Lão Trương thị chịu đựng mấy ngày đến cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa.
Trời nắng chói chang, phơi dưới ánh mặt trời một lát là lưng đã ấm nóng khiến người ta không nhịn được mà muốn thay xiêm y mỏng. Vốn là một ngày xuân tốt như vậy nhưng tiếng khóc trong Trương gia không ngừng truyền ra, thậm chí lão Trương thị mới tắt thở không bao lâu buổi chiều đã có người tới gây sự.
Lục Cốc và Thẩm Nhạn nhặt và rửa rau trong viện chỉ nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào nhưng không nghe rõ lắm.
Trong thôn có người chết, hàng xóm láng giềng đều phải qua hỗ trợ, không làm được gì thì làm chút việc vặt mà giúp đỡ lẫn nhau. Y ở gần nhà Trương gia, theo lý mà nói thì cũng phải qua đó xem một chút nhưng Thẩm Huyền Thanh cảm thấy những thân thích của Trương gia kia đều không phải đèn cạn dầu nên không cho y đi, y đành phải ở nhà nấu cơm.
Vả lại vẫn còn Vệ Lan Hương ở bên kia, nhà bọn họ xem như có một người trợ giúp, y qua được hay không có vẻ cũng không quan trọng đến vậy.
"Uyển Vân tẩu thật đúng là mệnh khổ, giờ chỉ còn lại một mình tỷ ấy." Thẩm Nhạn vớt rau đã rửa ra, vẩy vẩy phía trên chậu gỗ.
Lục Cốc cầm nia tre nhỏ tới, rau đã rửa sạch thì cho vào đây cho ráo để tí còn xào, nghe nàng nói vậy thì khẽ nhíu mày thở dài.
Trong sân Trương gia, Lý Uyển Vân mặc áo tang ngạnh cổ nói: "Nương ta vừa mới mất, thi thể còn chưa lạnh, đến cả một bộ quan tài còn chưa có mà các người đã muốn đòi bạc nhà ta, ta lấy đâu ra bạc!"
"Ta chỉ hỏi ngươi, mười một mẫu ruộng kia của Trương gia có phải ngươi bán hay không?" Một ông lão chắp tay trợn mắt hỏi, lời này của lão ta rõ ràng là coi Lý Uyển Vân thành kẻ trộm ruộng.
"Trương gia các ngươi." Trong lòng Lý Uyển Vân phẫn nộ, đáy lòng ớn lạnh, cười lạnh nói: "Lúc nương ta bị bệnh có từng đến chăm sóc lần nào không? Lúc chôn Chính Tử ngươi có từng giúp một hạt gạo một nắm bột nào không?"
"Ruộng là ta bán thì đã làm sao? Nương ta bị bệnh sắp chết đến nơi, không ai đến thăm bà cũng không có họ hàng tốt nào cho tiền thì ta đâu còn cách nào? Chút tiền trong nhà đã bị các ngươi móc sạch sẽ từ lúc chôn Chính Tử rồi còn đâu! Giờ các ngươi lại hỏi ngược ta xem tiền đâu à, ta nói cho ngươi biết, tiền bán ruộng đã sớm tiêu sạch để mua thuốc rồi, giờ đến cả tiền làm cỗ ta cũng không lấy ra được."
Lý Uyển Vân tức đến run rẩy cả người, nàng mở to hai mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, nói xong bỗng nhớ tới cái gì đó, nâng tay lau nước mắt một phen rồi chợt nụ cười nói: "Hôm nay tứ thúc các ngươi tới đúng lúc, cháu dâu không có tiền, không thể chôn lão nương nên chỉ có thể hỏi vay các ngươi một chút, hơn nữa đây còn là người Trương gia các ngươi, làm thúc làm cô, tiền này vốn nên là các ngươi bỏ ra."
Trương Tứ Tử bị mấy câu nói liên tiếp kia làm cho ngượng chín người. Lão ta làm trưởng bối đáng lẽ phải nâng đỡ tiểu bối giờ lại bị mọi người chỉ trỏ là tham đồ của tiểu bối. Gương mặt già giật giật vài cái nhưng vừa nghĩ tới Trương Chính Tử và lão Trương thị đều không còn, chỉ còn lại một Lý Uyển Vân chẳng khác tuyệt hậu là bao. Tiền bán ruộng ít thì cũng có mấy chục lượng, đây là ruộng nhà Trương gia bọn họ đương nhiên tiền cũng là của Trương gia, dựa vào đâu mà rơi vào tay một tức phụ là người ngoài. Lý Uyển Vân này nếu an phận thủ tiết thì không sao nhưng chỉ sợ sau này nàng ta tái giá, tiền thực sự sẽ rơi vào tay người ngoài.
