Người đàn ông bị cắt ngang từ từ đứng thẳng dậy, hắn xoay người, trong đôi mắt đen nhánh còn mang theo sự đáng sợ cuồng nhiệt vẫn chưa tiêu tan.
Hắn giống như một con mãnh thú bị cắt đứt thức ăn, toàn thân mang theo sự xâm lược sâu sắc và công kích, vóc người cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy người đang nằm trên giường ở phía sau, khiến cho Trì Ngộ Nguyên không thể nhìn thấy cảnh sắc diễm lệ.
Trì Ngộ Nguyên nhạy bén nhận ra tư thế bảo vệ của Trì Mô Hồi, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp sau cặp kính gọng vàng lóe lên ánh sáng vô hình, cậu thanh niên tuấn mỹ nở nụ cười nhã nhặn vô hại: "Anh cả, còn có một số việc cần anh ra mặt, người ta đã đợi ở ngoài cửa."
Trì Mô Hồi không nói lời nào, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trì Ngộ Nguyên, ánh mắt sắc bén tràn đầy cảm giác áp chế, nhưng cậu thanh niên vẫn mỉm cười cực kỳ tự nhiên, hắn không nhìn ra một chút dáng vẻ khác thường nào.
"Là người nhà họ Lý." Trì Ngộ Nguyên nói thêm.
". . . Đi thôi." Sau một lúc lâu im lặng, Trì Mô Hồi nhẹ nhàng thở dài.
Sau khi Trì Ngộ Nguyên nghe thấy câu trả lời, anh lại cười khẽ một tiếng, tầm mắt của anh quét qua chỗ sau lưng của Trì Mô Hồi mà không hề lộ ra dấu vết, anh chỉ dừng lại trong thời gian ngắn ngủi và lập tức rời đi, sau đó anh xoay người đi ra khỏi phòng trước.
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Trì Ngộ Nguyên, cơ thể của Đồng Mặc hoàn toàn cứng lại, trong lòng cậu không biết là đang xấu hổ hay là vui mừng, ít nhất sự xuất hiện của Trì Ngộ Nguyên đã khiến cho cậu có thể thoát khỏi miệng cọp.
Đại mỹ nhân gần như bán khỏa thân đang thống khổ siết chặt cái yếm mỏng manh trước ngực, khuôn ngực yếu ớt phập phồng lên xuống với biên độ lớn do nhịp thở hổn hển vì căng thẳng, đầṳ ѵú bị mυ'ŧ sưng tấy đang cọ xát vào lớp vải không thể kiểm soát, nó mang đến một cơn đau như kim châm trên làn da mềm mại vốn đã bị ngược đãi thê thảm.
"Ưm a. . ." Đồng Mặc cố gắng chống đỡ thân thể, khiến cho gương mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt, vừa rồi suýt chút nữa cậu cho là người đàn ông kia sẽ bất chấp tất cả để cưỡиɠ ɠiαи cậu, lúc đối mặt với thân thể cường tráng của đứa con riêng, một người tàn tật như cậu hoàn toàn không thể ngăn cản hắn.
Hiện thực tàn khốc khiến cho trái tim của cậu không ngừng chìm xuống.
Ngay khi Đồng Mặc cố gắng giãy dụa thân thể, Trì Mô Hồi lại đột nhiên xoay người, sau đó hắn nghiêng người ghé vào bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho em, nhưng không có lần sau." Ngay sau khi người đàn ông vừa dứt lời, đôi môi mỏng của hắn lập tức ngậm lên vành tai mềm mại trắng như tuyết, hắn liếʍ mυ'ŧ qua lại một cách mập mờ.
"Ưm!" Đồng Mặc bị động tác thân mật như vậy làm cho giật mình, cơ thể mảnh khảnh của cậu không ngừng run rẩy, sự sợ hãi cực lớn và cảm giác tuyệt vọng đang xông đến giống như thủy triều, lập tức nhấn chìm toàn thân của cậu, lời nói của người đàn ông giống như lời xét xử tàn khốc, mà cậu chính là phạm nhân sắp tiếp nhận sự xét xử đó.
Đồng Mặc đau khổ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt một cách không thể kiểm soát—— vốn dĩ trong lòng đã có linh cảm, không phải sao? Những người đàn ông này chính là kẻ điên, bọn họ vĩnh viễn sẽ không buông tha cho cậu!
Kể từ lúc vừa bắt đầu cho đến bây giờ, trong lòng cậu còn có cái gì không hiểu? Nhưng cậu vẫn không muốn, vẫn không muốn dây dưa với bọn họ như vậy, rất buồn nôn. . .
Cảm nhận được người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán mình, Đồng Mặc liều mạng khắc chế du͙© vọиɠ muốn quay đầu đi, cho dù trái tim đã trở nên lạnh lẽo như băng, đầu óc của cậu đã bị sự sợ hãi và tuyệt vọng xâm chiếm toàn bộ, nhưng cậu vẫn biết bây giờ cậu không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẻ điên này, cậu chỉ hy vọng Trì Mô Hồi có thể nhanh chóng rời đi!
Người đàn ông vừa âu yếm hôn lên đôi môi của Đồng Mặc, vừa nhẹ nhàng nhấc đôi chân vẫn còn đang đặt ở ngoài giường lên, hắn cởi giày ra giúp cậu, sau đó hắn đặt cơ thể mảnh khảnh nằm lên trên giường, cuối cùng hắn đắp chăn lên giúp cậu, hắn không hề nói ra lời nào trong toàn bộ quá trình, thế nhưng ánh mắt bất thường rõ ràng của hắn đã khiến cho toàn thân Đồng Mặc cực kỳ không thoải mái.
Tầm mắt nóng bỏng của Trì Mô Hồi dính chặt vào trên người Đồng Mặc, hắn không nỡ rời đi một chút nào, nhưng nghĩ tới có chuyện quan trọng phải làm, cho nên hắn chỉ đành phải kìm nén du͙© vọиɠ đang không ngừng cuồn cuộn trào dâng ở trong lòng mà rời khỏi phòng bằng dáng vẻ quyến luyến, không đành lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông càng lúc càng xa, cuối cùng Đồng Mặc cũng có thể thả lỏng, đôi mắt vừa mới khóc giống như hai viên ngọc châu ngâm trong nước, cậu thất thần nhìn lên nóc nhà.
Căn phòng đã chìm trong sự im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của cậu, giống như những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng bên trong căn phòng vẫn còn sót lại mùi vị mát lạnh đến từ trên người người đàn ông và những mảnh vải vụn vương vãi xung quanh mép giường đã tỏ rõ chuyện lúc nãy đã xảy ra một cách đáng sợ như thế nào.
Gặp phải sự đả kích khiến cho đầu óc của Đồng Mặc trở nên mê man không thể chống đỡ, vì vậy cậu tiếp tục sững sờ, cuối cùng cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối.