Năm ngày sau.
"Được rồi, tình trạng của em ấy đã ổn định lại, em ấy đã có thể về nhà."
"Thật sự?", Sở Dao vui vẻ, mắt trông mong nhìn Quý Tiêu.
Quý Tiêu cười khẽ, cuối đầu hôn nhẹ trán cậu: "Đúng vậy, bảo bối được về nhà rồi."
"Hoan hô!! Em muốn được ăn gà rán, pizza, cái lẩu,......" miệng nói không ngừng nghỉ.
Tống Hoài lạnh mặt, trực tiếp cự tuyệt: "Không thể. Trừ phi em muốn ở lại đây thêm nữa"
Sở Dao nghe vậy héo lại, vẻ mặt buồn bực nhìn anh: "Hừ! Không ăn thì không ăn."
Ôn Nhạc bên cạnh không khỏi cười nhẹ, tiến đến xoa nhẹ đầu cậu: "Được rồi, đừng buồn nữa. Em có thể ăn, nhưng chỉ có thể ăn một ít, có biết không?"
Mắt Sở Dao sáng lên, lấp lánh nhìn anh: "Thật sao?"
"Đúng vậy."
Nghe vậy, miệng Sở Dao tươi cười rạng rỡ, liếc xéo nhìn Tống Hoài hừ mạnh.
Tống Hoài nhìn thấy, không khỏi buồn cười trong lòng, nhéo nhẹ má cậu: "Dọn dẹp xong rồi, thì về thôi."
----------------
Trong nhà.
Nghe tiếng xe dừng lại trước cổng, Lâm Khiếu Thần đi ra, vừa lên tiếng gọi người trong bếp:
"Bọn họ về rồi."
"Biết."
Lâm Khiếu Thần mặc kệ người trong bếp, đi nhanh ra ngoài:
"Đã trở lại."
"Khiếu Thần!! Sao anh không đến đón em?", Sở Dao đi đến trước mặt, nắm tay hắn không ngừng oán trách.
Ôm eo cậu, vừa đi vừa nói: "Không phải anh mất ở nhà chuẩn bị món em thích, chúc mừng em xuất viện sao!"
"Nhìn xem, đồ ăn có hợp khẩu vị không?" đưa cậu đến bàn ăn ngồi xuống.
"Oa!! Em rất thích! Cảm ơn anh!"
"Chụt" hôn mạnh vào môi hắn.
"Còn anh?"
Tiếng nói trầm thấp quen thuộc từ phía sau vang lên, làm Sở Dao không khỏi ngạc nhiên, quay đầu lại thấy người là ai sao, hốc mắt cậu đỏ lên.
Nhìn người yêu sắp khóc, người đàn ông cười khẽ, đi đến trước mặt cậu, ôn nhu ôm cậu vào lòng: "Bảo bối có nhớ anh không?"
Bị ôm vào vòng tay quen thuộc, ngửi được mùi thơm mát lạnh từ cơ thể người đàn ông, nước mắt cậu bắt đầu rơi liên tục, giọng nói nghẹn ngào: "Rất..rất nhớ, em...em rất nhớ anh Tử Duệ!! Tử Duệ...Tử Duệ..."
Nghiêm Tử Duệ vuốt ve đầu cậu, khẽ giọng đáp: "Anh cũng rất nhớ em, Dao Dao...bảo bối của anh"
"Tử Duệ...em...em cũng rất nhớ anh!!"
"Dao Dao..."
Lâm Khiếu Thần đứng bên cạnh, không chịu nổi nhìn hai người nói: "Được rồi, không phải mới không gặp nhau mấy tháng sau, hai người đừng làm như mấy năm chưa gặp không bằng."
Nghe vậy, Sở Dao không cấm xấu hổ cúi đầu, ngừng khóc, lung tung chà lau nước mắt.
Nghiêm Tử Duệ ngước đầu bình tĩnh nhìn Lâm Khiếu Thần không nói, ôm cậu ngồi trên đùi mình, giúp cậu chà lau nước mắt.
Thấy không khí khá ngượng ngùng, Ôn Nhạc đành đứng ra hòa giải: "Được rồi, hôm nay là ngày Dao Dao xuất viện, chúng ta đừng làm không khí trở nên buồn bực thế này. Được rồi, ngồi xuống ăn thôi.", nói rồi ngồi xuống ghế bên trái Sở Dao.
Tống Hoài thấy vậy cũng không nói gì, nhanh chóng ngồi phía bên phải cậu.
Quý Tiêu chậm một bước, đành ngồi đến ghế đối diện cậu.
Thấy ai cũng ngồi chiếm chỗ trước, Lâm Khiếu Thần không cấm buồn bực, tùy ý kéo ghế ngồi vào.
Thấy mọi người ngồi vào đông đủ, Quý Tiêu đứng dậy, nâng ly rượu lên: "Chúc mừng hôm nay Dao Dao xuất viện, chúng ta cùng cạn ly nào!"
