Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70

Chương 8: Liễu Vi Dân chân chính đã chết trong lúc phát sốt

Chương 8: Liễu Vi Dân chân chính đã chết trong lúc phát sốt

Khi Liễu Thanh Vân ra về, nhìn sắc trời đã không còn sớm, vội vàng đi Cung Tiêu Xã mua vài thứ, trong nhà liền cái chén ăn cơm cũng không có, không thể mỗi ngày đều gặm khoai lang.

Mua xong đồ vật, anh lại đi tìm chú Giang, cùng chú Giang nói tình huống, chú Giang thấy anh có thể sử dụng bản lĩnh mới kiếm tiền, thế anh vui mừng không thôi.

Liễu Thanh Vân mang theo một đống lớn đồ vật trở về nhà, cũng may hiện tại anh có linh lực, sức lực biến lớn không ít, bằng không người bình thường đều không nhất định có thể lấy được.

Diêu Tú Anh nhìn thấy Liễu Thanh Vân mang đồ vật về tới, đầu choáng váng, giật mình nói: “Sao anh mua nhiều đồ vật như vậy, chúng ta phân gia chỉ có 50 khối, không phải nói còn muốn tồn tiền xây nhà sao?”

“Cũng không phải đều mua, kỳ thật không tốn bao nhiêu tiền, có chút đồ vật là anh từ chỗ chú Giang tìm được.”

“Vậy còn vải dệt cùng bông đâu, anh lấy bố phiếu từ đâu ra?”

Liễu Thanh Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy người khác thì không sao, nhưng Diêu Tú Anh và anh mỗi ngày sinh hoạt ở bên nhau, khẳng định có thể biết được anh làm cái gì, muốn giấu cũng giấu không được, cho nên anh đem lý do thoái thác sau khi hôn mê gặp được kỳ ngộ nói lại lần thứ ba.

Sau khi nói xong anh nhìn xem Diêu Tú Anh, chỉ thấy Diêu Tú Anh dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chính mình, cũng không biết có tin hay không.

Lúc này trong lòng Diêu Tú Anh rất loạn, cô và Liễu Vi Dân tốt xấu gì cũng ở chung nhiều năm như vậy, có thể được xem là người hiểu biết đối phương nhất. Lần trước khi phân gia, biểu hiện của Liễu Thanh Vân khiến cho Diêu Tú Anh cảm thấy khó hiểu, mấy ngày nay ở chung càng khiến cô sinh hoài nghi, cho dù Liễu Thanh Vân có diễn giống đến mấy, thói quen sinh hoạt của một người cũng không thể một sớm một chiều mà dưỡng thành, sao có thể hoàn toàn giống với người khác.

Liền giống như khi nguyên chủ ăn cơm thích cầm chén ngồi xổm một bên, khò khè khò khè mà ăn, còn Liễu Thanh Vân ăn cơm văn nhã rất nhiều, mỗi hành động đều lộ ra tốt đẹp giáo dưỡng. Khi nguyên chủ ngủ tiếng ngáy rung trời, Liễu Thanh Vân ngủ lại rất yên tĩnh, ban đêm còn thường xuyên đả tọa. Còn có, sao một người cái gì cũng đều tốt, lại chỉ có đã quên xuống đất làm việc.

Diêu Tú Anh đều xem ở trong mắt, nếu không phải cô trộm quan sát qua trên cánh tay Liễu Thanh Vân còn có vết sẹo trước kia, cô đều cho rằng Liễu Thanh Vân là mạo danh thay thế. Hiện tại Liễu Thanh Vân lại cùng cô nói hôm nay đã trải qua những gì, cô lại sinh ra ý tưởng mới, có thể người vẫn là người kia, nhưng linh hồn lại thay đổi? Trước kia không phải có truyền thuyết cái gì mà mượn xác hoàn hồn sao? Phải biết rằng Liễu Vi Dân là người thành thật lại nhát gan, mặc dù có cái bản lĩnh kia, cũng tuyệt đối không có lá gan đi bắt quỷ gì đó.

Một lát sau, Diêu Tú Anh liền suy nghĩ lung tung rối loạn một đống lớn, phản ứng lúc ban đầu của cô là sợ hãi, lo lắng “Dã quỷ” này chiếm cứ thân thể Liễu Vi Dân, không biết có thể tổn thương cô cùng mấy đứa nhỏ hay không, chính mình muốn đi tìm người bắt quỷ hay không, lại nghĩ đến Liễu Thanh Vân nói chính mình là người bắt quỷ, liền nữ quỷ vài thập niên đều không làm gì được anh ta, lập tức ỉu xìu.

