Giọng nói của cô mềm mại lại có chút tinh tế, một bộ dáng khó có thể nói ra khỏi miệng, mấy vị đại thẩm ở đây đều là người đã kết hôn sinh con, làm sao có thể không biết ý tứ ẩn dụ trong lời nói của cô, đây chính là nói phương diện kia của Hà Hiểu Phong không được, cho nên cô mới không có con!
Hà Hiểu Phong bây giờ còn chưa tới ba mươi, một người trẻ tuổi như vậy, ai nghĩ tới phương diện kia của hắn ta lại không được chứ?
Đối mặt với bí mật kinh thiên động địa này, đám người đều chấn kinh, trách không được lúc trước Giang Nguyệt Vi vì sao vẫn không dám nói ra ngoài, tính tình cô vẫn luôn mềm mại như vậy, lại gặp phải loại chuyện khó mở miệng này, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra ngoài?
Mấy người khác cũng rất nhanh đáp lại: "Đúng vậy, lúc trước tại cô không nói tiếng nào, chúng tôi cũng không biết là tình huống gì."
“Nếu thật sự là vấn đề của tên nhóc Hiểu Phong, nhà họ Hà kia cũng quá là đổi trắng thay đen rồi, nói khoác thật tài giỏi, khiến chúng ta đều chẳng hay biết gì.”
"Tính tình của cô thật sự là quá tốt rồi đấy, như thế nào vẫn không chịu nói ra ngoài? Lại cứ phải chịu khổ làm gì chứ?"
“Việc này làm sao có thể nói ra bên ngoài chứ, khẳng định là chỉ có thể yên lặng chịu đựng, Hà Hiểu Phong kia cũng quá không ra gì rồi…”
"Phải đó, phải đó, lại thêm bà mẹ của tên đó cũng chẳng ra gì, con trai như thế mà ngày nào cũng trách con dâu thế này thế kia."
Điều kiện của nhà họ Hà cũng không thuộc dạng tệ, ngày thường bọn họ đã luôn cảm thấy mình tài trí hơn người, Triệu Phượng Tiên lại là người đàn bà khắc nghiệt, quan hệ với những người khác trong đội sản xuất Nam Kiều cũng không được tốt lắm, hiện tại mấy người này vừa nghe chính chủ phải lấy hết can đảm mới nói đến việc này, không tránh khỏi trong lòng đầy căm phẫn, bất bình thay cô.
Giang Nguyệt Vi cũng biết mấy người này lấy lý do bênh vực kẻ yếu chỉ là phụ, muốn đạp Triệu Phượng Tiên một cước mới là chính, nhưng đối với cô bây giờ mà nói, như vậy là quá đủ rồi. Cô nhìn mấy người cười khổ nói: "Quên đi, hiện tại sự tình đã phát triển đến nước này, tôi cũng không muốn nhắc lại những chuyện trước kia, dù sao tôi cùng hắn ta bây giờ vẫn là vợ chồng, tôi cũng chỉ muốn yên tĩnh, không nên huyên náo quá mức. Mấy thím làm ơn, giữ bí mật hộ tôi nhé."
"À, được, cô yên tâm đi."
Lúc trước, Hà Hiểu Phong không muốn kiểm tra là vì ngại mặt mũi của đàn ông, hắn ta đoán chừng cũng không biết việc mình không thể sinh, nhưng có một số việc Giang Nguyệt Vi không cần nói rõ ràng với người khác như vậy.
Bây giờ cô đã nói xong tin động trời rồi, tin rằng những lời như "Hà Hiểu Phong không thể sinh" không bao lâu nữa cũng sẽ truyền ra ngoài, nhà họ Hà nhanh chóng cũng sẽ biết, sau đó sẽ không muốn cùng đám người này tán gẫu nữa, cô lần nữa cười nói: "Tôi bây giờ còn có việc, cũng không dám nhiều lời cùng các thím nữa, mọi người sớm về nhà a."
Tiền Tú Quyên đã biết chuyện mình muốn biết, bà ta cũng không cần phải tiếp tục ngăn cản cô, Giang Nguyệt Vi nói tạm biệt với mấy người kia, đi vòng quanh công xã vài vòng cuối cùng liền đi tới tiệm cơm.
Tiệm cơm này vẫn giống như đời trước, được coi là nơi tương đối xa hoa trong xã, tường màu xám trắng, cửa mở rộng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy gạch nền màu đỏ.