"Cạn!"
"Cạn!"
Thấy vậy, Lâm Khiếu Thần cũng đứng lên: "Dù có hơi muộn, nhưng cũng chúc mừng chúng ta đã trở thành người một nhà, nào chúng ta cùng cạn ly!"
"Cạn!"
"Cạn!"
-----------------------
"Ào...ào....!!" tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên.
"Rắc!!.." tiếng mở cửa vang lên.
Sở Dao giật mình nhìn về phía cửa phòng tắm, nhìn thấy người là ai, thở nhẹ ra: "Sao anh không gọi em một tiếng, thiếu chút nữa em bị anh hù chết rồi!"
Nghiêm Tử Duệ nhướng mày không nói, dựa vào cánh cửa phòng tắm nhìn cậu.
Lúc này, thân thể Sở Dao trần trụi, đang đứng đối diện Nghiêm Tử Duệ, toàn bộ cơ thể không một chút che lấp mà hiện ra toàn bộ cảnh xuân trước mặt anh.
Từ trên nhìn xuống, có thể thấy từng giọt nước li ti từ trên vòi rơi xuống đỉnh đầu cậu, khiến cho mái tóc mềm mại của cậu gục xuống, cùng với đôi mắt ướŧ áŧ trong cậu như một chú mèo vô hại, đang mắc mưa trong đáng thương vô cùng.
Làn da cậu cũng vì tiếp xúc với nước ấm mà chuyển sang màu hồng phấn, nổi bật lên nhất là hai đầṳ ѵú đang cương cứng màu hồng đậm nhô cao kia, trông ngon miệng vô cùng.
Xuống dưới nữa, là bở mông vểnh cao đầy thịt đầy quyến rủ, phía trước nó có thể nhìn thấy căn côn ŧᏂịŧ nhỏ xinh màu hồng phấn không một chút cộng lông tơ nào đang ủ rủ, lúc lắc theo từng chuyển động của chủ nhân nó. Nhìn kĩ phía dưới căn côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn ấy một chút, là một phong cảnh tuyệt đẹp, khi chủ nhân di chuyển thì hai môi âʍ ɦộ béo múp màu hồng nhạt liền lúc ẩn lúc hiện phía sau căn côn ŧᏂịŧ nhỏ, như là đang e lệ cũng như đang muốn mời gọi người đến mà tận tình chà đạp.
Bị ánh mắt nóng rực như hổ đói của Nghiêm Tử Duệ rà quét khắp cơ thể. Sở Dao tay chân như muốn nhũn ra, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, phía dưới hoa huyệt cũng bắt đầu phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠, côn ŧᏂịŧ phía trước cũng bắt đầu cương lên.
Thấy bản thân chỉ vì bị người nhìn thấy thân thể mà bắt đầu nứиɠ lên. Sở Dao không khỏi thẹn thùng, cơ thể vì thổ hẹn mà chuyển sang màu hồng đậm, ánh mắt vì động tình mà trở nên gợi cảm, quyến rủ. Hoa huyệt phía dưới cũng bắt đầu co rút mãnh liệt hơn. Đều đó khiến cậu ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Hoa huyệt phía dưới trống rỗng, nước da^ʍ không ngừng trào ra, khiến cậu không khỏi khó chịu, càng ngày càng khao khát được đàn ông lắp đầy. Bắt chấp sự thẹn thùng trong lòng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nghiêm Tử Duệ, Sở Dao từ từ đưa hai ngón tay của mình cho vào hoa huyệt, không ngừng đâm thọc mạnh vào bên trong, miệng ân~ a~ rêи ɾỉ.
Chỉ với hai ngón tay, cũng không thể làm cho cơn ngứa ngáy, thèm khát của Sở Dao dịu đi, mà càng làm cho nó tăng mạnh hơn. Cậu không cấm ủy khuất, ánh mắt ướŧ áŧ mà lên án, nhìn người đàn ông đứng dựa vào cửa kia: "Tử Duệ...Tử Duệ em...em khó chịu!! Nơi này...nơi này...em...khó chịu quá um~ !!", nói rồi, tay cậu đâm mạnh vài cái vào sâu bên trong âʍ đa͙σ, rồi từ từ rút ra kéo theo vết nước dính nhớp nháp trên ngón tay, rồi cho vào miệng mình liếʍ lút.
Nhìn vợ nhỏ không mặc quần áo, đứng trước mặt mình thủ da^ʍ, Nghiêm Tử Duệ hô hấp không khỏi nặng vài phần, ánh mắt của hắn nóng rực nhìn từng động tác của cậu. Sau khi nghe lời mời gọi của cậu, hắn cũng không gắp gáp đi đến mà từ từ bước chậm vào, mặc kệ ánh mắt thúc giục của cậu cũng như côn ŧᏂịŧ to lớn đang cương cứng nhô lên cao dưới háng mình.
