Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70

Chương 6: Tranh mĩ nữ

Chương 6: Tranh mĩ nữ

Sở dĩ ông Dư làm Liễu Thanh Vân đi vào, là bởi vì gần đây nhà bọn họ xác thật là có chuyện vui, con của ông ta ngày hôm qua vừa mới thăng chức thành chủ nhiệm, chuyện này ông ta còn không có nói với người khác, người bình thường cũng không có khả năng biết.

Tuy rằng ông ta làm Liễu Thanh Vân đi vào, nhưng vẫn là không mấy tin tưởng anh ta, trước kia nhà bọn họ là làm buôn bán giấy vàng chu sa, khi còn nhỏ ông ta gặp qua những đạo trưởng có bản lĩnh biết vẽ phù chú, mỗi người đều là tiên phong đạo cốt, không có một người giống như Liễu Thanh Vân vậy, cùng tiên khí một chút đều không dính dáng.

Liễu Thanh Vân nhìn ra ông Dư còn đang hoài nghi chính mình, liền nói: “Sư phụ Dư, không bằng ông cho ta tấm giấy vàng, ta vẽ một tấm phù cho ông xem?”

Ông Dư nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý, mấy năm nay chính sách rộng thùng thình, mọi người không trông gà hoá cuốc như vậy, nếu là mấy năm trước thì nói cái gì ông Dư cũng sẽ không cho người tiến vào.

Ông ta vào nhà cầm mấy tấm giấy vàng cùng một chút chu sa, cộng thêm một cây bút lông cũ đưa cho Liễu Thanh Vân.

Liễu Thanh Vân rốt cuộc nhìn thấy đồ vật quen thuộc, rất là hưng phấn, đề bút liền vận khí vẽ một tấm phù gọi gió, sau khi vẽ xong, anh vừa bấm tay niệm chú, trong miệng vừa mặc niệm: “Cấp tốc nghe lệnh sắc!”

Chỉ thấy tấm phù màu vàng kia trực tiếp bay lên không tới trước mặt Liễu Thanh Vân, ngay sau đó trong sân liền nổi lên một trận gió to, ông Dư không đứng vững liền ngã trên mặt đất, thiếu chút nữa bị quát từ phía đông sân đến phía tây sân.

Sau đó tấm phù kia tự cháy, gió trong sân cũng ngừng, Liễu Thanh Vân xem ông Dư bị gió thổi té ngã, rất là băn khoăn, đề bút lại vẽ một tấm phù hộ mệnh, vừa viết vừa niệm: “Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương, ngô sắc thử phù, phổ tảo bất tường.”

Chờ anh viết xong, phù chú quang mang chợt lóe, phù thành.

Liễu Thanh Vân đem phù hộ mệnh mới vừa vẽ xong đưa cho ông Dư vừa đứng lên, ngượng ngùng nói: “Sư phụ Dư, xin lỗi a, đây là phù hộ mệnh, tặng cho ông, ông dán ở trên cửa, hoặc là mang ở trên người đều được, bảo đảm chư tà không xâm.”

Phải biết rằng đời trước Liễu Thanh Vân sau mấy năm kia, thân là người dẫn đầu Huyền Môn, anh tự mình vẽ phù hộ mệnh chính là giá trị thiên kim, một phù khó cầu, bình thường đại quan quý nhân đều không nhất định có thể cầu đến.

Sau khi anh lộ ra một tay như vậy, ông Dư là hoàn toàn tin tưởng anh, cầm tấm phù hộ mệnh kia như đạt được chí bảo, cao hứng nói: “Vậy cảm ơn đại sư, đều do ta mắt vụng về, không nghĩ tới hiện tại còn có đại sư có bản lĩnh thật sự, đại sư chờ, ta đây liền đi lấy giấy vàng cùng chu sa cho đại sư.”

Ông Dư móc chìa khóa ra, mở khoá cửa một gian nhà không chớp mắt nằm trong góc sân, đi vào tìm kiếm nửa ngày, ôm ra một xấp giấy vàng cùng một hộp chu sa bao kín mít, nói với Liễu Thanh Vân: “Đại sư cũng biết tình huống mấy năm trước, khi đó mấy thứ này đều là bốn cũ, ta nào dám để cho người khác phát hiện, tốt chút cũng chưa tồn được, hiện giờ bảo tồn xuống dưới chỉ còn một chút như vậy, dù sao cũng là tay nghề tổ tiên của ta truyền xuống, con cái của ta đều không tin cái này, ta nguyên bản là tưởng lưu trữ làm kỷ niệm.”

Liễu Thanh Vân vừa nghe, đột nhiên cảm thấy lo lắng, nơi này linh khí vốn không sung túc như thế giới ban đầu của anh, nếu ngay cả đồ vật chuẩn bị thi pháp đều không có, Huyền Môn không phải càng suy thoái.