Nghĩ vậy, lão ta lại có sức đòi tiền.
Trương Quý ở cạnh lại thổi gió vài câu, nói là hỏi thăm gì đó thấy bảo bán được năm, sáu mươi lượng.
Vừa nghe lời này, mắt Trương Tứ Tử nheo cả vào, bên trong đôi mắt híp lại lóe tinh quang, năm, sáu mươi lượng đấy!
"Ngươi chỉ cần nói, tiền bán ruộng có phải ngươi giấu đi rồi hay không?" Trương Tứ Tử ra vẻ uy nghiêm hỏi.
"Phi!" Lúc bấy giờ Lý Uyển Vân chợt cao giọng mắng: "Rốt cuộc là tên khốn nào muốn giấu tiền làm của riêng! Lũ người đầu óc đen tối các ngươi, miệng lưỡi thối tha lòng dạ hiểm độc, đến cả tiền của người chết cũng muốn cướp thì còn chuyện thất đức gì không dám làm nữa!"
"Làm tức phụ mà lại đi mắng thúc cô nhà người ta, có còn lý lẽ gì hay không!" Một nhà Trương Tứ Tử bị mắng đến nỗi giậm chân, tìm quanh bốn phía được cái then cửa gỗ muốn đánh người, trong thoáng chốc mọi việc ầm ĩ náo loạn cả lên, may mà trong viện còn có những người khác trong thôn vội tới ngăn lại.
Thấy tình hình đến mức này, Lý Uyển Vân cắn răng vứt bỏ hết mặt mũi, học theo bộ dáng cũ của lão Trương thị mà ngồi xuống đất vỗ đùi khóc lóc kể lể: "Người Trương gia lòng dạ ác độc, lão thái thái vừa chết đã muốn bức chết ta, hôm nay còn muốn đánh ta, ta cũng không thiết sống nữa."
"Trước kia vô cớ bị đánh, cơm không được ăn no, giờ còn kinh khủng hơn, không chừa nổi cho ta một con đường sống."
Nàng khóc lóc thảm thiết, nương Toàn tử và Vệ Lan Hương muốn kéo nàng từ trên mặt đất dậy cũng không kéo được, trong miệng nàng vẫn luôn khóc lóc kể lể không ngừng, đau khổ thảm thiết, tiếng khóc ngày càng trở nên bi thương, còn nói đến nỗi khổ trước kia mình bị đánh, ăn không đủ no.
Vốn chỉ muốn đuổi mấy thân thích họ hàng đi nhưng nàng càng nói càng sợ hãi, mạng nàng không tốt, gả tới đây để cho những tên súc sinh này chà đạp ức hϊếp, chưa từng được sống qua lấy một ngày an ổn, vì vậy nàng càng khóc, nước mắt rơi càng nhiều.
Thẩm Huyền Thanh cũng đang ở Trương gia, tuy Trương Chính Tử không còn, giờ hắn giúp đỡ nhà họ chẳng nhận lại được gì nhưng nể tình Lý Uyển Vân số khổ, giúp nhà nàng đào mồ chôn người cùng những người khác trong thôn cũng coi như tích đức.
Hắn đoạt lấy then cửa gỗ dài trong tay Trương Tứ Tử, nhíu mày nói: "Tứ Tử thúc, tiền bán ruộng kia đã dùng toàn bộ để mua thuốc, mấy ngày nay ngày nào cũng sắc thuốc uống, ngươi ở trong thôn không ngửi thấy sao?"
Trương Tứ Tử và Trương gia là người cùng tộc, cùng ở trong thôn nhưng quan hệ bình thường chỉ đến vậy mà thôi, ai mà ngờ lão Trương thị vừa mới chết đã cùng Trương Quý tới đây đòi tiền. Không chỉ Thẩm Huyền Thanh, Toàn tử và mấy hán tử đều ngứa mắt, nhao nhao nói vài câu công đạo, nói cái gì mà bốc thuốc khám bệnh vốn là một cái động không đáy, đừng nói mấy chục lượng kể cả ném một trăm lượng vào đó cũng không nghe thấy tiếng vang.
