Ngọc Đào nghênh đón ánh mắt của anh, nháy mắt mấy cái, một bộ dáng đương nhiên: “Vậy nên khi nào thì anh trở về?”
Một lúc lâu sau, thần sắc người đàn ông dần buông lỏng.
“Thứ bảy này.” Anh liếc cô một cái, sau đó ngước mắt nhìn về phía sau cô: “Đường nhà cô ở bên kia, đừng đi sai.”
Anh không nói gì nữa, quay đầu rời đi, chỉ còn lại cô gái đứng im tại chỗ.
Ngọc Đào nhìn anh đi xa, khóe mắt tràn ra một tia thành công.
Từ giờ đến thứ bảy này chỉ còn ba ngày nữa.
Lúc về đến nhà, mọi người nhà họ Tô đều đi làm trở về, Trịnh Xuân Linh vừa nhìn thấy cô vào sân, lập tức đi qua: “Con đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Tô, Ngọc Đào cũng thành thật đáp: “Con đến nhà họ Lục tái khám.”
Trịnh Xuân Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện từ hôn rốt cuộc đối với Lục gia có chút ảnh hưởng không tốt, bà cũng biết trong lòng mẹ Lục rất mất hứng, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng: “Bà Lục của con không nói gì chứ? Vân Dương vẫn đồng ý khám bệnh cho con phải không?”
Lần này Ngọc Đào đi không nhìn thấy mẹ của Lục Vân Dương, nghĩ đến vẻ mặt thối của người đàn ông vừa rồi, trong lòng cô hừ một tiếng: “Anh ấy là bác sĩ, con là bệnh nhân, chắc chắn phải khám cho con rồi.”
Trịnh Xuân Linh gật gật đầu: “Vân Dương là người tốt, có điều chuyện từ hôn nhà họ Lục chắc chắn sẽ cảm thấy không quá cao hứng, trong khoảng thời gian này tốt nhất chúng ta đừng qua đó, nếu con cảm thấy không thoải mái mẹ sẽ dẫn con đến bệnh viện khám.”
Ngọc Đào cụp mắt lại, cô nghĩ nếu Trịnh Xuân Linh dẫn cô đến bệnh viện, chắc chắn cũng sẽ không đi tìm Lục Vân Dương, vậy còn không bằng ở nhà cho xong, dù sao cô cũng khỏe rồi.
“Con không có cảm thấy không thoải mái.” Cô giải thích: “Chỉ là muốn anh ấy khám lại một chút để yên tâm mà thôi.”
Bà nội Tô nhìn hai người đi vào nhà chính, hừ một tiếng: “Cháu không phải sống chết không thích Lục Vân Dương sao, sao còn chủ động đi tìm nó khám bệnh vậy.”