Cũng may sư phụ Dư tồn giấy vàng và chu sa này đó cũng đủ anh dùng thật lâu, chuyện về sau đi một bước xem một bước đi.

Liễu Thanh Vân muốn trả tiền, nhưng ông Dư kiên quyết không thu, nói là dùng phù hộ mệnh thay thế, còn đem cây bút lông cũ kia đưa cho anh.

Anh từ chối không được, chỉ có thể cầm lấy, chờ khi anh bỏ đồ vật vào sọt, chuẩn bị rời đi, ông Dư lại ấp a ấp úng mà gọi anh lại.

“Cái kia…… Đại sư a, ta có người em gái họ, nhà bọn họ gần đây ra việc lạ, không biết đại sư có thể thuận tiện đi xem một chút không.”

Liễu Thanh Vân ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời còn sớm, nghĩ nghĩ liền đáp ứng.

Ông Dư thấy Liễu Thanh Vân đáp ứng rồi, lộ ra vẻ mặt vui mừng, cuống quít dẫn anh đi về phía bên kia huyện thành.

Người em gái này là em họ của ông Dư, hai vợ chồng em họ của ông ta đều làm việc ở xưởng dệt trong huyện, điều kiện trong nhà còn tính không tồi, cố tình con trai duy nhất của hai vợ chồng bọn họ từ nhỏ liền thích vẽ tranh, không muốn đi làm ở xưởng dệt, trước kia là không có điều kiện, năm trước sau khi khôi phục thi đại học, đứa bé kia thi đậu một trường đại học ở tỉnh thành, ở đại học tìm một thầy học vẽ tranh.

Chuyện này cũng không có gì đáng nói, nhưng trường học còn chưa có nghỉ đâu, trước đó không lâu cháu ngoại trai của ông Dư đột nhiên trở về nhà, nói là thân thể không khỏe xin nghỉ, từ đó về sau, buổi tối nhà bọn họ luôn có động tĩnh kỳ quái.

Ở trên đường ông Dư nói đại khái về tình huống một nhà em họ của ông ta cho Liễu Thanh Vân nghe, không lâu liền đi tới khu người nhà của xưởng dệt.

Nhà bọn họ ở lầu 3, sau khi vào cửa ông Dư liền cùng Lữ Hà em họ của ông ta giới thiệu thân phận Liễu Thanh Vân, Lữ Hà chịu ảnh hưởng của nhà họ Dư, cũng là tin tưởng việc này, chỉ là bà nhìn Liễu Thanh Vân một chút, đem ông Dư kéo đến một bên nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh xác định anh mang đến đại sư là thật, không phải ở nông thôn đến tống tiền?”

“Em biết cái gì, cái này kêu là chân nhân bất lộ tướng! Em chạy nhanh đem chuyện nhà em nói đại sư nghe.”

Liễu Thanh Vân làm bộ cái gì cũng không nghe được, đánh giá căn nhà này, ánh mắt dừng lại trên cửa một gian phòng đang đóng kín.

Xuất phát từ tín nhiệm đối với ông Dư, Lữ Hà tuy rằng có chút do dự nhưng vẫn đem sự việc nói ra.

“Học Minh nhà ta, chính là con trai ta, một tuần trước đột nhiên từ trường học trở về nhà, khi nó trở về hốc mắt hãm sâu, sắc mặt xanh xao, gầy đến chỉ còn da bọc xương, nhìn giống như bệnh nặng một hồi, nó nói trở về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đem ta sợ tới mức còn dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra, kết quả không có chuyện gì lớn, chính là thân thể quá hư, ta nghĩ không chừng là học tập quá mệt mỏi, liền chuẩn bị bồi bổ cho nó.”

“Nhưng buổi tối đó liền đã xảy ra việc lạ, ban đêm ta loáng thoáng nghe thấy trong phòng Học Minh có tiếng nói chuyện của nữ nhân, còn có tiếng đánh đàn, chờ ta đánh thức chồng ta, đi qua xem xét thì lại không có động tĩnh gì, Học Minh còn đang ngủ. Nhà ta cách âm cũng không phải rất tốt, ta còn nghĩ có phải là cách vách có người đêm khuya không ngủ được, còn ở đó mà nhiễu người, nhưng buổi sáng khi ta hỏi, bọn họ đều nói nhà mình không có ai đánh đàn, người nghe được còn nói là từ nhà ta truyền ra âm thanh. Này đều đã vang lên vài buổi tối, cũng quá khϊếp người, đã vài ngày ta đều không ngủ được.”

“Vậy con trai bà thì sao, cậu ta nói thế nào?” Sau khi Liễu Thanh Vân nghe xong, ra tiếng dò hỏi.

“Nó nói cái gì cũng không nghe thấy, ban đêm vẫn luôn đang ngủ, nhưng ta và chồng ta rõ ràng nghe được âm thanh chính là từ trong phòng nó truyền ra tới, nhưng mỗi lần chúng ta đi xem, xác thật cái gì cũng không có, Học Minh cũng là đang ngủ.”

