Nhìn qua Ngọc Đào có vẻ vô cùng đáng thương.
Trong tâm lý bảo vệ kẻ yếu, tất cả mọi người quay đầu nhìn Tạ Uyển Trinh, hỏi...
"Uyển Trinh, Ngọc Đào nói thật sao?"
"Cô cũng thích Vân Dương nên lừa Ngọc Đào làm việc ngu ngốc này?"
"Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao phải làm như thế?"
"Tạ Uyển Trinh, sao lòng dạ cô ác độc như thế!" Mẹ Tô Trịnh Xuân Linh tin tưởng con gái mình, đi lên muốn túm lấy Tạ Uyển Trinh nhưng bị bà cụ giữ chặt lại.
"Uyển Trinh, cháu giải thích cho bà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bà nội Tô thay đổi sắc mặt, bình thường Ngọc Đào hơi tùy hứng, nhưng lá gan nó nhỏ, ngay cả con giun cũng sợ gần chết. Nếu không phải bị lừa gạt, sao nó làm ra chuyện như vậy được?"
Bình thường tính cách của Tạ Uyển Trinh thế nào mọi người đều biết, cho nên bọn họ lại nhìn Ngọc Đào.
Ngọc Đào không trông cậy Tạ Uyển Trinh lại nhanh thừa nhận như thế, cũng may mình còn ký ức của nguyên chủ. Cô lau nước mắt, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Không sao, chị Uyển Trinh, chờ Ngọc Thanh từ trường trở về thì có thể xác nhận lời nói của tôi."
Tạ Uyển Trinh như ngừng thở, suýt chút nữa cô ta đã quên, lúc trước bọn họ nói chuyện trong phòng, dường như Tô Ngọc Thanh vô tình nghe được một chút.
Cho dù tình huống thế nào, cô ta là em của Ngọc Đào, chắc chắn sẽ nghiêng về phía Ngọc Đào!
Tạ Uyển Trinh còn muốn giải thích gì đó, nhưng trong đầu lại trống rỗng, trong phút chốc á khẩu không trả lời được.
Sắc mặt đã nói rõ tất cả, trong phút chốc, ánh mắt mọi người nhìn Tạ Uyển Trinh có vẻ kinh ngạc.
Cô ta luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, với ai cũng hợp, mọi người đều biết cô ta là người tốt. Lúc này, cô ta phụ trách công việc quảng cáo ở đại đội, bí thư chi bộ rất xem trọng cô ta, còn định để cho ta tham dự "Gương mặt học tập gương mẫu" nữa.
Nhưng nhìn tình hình này, Tạ Uyển Trinh này có hai bộ mặt!
Đám người chỉ trích...
"Uyển Trinh, cô quá đáng rồi, sao cô có thể lừa gạt Ngọc Đào làm chuyện đó chứ!"