Vệ Lan Hương cùng những phụ nhân và phu lang ở đó đều mắng vài câu nói bọn người kia vô lương tâm, dù là ở thôn khác nhưng bị người khác chỉ trỏ bàn tán sau lưng vẫn rất xấu hổ, mấy người họ hàng Trương gia thoáng chốc đã an phận.
Trương Tứ Tử sao không biết mấy đạo lý này, giờ bị mấy hán tử trẻ tuổi cường tráng can ngăn nên trong phút chốc không tiện nói gì nữa.
Nhưng mấy người tới đòi tiền Lý Uyển Vân đều là những người mặt dày không biết xấu hổ, một bà cô của Trương Chính Tử đảo mắt nói: "Đây là chuyện nhà chúng ta đâu cần người ngoài các ngươi hoa tay múa chân?"
Không đợi những người khác nói chuyện Lý Uyển Vân đang lăn lộn dưới đất khóc lóc om sòm đã vọt dậy chạy vào bếp lấy con dao phay ra, hai mắt nàng đỏ bừng, trực tiếp vung dao chém về phía bà cô kia.
"A —–!. Người phụ nữ kia bị dọa đến mức thét chói tai chạy tán loạn khắp nơi, Lý Uyển Vân như sắp bắt được bà ta, cứ theo sát không tha.
"Con mụ miệng lưỡi thối nát." Lý Uyển Vân điên điên khùng khùng, vì chạy nên hơi thở không ổn định, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, chỉ có thể nói ra một câu này rồi chém lung tung vào trong đám người.
Những thân thích khác của Trương gia vừa thấy có dao chém tới, đừng nói phụ nhân mà ngay cả hán tử cường tráng thấy bộ dáng vung dao chém lung tung kia cũng chạy trốn sợ bị chém trúng.
"Điên rồi điên rồi!"
Vệ Lan Hương gấp đến nỗi vỗ vào đùi cái đét, liếc mắt nhìn nương Toàn tử một cái, chóp mũi hai người đều chua xót. Một cô nương tốt lại bị ép bức đến mức này. Lý Uyển Vân gả tới đây hai năm nay, hai người họ nhìn trong mắt, nàng là người thành thật lại cần cù, thấy ai cũng sẽ chào một câu, không ngờ mới hai năm ngắn ngủi đã trở nên điên khùng.
Đám người trong viện cứ như gà vịt bị đuổi, gào thét chói tai, chạy tán loạn như ruồi mất đầu chỉ còn thiếu phẩy cánh. Trong tay Lý Uyển Vân có dao, giờ hai mắt đỏ bừng chém gϊếŧ loạn xạ, ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng không dễ tiến tới, chỉ nhíu mày đứng ngoài quan sát.
"Đây là làm sao..." Phu lang Toàn tử mập mạp xuất hiện ở cửa. Y nghe thấy tường bên này phát ra tiếng thét chói tai, vì Toàn tử và nương Toàn tử đều ở đây nên mới muốn sang xem một chút, ai ngờ lại thấy một màn này nên trợn mắt há mồm không nói thành lời.
"Chân ca nhi, mau về đi, về ngay đi." Toàn tử vừa thấy y tới đã vội vàng đi qua đẩy y về, sợ Lý Uyển Vân mù quáng không nhận người quen.
"Yên tâm, ta và bọn Nhị Thanh ở đây, đợi nàng ta mệt rồi thì thừa cơ đoạt lấy con dao trong tay nàng ta là được." Toàn tử đẩy phu lang ra ngoài cửa trấn an nói.
"Mộc Sinh, ngươi và cha ngươi không xem thế nào đi à, đã ép người ta đến mức này rồi, đây là nhà đại nương ruột của ngươi đây." Vệ Lan Hương thấy Trương Mộc Sinh và cha nương hắn trốn một bên không dám tiến lên, vừa rồi lúc những người khác của Trương gia đòi bạc cũng không nói giúp một câu nào, bà thực sự không nhìn nổi nữa.
Nương Toàn tử và những phụ nhân khác nghe vậy cũng hỏi một nhà bọn họ.