Lữ Hà nói xong liền mặt ủ mày ê hỏi Liễu Thanh Vân: “Đại sư, cậu nói trên người Học Minh có phải là bị thứ đồ dơ gì quấn lên không? Nó trở về một tuần nay, mỗi ngày ta đều mua cá mua thịt tẩm bổ thân thể cho nó, nhưng nó lại càng ngày càng gầy yếu, hơn nữa âm thanh kia chính là từ ngày nó trở về mới có.”

“Cái phòng kia là của con trai bà sao?” Liễu Thanh Vân không có trả lời Lữ Hà, mà là chỉ vào căn phòng mà anh ta nhìn chằm chằm ngay từ đầu hỏi.

“Đúng vậy, chính là phòng đó.”

“Ta có thể đi vào xem sao?”

“Có thể, để ta cửa mở ra.”

Liễu Thanh Vân đi vào trong phòng nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở một bức tranh được cuốn lại đặt trên bàn. Chỉ là còn không đợi anh mở bức tranh kia ra, bên ngoài liền vọt vào một người, một phen đoạt lấy bức tranh, lớn tiếng nói: “Anh là ai, ai cho phép anh tùy tiện đυ.ng đến đồ vật của ta!”

“Học Minh, đây là đại sư mà cậu con tìm tới, giúp nhà chúng ta xem âm thanh vào buổi tối là chuyện thế nào.”

Ngô Học Minh vừa rồi cùng cha của cậu ta đi xem bà nội, vừa trở về liền thấy có người muốn động vào bức tranh của mình, liền vội vàng đoạt lại, lúc này nghe Lữ Hà nói như vậy, trên mặt lập tức hiện lên một mạt hoảng loạn.

“Đều là thời đại nào rồi, mấy người sao còn làm chuyện phong kiến mê tín, nếu như bị người khác biết được, nhà chúng ta liền chờ xui xẻo đi. Còn đại sư, người này vừa thấy chính là kẻ lừa đảo!”

Liễu Thanh Vân không để ý tới việc Ngô Học Minh nói chính mình là kẻ lừa đảo, mà là ung dung mở miệng nói: “Cậu nếu là không tin phong kiến mê tín, liền sẽ không bảo bối bức tranh này như vậy, lại nói tiếp cậu biết trong bức tranh này đến tột cùng là cái gì sao?”

“Anh có ý tứ gì?” Ngô Học Minh cảnh giác nói.

Liễu Thanh Vân không có giải thích, mà là nói với vợ chồng Lữ Hà: “Hai người không phải kỳ quái vì sao buổi tối mỗi ngày đều có tiếng nói chuyện cùng tiếng đàn, khi đi vào xem xét lại cũng không phát hiện cái gì sao, đó là bởi vì âm thanh đều là từ trong bức tranh phát ra.”

“Cái gì!” Vợ chồng Lữ Hà cùng ông Dư giật nảy mình, đây là tranh gì, còn có thể phát ra âm thanh.

“Cậu có dám đem bức tranh của cậu cho mọi người nhìn sao?” Liễu Thanh Vân lại chuyển hướng về phía Ngô Học Minh.

Ngô Học Minh ôm bức tranh, cắn răng không rên một tiếng, sau một lúc lâu thấy cha mẹ đều nhìn chằm chằm mình, cậu ta rơi vào đường cùng chỉ phải đem bức tranh mở ra, cậu ta giải thích: “Đây là ta đối chiếu một bức nữ sĩ đồ mà thầy giáo của ta cất chứa chính mình vẽ lại.”

Cái khác không nói, Ngô Học Minh ở hội họa quả thật rất có thiên phú, thời gian học không đến một năm, kỹ xảo hội họa đã tương đương không tồi, bức tranh nữ sĩ đồ vẽ giống như đúc, giai nhân trong bức tranh có diện mạo minh diễm, biểu tình sinh động, nhìn hẳn là nữ sĩ Minh triều.

Lữ Hà nhìn chằm chằm bức tranh nửa ngày, cũng không nhìn ra bức tranh này có gì khác biệt, liền cảm thấy con trai mình vẽ rất tốt, bà nghĩ nghĩ hỏi: “Đại sư, hay là nữ nhân trong bức tranh này thành tinh?”

“Không phải thành tinh, là một mạt cô hồn gửi thân trong bức tranh này.”

“Anh nói cái gì?” Lữ Hà còn chưa nói lời nào, Ngô Học Minh liền vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi.

“Nếu không thì cậu nghĩ thế nào, cậu thật sự cho rằng chính mình có thể biến cát thành vàng, người trong tranh có thể sống lại không thành.” Trên thực tế Liễu Thanh Vân nói còn tương đối uyển chuyển, cùng với nói là một mạt cô hồn gửi thân trong tranh, không bằng nói là một nữ quỷ đem bức tranh này thành nơi gửi thân.