Thôi vậy, dù sao hiện tại xem ra, Liễu Thanh Vân cũng không có ý muốn hại bọn họ, chuyện về sau để về sau rồi nói. Đến nỗi Liễu Vi Dân, chính mình có thể làm được vì anh ta đã đều làm, không thể bảo vệ được tính mạng của anh ta là do cô cũng không có biện pháp nào, giờ phút này cô cũng suy nghĩ cẩn thận, đại khái Liễu Vi Dân chân chính ở lúc phát sốt người liền không có. Muốn nói sau khi Diêu Tú Anh đoán ra chân tướng có bao nhiêu thương cảm thì cũng không thể nói là có nhiều ít, chỉ là tâm tình rất nặng nề.

Sau một lúc lâu, cô sắp xếp lại suy nghĩ, tạm thời buông rối rắm trong lòng, cầm lấy vải dệt cùng bông nhìn nhìn, hỏi: “Đây là anh giúp người ta trừ tà, người ta trả thù lao cho anh sao?”

Hoàn toàn không biết chính mình ở trước mặt Diêu Tú Anh đã rớt ngụy trang, Liễu Thanh Vân đáp: “Đúng vậy, người nhà kia là công nhân viên chức xưởng dệt, vải dệt gì đó trong nhà đoán chừng tương đối nhiều.”

Lữ Hà cũng là người tâm tư tỉ mỉ, đưa vải dệt cho Liễu Thanh Vân không chỉ có màu xanh biển thích hợp cho nam nhân, còn có màu đỏ sậm thích hợp cho nữ nhân, đoán chừng là đem người trong nhà Liễu Thanh Vân đều suy xét tới, còn chuyên môn chọn màu sắc nại dơ.

“Mấy ngày nay em sẽ rút thời gian may xong quần áo mới.” Diêu Tú Anh gật đầu nói.

“Đúng rồi, có phải Đại Võ đã tới tuổi nên đi học rồi phải không?” Hôm nay ở trong huyện Liễu Thanh Vân nhìn thấy có trẻ con đi học, liền nhớ tới Đại Võ.

Nguyên chủ chỉ đi học tới tốt nghiệp tiểu học, trong thôn có một cái tiểu học điều kiện rất là đơn sơ, nếu không phải lúc ấy quốc gia kêu gọi xoá nạn mù chữ, Triệu Thải Hoa liền tiểu học đều không nghĩ cho nguyên chủ đi, tình huống của Diêu Tú Anh cũng là giống vậy. Trong thôn trẻ con có thể tiếp tục đi học không có mấy người, nhà họ Liễu chỉ có con thứ ba Liễu Bảo Tài học tới tốt nghiệp cấp 3, những người khác tất cả đều là tốt nghiệp tiểu học.

Nhưng ở Liễu Thanh Vân xem ra, nguyên chủ chỉ cần biết chữ, không cần chính mình sắm vai thất học là được, dù sao đời trước nên học anh đều học qua, cũng không tính toán đổi cái nghề nghiệp.

“Nhưng nếu Đại Võ đi học, liền không ai trông coi Nhị Ni cùng Tam Bảo, Nhị Ni còn được nhưng Tam Bảo còn nhỏ đâu.” Nhắc tới chuyện này Diêu Tú Anh cũng là phát sầu, trước kia còn có Liễu Diệp có thể giúp cô trông coi mấy đứa nhỏ, hiện tại dọn ra, liền một người phụ giúp cũng không có.

“Vậy cũng không thể chậm trễ đứa nhỏ đi học nha, chờ sang năm đầu xuân liền cho Đại Võ đi học, trong nhà không phải còn có anh sao.”

“A, anh sao?”

“Đúng rồi, anh lại không đi làm việc, có anh trông coi Nhị Ni cùng Tam Bảo là được.”

Diêu Tú Anh bị dáng vẻ đúng lý hợp tình không đi làm việc của anh ta làm cho nghẹn họng, trong thôn nếu như nhà nào có nữ nhân đi làm việc, còn nam nhân lại ở nhà xem con cái, sợ là có thể làm người cười đến rụng răng, cô nghĩ thầm muốn nói cái gì, lại nghĩ đến đây có thể là một lão quỷ đạo hạnh cao thâm, nên cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Nhưng thật ra Liễu Thanh Vân, nghĩ nghĩ lời nói vừa rồi của mình, giống như có hiềm nghi ăn cơm mềm, cho nên anh suy xét một phen, từ trong túi móc ra 70 khối, đưa cho Diêu Tú Anh.

