Edit + Beta: Meow Sama
Hôm nay lại là một ngày đi làm đầy mệt mỏi, An Nặc cảm thấy tất cả sức lực còn lại của mình đều đã dùng hết lúc chen lên xe buýt, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, vậy mà còn bị vấp chân suýt nữa thì té ngã. Thật đúng là xui xẻo đến không thể xui hơn nữa, cô thở dài một hơi, nhưng cứ nghĩ đến hôm nay Kỳ Yến mới ra bài hát solo, cô đột nhiên lại sức sống bừng bừng như thể vừa được tiêm máu gà bắt đầu điên cuồng lướt vòng bạn bè.
Ngày thường ở công ty An Nặc luôn có dáng vẻ cẩn trọng, quy quy củ củ làm việc, nếu như đồng nghiệp mà thấy những bài đăng trên vòng bạn bè của cô, nhất định sẽ được dịp mở rộng tầm mắt.
“Oa oa oa, Yến Yến của chúng ta hôm nay lại là tay bắn tỉa trái tim thiếu nữ!”
“Trời ạ, giọng hát thần tiên gì đây a, tiên tử hạ phàm!”
“Mi nhãn loan loan như kinh lôi bạo vũ,
Ngôn tiếu yến yến tựa tẩy dục xuân phong.”
Chờ sau khi An Nặc điên cuồng đăng mười mấy bài đăng trên vòng bạn bè, cô mới phát hiện hôm nay lại ngồi quá trạm rồi, nhưng chỉ cần nghĩ lát nữa về nhà là có thể nghe ca khúc mới của Kỳ Yến, cô lại lòng đầy thỏa mãn xuống xe chuẩn bị ngồi chuyến xe ngược lại để trở về.
Thật vất vả về được đến phòng thuê, cô cũng không để cho mình rảnh rỗi, lập tức mở máy tính cùng các thiết bị khác bắt đầu phát đi phát lại bài hát, tuy rằng mệt, nhưng chỉ cần nghĩ đến Kỳ Yến là cô lại lập tức tràn đầy tinh thần. Nhìn tấm poster của Kỳ Yến Đại Đại với gương mặt tươi cười trên tường, như thể cơn gió mát thoảng qua trong lòng, cô liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Mãi cho đến tầm rạng sáng, cô mới bắt đầu cuộc sống về đêm của mình, có lẽ là do thả lỏng tâm trạng, lúc này cô mới thấy đói, nhưng vừa nghĩ đến mấy ngày nữa cô muốn đi đón Kỳ Yến ở sân bay, nhưng cô lại không muốn lần gặp gỡ tốt đẹp này bị phá hỏng bởi tâm trạng tồi tệ do bản thân giảm cân thất bại, cho nên cuối cùng cô vẫn quyết định nhịn đói.
Vì quá mệt, cô chỉ tùy tiện đi tắm rửa, thuận tay đặt đồng hồ báo thức rồi mới an tâm đi ngủ. Nhưng chưa kịp tiến vào cõi mộng ngọt ngào, cô đã cảm thấy có một vật nặng đè lên người khiến cô không thở nổi. Cô miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên người cô hôn cổ cô, An Nặc muốn đẩy anh ta ra, lại phát hiện bản thân như đang bị một sức mạnh khống chế cơ thể, căn bản là không thể động đậy.
An Nặc không phân biệt được đây là cảnh trong mơ hay hiện thực, nhưng người đàn ông đè trên người cô hôn cô lại chân thật như vậy, cô chỉ có thể nhìn thấy cái đầu đầy tóc của đối phương, dường như hôn môi đã không thể thỏa mãn anh ta, người đàn ông nhanh chóng ngẩng đầu lên, cô không kịp thu hồi ánh mắt đánh giá anh. Tầm mắt họ cứ thế giao nhau, nhịp tim An Nặc tăng tốc, diện mạo cực kỳ quen thuộc này, còn không phải là Kỳ Yến mà cô đã ngắm vô số lần qua màn hình TV sao?! Vẻ mặt cô khϊếp sợ mà nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt đối phương mơ hồ, như thể không phát hiện ra cô đang nhìn anh chằm chằm. An Nặc có cảm giác tim mình đang đập thình thịch như đánh trống, không thể không nói, vào tình cảnh chật vật thế này, anh vẫn đẹp như vậy, ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, mắt đào hoa hơi nheo lại, bên trong như chứa ánh sáng lung linh rực rỡ, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn, môi hồng răng trắng, như một chàng trai bước ra từ truyện tranh.