Trương Mộc Sinh rụt đầu lại, hắn biết Lý Uyển Vân bán ruộng được mấy chục lượng bạc, do e ngại mấy người thân thích kia nên không dám thật sự mở miệng đòi nhưng trong lòng vẫn còn tính toán nhỏ, nhỡ Lý Uyển Vân đưa tiền ra, có phải hắn sẽ được một phần hay không, giờ bị lôi ra thì ngượng ngùng nhưng mấy thẩm và a ma trong thôn đều đang nhìn hắn chằm chằm khiến hắn khó xử trong lòng, con dao kia nhìn qua đã biết là sắc bén, hắn cũng không dám đi tới đoạt dao.
Thấy cửa viện mở hắn mới nghĩ ra một cách, cao giọng nói: "Mau chạy ra ngoài, chạy ra ngoài đi!"
Vừa rồi bị Lý Uyển Vân chặn cửa viện nên mấy người đó không thể chạy ra bên ngoài, giờ nàng đang tán loạn đuổi theo mấy người trong viện nên để lộ khoảng trống, những người nghe được lời hắn nói đều vì mạng sống mà trốn nhanh ra ngoài.
Thẩm Huyền Thanh đứng dưới mái hiên phòng bếp thấy Lý Uyển Vân chỉ chém thân thích Trương gia chứ không thèm liếc mắt nhìn những người khác trong thôn thì trong lòng hiểu rõ. Thấy Toàn tử nhìn mình, hắn lắc đầu một cái, mấy thanh niên trẻ tuổi cũng không nhúc nhích, để Lý Uyển Vân dùng sự điên cuồng này đuổi đám người kia đi.
Sau khi mấy người kia chạy sạch, Lý Uyển Vân sững sờ đứng ở trong viện, sắc mặt tái nhợt hai mắt đỏ bừng bỗng như đột nhiên ổn định lại.
"Ai u!" Vệ Lan Hương gấp gáp vỗ lưng Trương Mộc Sinh ý bảo hắn thừa cơ đi cướp dao.
"Thẩm à." Trương Mộc Sinh có chút uất ức, giờ vẫn không dám tiến lên.
Vẫn là hai người Thẩm Huyền Thanh và Toàn tử thấy nàng dừng lại thì tiến lên vài bước đè nàng xuống rồi đoạt lấy con dao phay.
Nương Toàn tử thấy trong tay nàng không còn dao nữa thì vội đi tới kéo người vào phòng. Cả người điên điên khùng khùng, tóc tai bù rù, cứ để nàng bên ngoài không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Được rồi, mấy đứa đi đào mộ đi, ở đây có ta và các thẩm cùng a ma lo rồi, còn có cả mấy người nhà Mộc Sinh nữa." Vệ Lan Hương thở dài, đưa hai cái xẻng dựa trên tường cho Thẩm Huyền Thanh.
Trong phòng truyền đến khóc nức nở, Thẩm Huyền Thanh vâng một tiếng nhận lấy xẻng rồi theo mấy hán tử khác ra ngoài.
Lên núi phải đi ngang qua cửa nhà bọn họ, vừa đến cửa đã thấy Lục Cốc đứng đó, Thẩm Huyền Thanh dừng lại, bảo mấy người Toàn tử đi lên sườn núi phía nam trước.
"Vừa rồi có chuyện gì vậy?" Lục Cốc cũng nghe được những tiếng thét chói tai kia nhưng may mà không kéo dài lâu, đang định sang xem lại gặp được Thẩm Huyền Thanh.
"Không có chuyện gì lớn." Thẩm Huyền Thanh thấy vài sợi tóc của y bay tán loạn bèn giơ tay vén tóc gọn gàng sang bên tai cho y, thấp giọng nói chuyện Lý Uyển Vân điên điên khùng khùng chém người.
Lục Cốc mở to hai mắt không dám tin.
Thanh âm Thẩm Huyền Thanh càng thấp: "Nàng hẳn là không điên, nương dựa vào việc này dọa chạy những người kia thôi. Em cũng nhớ kỹ đừng nói cho người khác, nàng không dễ dàng gì, trong tay còn lại chút tiền là có thể sống sót, không đến nỗi bị ép chết đâu."
Lục Cốc dù hơi ngốc nghếch nhưng sửng sốt một lát đã hiểu là có chuyện gì xảy ra, y nhanh chóng gật đầu nhỏ giọng nói: "Chàng yên tâm, em không nói cho ai đâu."