“Tiền này có phân gia được đến cùng hôm nay anh kiếm, em cầm đi, chờ tồn đủ tiền rồi lại xây nhà.”

Diêu Tú Anh nhìn 70 khối kia, tâm tình càng thêm phức tạp, cô lớn như vậy trước nay trên tay lại chưa từng cầm nhiều tiền như vậy.

Sau khi thêm vào đồ vật, nhà này cuối cùng cũng giống hình dáng của cái nhà, ít nhất buổi sáng ngày hôm sau, Diêu Tú Anh có thể bình thường nấu cơm, chỉ là Liễu Thanh Vân nhìn thấy bàn thức ăn kia liền nhíu mày, xem ra bước tiếp theo nên cải thiện thức ăn trong nhà, mấy ngày nay ăn đồ ăn nhạt nhẽo lại thô ráp, anh ta thật sự là ăn không vô nữa.

“Hôm nay anh còn ra ngoài sao?” Diêu Tú Anh hỏi.

Liễu Thanh Vân suy nghĩ một chút liền trả lời: “Anh phải đến thôn Lâm Trang một chuyến.” Liễu Văn Quân nhắc tới nhà họ Trương kia, Liễu Thanh Vân vẫn là thực để ý, nếu có thời gian, anh liền muốn đi xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Diêu Tú Anh cũng không hỏi anh ta đi làm gì, theo thường lệ dặn dò Đại Võ xong liền ra cửa.

Liễu Thanh Vân muốn đi thôn Lâm Trang, dù sao cũng phải tìm cái cớ, anh nhìn cái sân trống trải, có ý tưởng.

---------------

Thôn Lâm Trang, thím Liễu nhà họ Trần tuổi đã lớn, trong nhà mấy đứa con trai lại đều cưới vợ, lao động tuổi trẻ không ít, bà liền không đi làm việc, ở nhà nấu cơm trông cháu.

Hôm nay sau khi người trong nhà đều đi làm việc, bà vừa mới lau dọn nhà xong, liền nghe thấy ngoài sân có người kêu bà.

“Cô ơi!”

Thím Liễu ngẩng đầu, nhìn nửa ngày mới nhận ra, nguyên lai là Liễu Vi Dân con trai cả nhà Liễu Tiểu Binh thôn Liễu Gia, ấn bối phận tính, Liễu Vi Dân xác thật nên kêu chính mình một tiếng cô.

“Là Vi Dân đó à, sao cháu lại tới đây?” Thôn Liễu Gia cùng thôn Lâm Trang gần nhau, người hai thôn kết hôn tương đối nhiều, giống như thím Liễu chính là từ thôn Liễu Gia gả tới.

“Cô ơi, cháu không phải mới phân gia sao, trong nhà cái gì cũng không có, liền muốn nuôi mấy con gà, nhưng hiện tại lại không phải lúc gà mái ấp trứng, cháu liền nhớ tới cô, cô chính là người có tiếng nuôi gà tốt trong mấy cái thôn xung quanh chúng ta, trong nhà nuôi gà cũng nhiều, cô xem có thể nhường cho cháu hai con gà mái được không, cháu đưa tiền.”

Người lúc này không có cái gì để giải trí, liền thích truyền bát quái, chuyện Liễu Tiểu Binh đem Liễu Vi Dân đuổi ra, sớm đã truyền khai, thím Liễu tự nhiên cũng nghe nói, không chỉ có như thế, bà còn biết chuyện Liễu Vi Dân làm không được việc nhà nông, lúc này thấy Liễu Vi Dân không tồn tiền mà còn bỏ tiền mua gà, chỉ cảm thấy anh xác thật là có chút ngốc, không thiếu khuyên bảo hai câu.

“Vi Dân này, hiện tại trời cũng lạnh, mùa đông gà mái vốn dĩ liền không đẻ trứng, cháu mua về làm gì nha, còn không bằng chờ đến sang năm đầu xuân ôm một đám gà con về nuôi. Huống chi hiện tại tuy rằng không nghiêm khắc như trước kia, nhưng cũng là không cho phép lén mua bán.”

