Hôm nay anh Hoa uống đủ sữa rồi, vẻ mặt tham lam nằm ở trên giường, vυ' nhiều sữa ngọt ngào, lỗ nhỏ vừa chặt vừa ướt, quả thật là một cái vưu vật.
“Anh Hoa, nội y cũ của em đều không mặc được nữa, vòng ngực lớn hơn, muốn mua một vài chiếc mới mới được.” Ngón tay Tần Nhu vuốt ve dọc theo ngực người đàn ông đi xuống dưới, cố ý vòng vài vòng ở gần núʍ ѵú anh Hoa.
Anh Hoa lười biếng ừ một tiếng, dơ tay gãi gãi núʍ ѵú Tần Nhu, nước sữa màu trắng theo núʍ ѵú vẩy tới trong miệng người đàn ông.
“Anh niết nhẹ một chút, niết sắp vỡ ngực em ra rồi.”
Anh Hoa cười tà, tát lên bầu trực trắng nõn hai cái, đĩ da^ʍ này ngày nào cũng phát tình.
“Đi sớm về sớm, đêm nay có mấy vị khách tới điểm danh muốn em đút sữa.”
Biểu tình Tần Nhu đình trệ trong chớp mắt rồi lập tức phục hồi như bình thường, đúng vậy hiện giờ cô là đầu bảng trong tiệm, rốt cuộc so sánh với mấy con gái điếm rẻ tiền kia cô còn có nhiều thêm một cái kỹ năng đó là có sữa.
“Đã biết, em sẽ chọn mấy cái kiểu dáng tình thú, lại mua mấy cái ren đen, em biết đam mê của họ là gì.” Tần Nhu nói xong đẩy tay người đàn ông ra, mặc quần áo tử tế đi từ trong phòng ra.
Mấy tay đấm ngoài cửa nhận được lời của đại ca, chủ động nghiêng người tránh đường cho Tần Nhu.
Tần Nhu đi tới cửa câu lạc bộ đêm, duỗi duỗi người, không khí mới mẻ thế này thật đúng là làm người ta quyến luyến, mỗi ngày cô bị người ta đè ra ȶᏂασ tới ȶᏂασ lui, đầu óc đều mơ màng hồ đồ.
Thẻ của cô là thẻ phụ của anh Hoa, bên trong có bao nhiêu tiền cô không rõ lắm nhưng nội y là phải mua, phải đổi một bộ mới từ đầu tới chân mới được, chẳng qua đổi quần áo xong rồi, thẻ cùng quét xong rồi, Tần Nhu trộm bỏ trốn từ cửa sau phòng thử đồ của nhân viên.
Cô mua một vé ô tô đi thành phố G trước, cô chuẩn bị tìm một người đàn ông thành thật để kết hôn, bắt đầu cuộc sống mới.
Trên thực tế Tần Nhu đúng thật là có thể chất kiếm đào hoa, cô ngồi hàng sau cùng của xe bus, trừ bỏ cô còn có một anh nông dân trẻ thành thật, người đàn ông kia da ngăm đen nhìn cô một cái, cả gương mặt đều đỏ rực lên, cũng không biết có phải thẹn thùng hay không.
Tần Nhu cảm thấy hấp dẫn, mấy nhân sĩ thành công ra vẻ đạo mạo cô thấy nhiều trong thành phố rồi, vẫn là một người đàn ông ở nông thôn hoang dã dễ khống chế hơn.
Cô chậm rãi dịch lại gần người đàn ông sau đó theo sự xóc nảy của xe bus, làm bộ không cẩn thận té nhào vào trên người người đàn ông.
Người đàn ông nông thôn nháy mắt căng chặt thân thể, hầu kết trượt mấy cái, ông nội nói không sai, thật là có phụ nữ nhào vào trong ngực.
“Anh trai này, em choáng váng quá.”
Tưởng Chính cảm thấy trên người cô gái có mùi sữa dễ ngửi, anh ta nuốt nước miếng, đương nhiên sẽ không đẩy cô gái tự đưa tới cửa ra.
“Vậy cô nằm một hồi đi.” Anh ta đánh bạo ôm lấy cô gái, không cần thiết tức chạm vào bầu vυ' no đủ của Tần Nhu, thứ dưới đũng quần chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức dựng lều trại.
Tưởng Chính cảm thấy gương mặt mình bốc hỏa, thứ này cương cứng quá không đúng lúc, mong không dọa cô gái trẻ sợ hãi.
Tần Nhu càng thêm chủ động, làm bộ như vô tình cánh môi cọ đũng quần người đàn ông, cô nghe thấy người đàn ông thấp giọng hô lên một tiếng.
“Anh trai, thật ra thân thể em không tốt, là bởi vì em mắc một căn bệnh kì quái.”
Cô gái này có bệnh? Tưởng Chính hơi dịch mông sang bên cạnh, sẽ không lây bệnh cho mình chứ?
“Chuyện này em chỉ nói với anh thôi nhé, anh đừng có nói cho những người khác, có thể giữ bí mật giúp em không?”
Tưởng Chính nhìn hốc mắt phiếm hồng của Tần Nhu, lập tức mềm lòng, anh ta gật gật đầu: “Cô nói đi, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật.”
“Bác sĩ nói thân thể em thiếu một loại protein, chỉ có thể bổ xung nhờ hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, nhưng dù sao em cũng chỉ là một cô gái, vẫn luôn muốn tìm một người đàn ông ổn định để ở bên nhau, không nghĩ tới gặp tra nam, lừa em thật sự thê thảm quá.”
Tần Nhu nói rồi khóc như hoa lê dính hạt mưa, tay nhỏ lại vuốt ve nơi đũng quần Tần Cương một chút, còn phải thêm chút dầu cho lửa cháy càng to mới được.
Tưởng Chính không đi học được mấy năm, thật đúng cho rằng có loại chứng bệnh này, lại nghĩ này thì dễ làm thôi, mình có tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà, hoàn toàn có thể cho Tần Nhu “chữa bệnh”.
“Tôi… tôi có thể chứ?” Cả đời này Tưởng Chính chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như Tần Nhu, nếu như mang về trong thôn khẳng định khiến cho những tên độc thân đó hâm mộ chết.
“Có thể là có thể, nhưng mà em không phải loại con gái tùy tiện, anh phải phụ trách với em…” Tần Nhu khẽ cắn cánh môi, có loại mị hoặc như muốn nói lại thôi.
Tưởng Chính ngây ngốc một chút, không nghĩ tới vợ tìm tới cửa nhanh như vậy, lập tức gật đầu đồng ý.
“Anh gọi em là Nhu Nhu đi.” Tần Nhu nắm lấy tay người đàn ông theo cổ áo rộng mở của chính mình chạm vào đôi gò núi cao kia.
“Anh tên là Tưởng Chính .” Đây là lần đầu tiên anh ta sờ vυ' phụ nữ, không nghĩ tới cảm xúc lại mềm mại như thế, giống hệt như là kẹo bông gòn vậy.
“Anh Chính, thân thể em khó chịu quá, muốn ăn protein của anh.”