, tới tới tới, ngươi mau tới bồi ta chơi cờ, chơi cờ với các nàng buồn muốn chết, đều không có người nào dám thắng ta!”
“Đó là do tài nghệ chơi cờ của chủ tử cao siêu, tất cả mọi người đều không phải đối thủ của người.”
Tô Vãn hướng về phía Ngôn Vũ Khuynh mỉm cười, muốn nói đến Ngôn Vũ Khuynh này cũng là một nữ tử vô cùng thông minh, từ nhỏ tuy là thứ nữ không được sủng ái, nhưng cầm kỳ thư họa mọi thứ nàng đều tinh thông, chỉ tiếc, nàng cho dù ưu tú, nhưng ở Ngôn gia vĩnh viễn cũng không lọt được vào mắt Ngôn lão gia.
“Tô Vãn, nơi này cũng không có người ngoài, ngươi cùng ta không cần khách khí như vậy.”
Thấy thái độ Tô Vãn đối với mình càng thêm cung kính, thật ra đáy lòng Ngôn Vũ Khuynh vẫn rất vừa lòng, nhưng ngoài miệng vẫn bảo Tô Vãn không cần khách khí như vậy. Chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện ra nàng bình dị gần gũi a!
“Chủ tớ có khác, Tô Vãn không dám làm càn, huống chi là chủ tử người lo lắng đem nô tỳ từ Tân Giả Khố cứu ra, nô tỳ cả đời này đều sẽ vì chủ tử người làm trâu làm ngựa, chết cũng không tiếc.”
Lời nói tình ý chân thành, Tô Vãn cũng há mồm liền nói, hơn nữa giờ phút này vẻ mặt cô chân thành, bộ dáng cảm động, Ngôn Vũ Khuynh tự nhiên sẽ không đối với Tô Vãn có bất kì hoài nghi gì.
Tô Vãn đi vào Cẩm Phương trai không lâu, Uông công công liền mang theo một đám cung nhân đưa tới ban thưởng mà bệ hạ ban cho Ngôn Mỹ nhân, trước khi đi còn ba phải, cái nào cũng được lộ ra tin tức buổi tối bệ hạ muốn tới Cẩm Phương trai ăn bữa tối.
Được biết tin tức này, Ngôn Vũ Khuynh tự nhiên vui mừng khôn xiết, lúc này nàng còn chưa có thế lực của chính mình, bên người chỉ có một mình Tô Vãn là có thể tin tưởng, cho nên Ngôn Vũ Khuynh nhịn không được cùng Tô Vãn nghiên cứu buổi tối phải chiêu đãi bệ hạ như thế nào.
“Chủ tử, nô tỳ ở Thượng Phục Cục nghe người ta nói bệ hạ thích ăn cay, không bằng chúng ta phân phó phòng bếp làm thêm vài món ăn như vậy, thế nào?”
Cay?.
Ngôn Vũ Khuynh nhăn mày lại, nàng bình sinh sợ nhất ăn cay, nhưng mà nếu bệ hạ thích thì……
“Được, Tô Vãn chuyện này ngươi đi làm đi, ngươi làm việc ta yên tâm.”
Vì được bệ hạ ưu ái, Ngôn Vũ Khuynh cũng liều mạng, chỉ là làm nàng đau cũng vui sướиɠ chính là, buổi tối bệ hạ quả nhiên lại đây, hơn nữa như lời Tô Vãn nói, bệ hạ thật sự đặc biệt thích ăn cay.
“Món này làm ăn rất ngon.”
Thời điểm Tô Duệ vào Cẩm Phương trai vẫn luôn trưng một khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, thẳng đến khi Tô Vãn hầu hạ ở một bên tự mình gắp cho hắn một miếng gà đinh ớt, trên mặt Tô Duệ mới bắt đầu chậm rãi có ý cười.
“Vũ Khuynh, nàng làm sao biết trẫm thích ăn cay?”
Hậu cung kiêng kị nhất tự mình tìm hiểu yêu thích của bệ hạ, Ngôn Vũ Khuynh vẻ mặt mỉm cười ôn nhu chậm rãi nhìn Tô Duệ.