“Không có việc gì, chỉ cần cô bán cho cháu là được, còn gà mái có đẻ trứng hay không cũng không sao, chờ đến lúc ăn tết cháu có thể gϊếŧ ăn thịt. Nếu như cô sợ người khác biết, liền nói là cháu lấy lương thực đổi với cô.” Dù sao mua con gà này chỉ là nhân tiện, có thể đẻ trứng hay không đều không sao cả, không thể đẻ vừa lúc gϊếŧ ăn thịt, cải thiện thức ăn, cũng làm anh bớt chạy một chuyến đến chợ nông sản trong huyện.

Thím Liễu thấy Liễu Thanh Vân kiên trì, chỉ phải đồng ý, làm chính anh ta đi chọn, Liễu Thanh Vân chọn hai con to nhất, nhìn chính là trực tiếp hướng về phía thịt, anh còn mua hết toàn bộ trứng gà mà thím Liễu tích góp.

Hiện tại tuy rằng không cho tùy tiện mua bán gà, nhà mình tích góp trứng gà vẫn là có thể bán, Liễu Thanh Vân mua toàn bộ, làm thím Liễu mừng rỡ không cần đem trứng gà cầm đến thị trấn bán, đơn giản liền cái rổ đựng trứng gà đều đưa cho Liễu Thanh Vân.

Liễu Thanh Vân thừa dịp thím Liễu trói chân gà mái, giống như nói chuyện phiếm tùy ý hỏi: “Cô ơi, nghe nói vợ nhà họ Trương trong thôn cô chết cách đây không lâu hả?”

Thím Liễu nghe Liễu Thanh Vân hỏi chuyện này, gà đều không trói lại, lập tức thò qua ra vẻ nhỏ giọng mà nói: “Cháu cũng nghe nói hả? Đều đã vài ngày, mấy ngày nay nhà họ Trương vẫn luôn không ngừng nghỉ.”

“Sao lại không ngừng nghỉ hả cô?”

Thím Liễu nhìn xung quanh một phen, tư thế tiêu chuẩn của truyền bát quái, tự cho là thần thần bí bí, trên thực tế chuyện bà muốn nói toàn bộ thôn đoán chừng không ai không biết.

“Chính là nháo quỷ.”

“Nháo quỷ?” Liễu Thanh Vân phối hợp mà co rụt đầu lại, giống như đã chịu kinh hách, “Sao lại nháo quỷ thế?”

“Làm nhiều chuyện thiếu đạo đức chứ gì nữa, không xem vợ như con người, một cô gái tốt như vậy liền bị nhà bọn họ tra tấn chết, tự nhiên là gặp báo ứng. Cháu không biết chứ, có lần ta nhìn thấy Triệu Hồng…… Chính là cô vợ đã chết của nhà họ Trương, trên người cô ta một khối xanh một khối tím, tất cả đều là vết thương, không có một chỗ là bình thường.”

Liễu Thanh Vân nghe vậy như suy tư gì gật gật đầu.

Thím Liễu thỏa mãn nói xong bát quái, một lần nữa dùng dây thừng đem gà cột chắc, giúp Liễu Thanh Vân bỏ vào sọt.

Liễu Thanh Vân vừa đi đến trước cửa, lại hỏi: “Cô ơi, nhà họ Trương nằm ở đâu vậy, nhà bọn họ có chuyện dọa người như thế, một lát nữa cháu vẫn là vòng qua nhà bọn họ thì tốt hơn.”

“Nhìn cháu xem một chút tiền đồ cũng không có, ban ngày ban mặt cháu sợ cái gì!” Nói là nói như thế nhưng thím Liễu vẫn nói vị trí nhà họ Trương cho anh.

Ra khỏi nhà thím Liễu, Liễu Thanh Vân nói chính mình muốn đi đường vòng, lại chuyên môn chạy tới bên ngoài sân nhà họ Trương, xoay hai vòng quanh nhà họ Trương.

Đại khái là người ở thôn Lâm Trang cũng kiêng kị, nên ban ngày cũng không có ai đi đến bên này, cho nên không ai phát hiện hành động cổ quái của Liễu Thanh Vân.

Sau khi Liễu Thanh Vân quan sát xong, trong lòng có số, ban ngày ban mặt làm cái gì cũng đều không tiện, anh tính toán buổi tối lại đến.