Cô không biết lúc này anh đang nghĩ gì, nhưng nhìn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, cô thật sự muốn ngất luôn rồi, nhưng bây giờ cái gì cô cũng không làm được.
Đột nhiên, cô thấy Kỳ Yến nhìn cô cười nhẹ, “Xem ra chỉ là ảo giác của mình thôi, giấc mộng hôm nay thật đúng là đủ chân thật.”
Cô còn đang cân nhắc những lời này là có ý gì, nào biết giây tiếp theo, Kỳ Yến đã thô bạo kéo cô đến dưới thân, An Nặc lúc này mới phát hiện anh để trần nửa người trên, cô nhanh chóng nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp. Nhưng môi đối phương rất nhanh dán lên vào lúc cô còn đang kinh ngạc, anh đã thành công câu lấy đầu lưỡi cô, kỹ thuật hôn của Kỳ Yến rất tốt, cho dù người đối diện không thể đáp lại anh, anh cũng có thể làm được những gì anh muốn. “Chẳng lẽ là mình gặp mộng xuân? Nhưng thế này cũng chân thực quá rồi, chỉ là vì sao ở trong mộng xuân của chính mình mà mình lại nằm một chỗ không thể động đậy a?”, cô thầm rơi lệ trong lòng.
Kỳ Yến lúc này đã buông tha môi cô, bắt đầu công lược vυ' nhỏ trước ngực cô, anh ngựa quen đường cũ mà một bên dùng tay tùy ý xoa bóρ ѵú nhỏ bên trái, lúc nhẹ lúc nặng, vυ' nhỏ bên kia lại nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn, thỉnh thoảng lại dùng lười kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú cô. Cô nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mới cố nhịn xuống được tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra khỏi miệng, lúc này cô mới phát hiện thân thể mình hình như có thể hơi di động, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân muốn xua đi cảm giác mắc cỡ này, Kỳ Yến lại tinh mắt phát hiện, anh nhanh chóng dùng tay phải chặn hai chân đang muốn khép lại của cô, “Như vậy so với ngày thường thú vị hơn nhiều, giống như người thật vậy.”
Nghe anh nói thế, trong lòng cô đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ đây không phải mộng xuân của chính cô sao, rất nhanh, cô liền đuổi đi suy nghĩ này ra khỏi đầu, sao có thể chứ, cảnh trong mơ quả thật cũng có đôi khi giống với đời thực. Cứ cho là không phải cô nằm mơ, hẳn là Kỳ Yến cũng không nhìn thấy mặt cô, dù sao vừa rồi đối mặt với nhau anh cũng trông không có vẻ gì là kinh ngạc, giấc mộng thường đền mơ hồ mà, nhưng vì sao trong giấc mộng này cô lại tỉnh táo đến dị thường.
Không để cô có thời gian suy nghĩ kỹ, Kỳ Yến đã tách hai đùi cô ra, cô cảm giác phía dưới chợt lạnh lẽo, còn chưa kịp phản kháng, đối phương đã bắt đầu chà đạp hoa hạch của cô, cô theo bản năng bật thốt một tiếng rêи ɾỉ, hiển nhiên thanh âm này đã thành công lấy lòng Kỳ Yến, anh cười khẽ một tiếng, khi cô còn chưa phản ứng lại, anh đã nhét một ngón tay xâm nhập vào hoa huyệt cô.
An Nặc chưa từng thử qua chuyện như vậy, cô theo bản năng co rút lại, ý đồ thoát khỏi sự xâm phạm của đối phương, Kỳ Yến lúc này cũng không sốt ruột, tuy rằng anh không rút ra, nhưng anh bắt đầu hôn lên cánh tay cô, người đẹp luôn có rất nhiều ưu thế, tựa như lúc cô ngây ngốc nhìn sườn mặt mê người của anh, không nhận ra số ngón tay của đối phương trong cơ thể mình dần dần tăng lên. Kỳ Yến rất nhạy bén nhận ra An Nặc đã bắt đầu ướŧ áŧ, chuẩn bị không sai biệt lắm, anh mới chậm rãi cởi bỏ khóa kéo quần, đặt côn ŧᏂịŧ của mình cọ lên hoa huyệt cô.