“Thì ra bệ hạ thích ăn cay sao? Thϊếp kỳ thật cũng không biết đâu, những món ăn này đều là những món ngày thường thϊếp thích nhất ăn, nghĩ đến bệ hạ có khả năng sẽ qua đây, thϊếp liền phân phó người chuẩn bị món ăn mà mình thích ăn, muốn đem những món mình thích nhất cùng chia sẻ với bệ hạ.”
Không thể không nói Ngôn Vũ Khuynh này há mồm quả thật chính là lưỡi xán hoa sen, chết cũng có thể bị nàng nói thành sống, cũng khó trách ở trong nguyên thế giới có thể lần lượt đem Ngôn Vũ Nặc lừa gạt.
“Thì ra là thế”
Nghe Ngôn Vũ Khuynh giải thích hợp tình hợp lý lại vạn phần thấu hiểu nhân tâm, Tô Duệ cười cười, giơ tay tự mình gắp cho nàng ta mấy miếng thịt.
“Nếu thích thì nàng ăn nhiều một chút, ừm, bàn này trẫm thưởng nàng, tất cả đều ăn hết đi!”
Ngôn Vũ Khuynh:……
Gì đó kêu tự làm tự chịu, Ngôn Vũ Khuynh hôm nay xem như hiểu rõ.
Nhìn Ngôn Vũ Khuynh “Thụ sủng nhược kinh” đem một bàn thịt bỏ thêm cay tất cả đều ăn hết, trong mắt Tô Duệ cuối cùng cũng có ý cười vừa lòng.
Giả vờ đi, cay chết ngươi.
Nhìn thấy bệ hạ vẫn luôn ý cười nhợt nhạt nhìn chằm chằm mình ăn cơm, Ngôn Vũ Khuynh một chút cũng không dám biểu hiện ra mình bị cay, nàng một bên dưới đáy lòng rơi lệ đầy mặt, một bên lại muốn ở trước mặt Tô Duệ giả bộ ăn thật vui sướиɠ, bộ dáng hoàn toàn không đủ ăn.
Thật vất vả chịu đựng đau đớn trong cổ họng cùng dạ dày không khoẻ đem những món ăn đó đều ăn hết, Ngôn Vũ Khuynh còn chưa có ở trước mặt bệ hạ biểu diễn một phen, Tô Duệ ở một bên cũng đã giành trước mở miệng.
“Xem ra mỹ nhân nàng thật sự rất lợi hại, có thể ăn cay như vậy! Trẫm hổ thẹn không bằng a!”
Nghe Tô Duệ khích lệ, Ngôn Vũ Khuynh lập tức thẹn thùng cười.
“Bệ hạ quá khen.”
Thật ra thần thϊếp một chút cũng không muốn ăn cay a ~
Cũng may, cuối cùng vẫn đem bữa cơm này ăn xong, lúc này Ngôn Vũ Khuynh đang ở đáy lòng âm thầm thề, lần sau không bao giờ chuẩn bị những món ăn này, kết quả nàng ở đáy lòng còn chưa đọc xong lời thề, liền nghe được Tô Duệ ở một bên lại lần nữa mở kim khẩu.
“Nếu Ngôn Mỹ nhân nàng khẩu vị giống trẫm, về sau đồ ăn của Cẩm Phương trai trực tiếp đi Ngự Thiện Phòng nhận đi! Trẫm sẽ phân phó người chuẩn bị nhiều đồ ăn theo khẩu vị của nàng, mỹ nhân nàng nhất định sẽ rất thích!”
Ách……
Ngôn Vũ Khuynh hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Duệ.
“Đa tạ bệ hạ hậu ái, thϊếp vô cùng cảm kích.”
Quả nhiên gần vua như gần cọp, tưởng tượng đến về sau phải ngày ngày ăn đồ cay như vậy, còn phải mang ơn đội nghĩa, Ngôn Vũ Khuynh nháy mắt cảm giác được làm một phi tần cũng là chuyện vô cùng khổ bức.
~~~~~~~