Thấy hắn vẫn từ từ mà đi đến, khiến Sở Dao không khỏi bực tức lên, bắt chấp tất cả chạy đến cọ cọ vào lòng hắn, hai tay bắt đầu giúp hắn cởϊ qυầи áo.
Nghiêm Tử Duệ tùy ý để cậu cởi ra, ôm cậu vào lòng, giúp cậu lau khô người, rồi dùng máy sấy làm khô tóc cậu.
Nhìn gương mặt bình tĩnh, không một chút biến hóa của Nghiêm Tử Duệ khi nhìn người mình yêu đang khỏa thân lúc này, chắc ai cũng sẽ nghĩ hắn ta là một người lãnh đạm, không có một chút du͙© vọиɠ trong người.
Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt nóng rực, cùng với côn ŧᏂịŧ đang cương cứng lên của hắn, Sở Dao còn tưởng hắn không có du͙© vọиɠ với mình cơ.
Thấy hắn vẫn không có động tác gì, Sở Dao nhịn không được mà thúc giục: "Anh ơi~ nhanh lên!! Hoa huyệt...hoa huyệt thật ngứa..."
Nhìn vật nhỏ trên người mình không ngừng nhích tới nhích lui thúc giục, ánh mắt Nghiêm Tử Duệ thâm trầm vài lần, bàn tay cầm máy sấy không ngừng dùng sức như muốn bóp nát nó ra thành từng mãnh.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng du͙© vọиɠ trong lòng, hắn cố kìm nén lại du͙© vọиɠ của bản thân, ôm cậu ra khỏi phòng tắm, ngồi trên sô pha rồi đặt cậu ngồi lên đùi mình:
"Đợi một chút, làm khô tóc đã, nếu không em sẽ bị bệnh mất."
Nhưng lúc này du͙© vọиɠ phía dưới khiến Sở Dao không chịu đựng được nữa, cậu không ngừng cọ cọ miệng hoa huyệt vào côn ŧᏂịŧ to lớn đang bị lớp vải ngăn cách kia, vừa cọ cậu vừa ủy khuất: "Nhưng bây giờ....bây giờ em...em rất khó chịu, phải...phải làm sao bây giờ?"
Nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng cọ sát, chảy ra nước da^ʍ ướt hết lên quần mình, Nghiêm Tử Duệ cắn nhẹ vào môi cậu, kéo khóa quần mình ra, côn ŧᏂịŧ thô to cũng vì vậy mà bật mạnh ra, đánh nhẹ vào hai môi âʍ ɦộ béo múp của cậu: "Nếu em khó chịu thì tự mình làm trước có được không?"
Bị côn ŧᏂịŧ thô bự, cương cứng đánh vào môi âʍ ɦộ, khiến Sở Dao nhẹ rên lên, sự sung sướиɠ này khiến cậu chỉ muốn nhanh chóng bị côn ŧᏂịŧ to lớn cắm nhanh vào, thô bạo và chà đạp.
Cậu nhẹ "ân" một tiếng, sau đó ưỡn người ngồi dậy, tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn đưa vào trước miệng huyệt mình, rồi từ từ ngồi xuống.
Miệng huyệt bên trong vốn nhỏ, lúc này vẫn chưa được khai thác mở rộng ra, làm cho côn ŧᏂịŧ thô to đi vào phân nữa đã bị kẹt bên trong, khiến hai người không khỏi thít thà một hơi.
Thấy Sở Dao hơi nhăn mày, Nghiêm Tử Duệ vốn định kêu cậu lui ra, nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy cậu cắn môi, dùng sức mà ngồi thật mạnh xuống, côn ŧᏂịŧ thô to cũng vì thế mà xuyên qua từng lớp từng lớp thịt, thô bạo mà cắm mạnh vào sâu bên trong.
Âʍ đa͙σ bên trong bất ngờ bị thứ đồ to lớn xỏ xuyên qua, vách thịt bên trong bởi vậy cũng bị căn to ra, khiến Sở Dao khá đau đớn, sắc mặt cũng tái nhợt đi phần nào.
"Em không sao chứ? Có đau lắm không, sao lại lỗ mãng như vậy, lỡ bị thương thì thế nào?", sắc mặt Nghiêm Tử Duệ không khỏi lạnh đi, bỏ máy sấy xuống bàn, chuẩn bị nâng cậu lên để kiểm tra.
Sở Dao thấy vậy, nhanh chóng ngăn lại: "Không cần, em không có bị thương ở đâu cả, chỉ là hơi đuối sức một chút thôi. Thật sự!!"
Nghiêm Tử Duệ nhìn sắc mặt cậu một lúc sau, thấy không còn tái nhợt như lúc trước, an tâm mà tiếp tục sấy tóc cho cậu.
Nghỉ ngơi một lúc, cơ thể Sở Dao bắt đầu có sức trở lại cùng với đó là sự ngứa ngáy, khô nóng trong lòng. Cậu ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn và bắt đầu đông đưa cơ thể lên xuống.