An Nặc cũng ý thức được nguy hiểm đến gần, cô bắt đầu thử thoát ra, lại bị đối phương kiềm lại, cô chỉ cảm thấy đôi môi no đủ của anh dán bên tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Bảo bối, cũng giúp anh thoải mái mái một chút đi.” Nghe thấy câu này, trong đầu cô lại đột nhiên ùa vào dáng vẻ Kỳ Yến lúc bình thường, trong chốc lát thất thần, cô đã cảm nhận được côn ŧᏂịŧ thô to của anh thẳng tiến vào cơ thể mình, cô lập tức đau đến kêu không thành tiếng, cảm giác đau đớn xé rách dưới thân khiến cô gần như ngất xỉu, Kỳ Yến cũng rất khó chịu, vách thịt của An Nặc quá nhỏ hẹp, mà anh lại quá lớn, chỉ mới tiến vào được một nửa mà huyệt nhỏ của cô cũng đã sắp không chịu nổi. Anh đành phải dùng nụ hôn tiếp tục trấn an cô, An Nặc lại có chút tức giận, muốn tránh khỏi anh, lại bị anh bắt được. Cô bị ép buộc hôn môi với anh, nghe hai người phát ra thanh âm mυ'ŧ hôn tấm tắc, cô cảm thấy phía dưới mình hình như lại chảy ra không ít nước, nhận thức này làm cho cô có chút thẹn thùng, nhưng vừa nghĩ đến hạ thể của hai người đang liên hợp chặt chẽ với nhau, cô lại càng thấy ngượng ngùng hơn, giấc mộng xuân này rốt cuộc khi nào mới chấm dứt đây, cô đã bắt đầu muốn sụp đổ rồi.
Kỳ Yến thì lại không nghĩ như vậy, anh có thể rõ ràng cảm nhận được hoa huyệt của An Nặc đang mở ra cho anh, bên trong huyệt non đang co rút nhu động, nếp nhăn trên vách tường kia giống như đang vuốt ve côn ŧᏂịŧ của anh, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, anh bắt đầu dần dần luật động, An Nặc bị loại ra vào chậm rãi mà mạnh mẽ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói không nên lời, chỉ có thể nghe lời nghênh đón.
Rất nhanh Kỳ Yến liền không thỏa mãn với kɧoáı ©ảʍ như vậy, trên tay anh dịu dàng vuốt ve nụ hoa trước ngực cô, dưới thân lại bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, tần suất vừa nhanh vừa hung ác đưa An Nặc nhanh chóng lên cao trào, không đợi cô kịp phản ứng, hoa huyệt của mình đã bắt đầu phun nước, cô không khỏi khóc thành tiếng, Kỳ Yến lại trấn an sờ sờ An Nặc, chờ kɧoáı ©ảʍ của cô qua đi, liền bắt đầu một đợt tấn công mới, mỗi lần anh đều rút côn ŧᏂịŧ ra chỉ chừa lại qυყ đầυ rồi lại đâm vào tận gốc, nhất định phải chọc đến tử ©υиɠ của cô mới chịu dừng lại, mỗi lần đi vào thịt huyệt mềm mại đều hút anh đến chặt chẽ như là không chịu để anh đi. Kỳ Yến rất hài lòng với cảm giác như vậy, tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng cô quả thật là vưu vật trên giường. Trải qua mấy trăm lần chọc vào rút ra, anh cảm giác được tiểu huyệt của An Nặc hình như lại một lần nữa thắt chặt, mới định buông tha cho cô, hung hăng luật động vài lần, anh mới tận tình phóng thích trong thân thể cô.
An Nặc sau cơn kɧoáı ©ảʍ đã có chút thần trí không rõ, lại nghe thấy đồng hồ báo thức vang lên, còn chưa kịp nói cái gì, cô chỉ cảm thấy Kỳ Yến hôn hôn lên mặt cô, trước mắt cô liền tối sầm ngất đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~