Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 24: Chua Xót.

"Anh đã từng nói qua, gia tộc họ Phong một trăm năm trước sau khi di chuyển đến Thành phố A, mới bắt đầu thịnh vượng."

Ánh mắt của Phong Sở Ca có chút mờ ảo, như là nhìn xuyên qua đôi mắt, có thể thấy được chân tướng từ thời xa xưa vốn đã phai nhạt từ lâu.

Xét cho cùng thì đó cũng chỉ là một chữ "tham" mà thôi, muốn sống tốt, muốn sống vẻ vang, muốn có được vô số quyền lực và của cải, rõ ràng cũng đã có đủ rồi, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn thêm nữa.

Diệp Vi Vi đã mơ hồ biết được vài thứ từ chỗ của An Nhiên, nhưng mà, những gì Phong Sở Ca kể lại, lại khiến cô cảm thấy kinh hoàng.

Nhà tổ của nhà họ Phong quả thật được xây dựng trên hố tử thi, nhưng mà, hố tử thi đó lại không phải tự nhiên hình thành, mà là do quân phiệt của thế hệ nhà họ Phong gϊếŧ chết.

"Cái thời đại đó, hỗn loạn lắm, hàng trăm, hàng nghìn người chết cũng là chuyện bình thường."

Phong Sở Ca cảm thấy trong miệng có chút chua xót: "Oán khí hội tụ, nhà họ Phong đã dựa vào những thứ như vậy, mới tốt lên từ đời này sang đời khác, nhưng mà, cũng đồng thời nhận được báo ứng từ đời này sang đời khác"

Gia tộc chính, gia tộc chi nhánh, một gia tộc lớn đã từng vô cùng thịnh vượng, nhưng tới thế hệ của Phong Sở Ca, toàn bộ đều chết, cũng chỉ dư lại có vài người mà Diệp Vi Vi đã nhìn thấy trong biệt thự của gia tộc họ Phong mà thôi.

"Cho dù có giàu sang phú quý đến đâu, thì cũng phải sống mới có thể hưởng thụ được. Cho nên không ai là không sợ hãi. Mọi người đều muốn làm cho lời nguyền này biến mất, đều muốn sống cuộc sống của mình. Sau đó, có một đạo sĩ bí ẩn xuất hiện, ông ta nói trong nhà họ Phong có người có mạng kỳ quý kỳ âm*, rất thích hợp làm Đỉnh Lô* để trấn áp oán khí của nhà tổ của họ Phong."

*Kỳ quý kỳ âm: số mệnh phú quý và mạng thuần âm một cách kỳ lạ hiếm thấy.

*Đỉnh lô: nghĩa đen: lò luyện đan, nghĩa bóng: ở đây là thứ dùng để trấn áp.

Đỉnh Lô, đó là một người, không phải là một vật gì đó đâu.

Chiếc thìa nhỏ trong tay Diệp Vi Vi đập vào cốc nghe đinh một tiếng, suýt nữa thì làm đổ cà phê, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, không phải lạnh ở ngoài cơ thể, mà là lạnh ở trong đáy lòng, đột nhiên, cô nghĩ đến những gì Phong Sở Ý đã nói với cô, có thể là giả, nhưng có thể, cũng có sự thật.

"Cho nên đứa bé vừa mới sinh ra được ba tháng tuổi, đã trở thành cọng rơm cứu mạng cả gia đình."

Phong Sở Ca cười khổ một tiếng: "Bọn họ liền đem bỏ anh cả ra ngoài, anh cả bị đưa đến ngôi nhà đó, vυ' Trần là người chăm sóc anh ấy, vậy mà anh vẫn luôn cho rằng, anh cả thật sự chỉ là sức khỏe không tốt, cho nên mới bị đưa đến đó ở."

"Người đã đưa ra quyết định này, nên xuống địa ngục."

Diệp Vi Vi cảm thấy trong lòng khó chịu, đáy mắt cũng có chút chua xót, cái thìa đang khuấy cà phê, một vòng lại một vòng gợn sóng nối tiếp nhau, trong lúc xuất thần, trước mắt chợt hiện lên ánh mắt đau khổ cùng tuyệt vọng của người đàn ông vào ngày hôm đó, anh hỏi cô, tại sao lại phản bội anh.

"Đúng vậy, là xuống địa ngục, ông nội của anh và ba của anh đều đã chết."

Phong Sở Ca nhấp một ngụm cà phê đã trở nên lạnh lẽo: "Cho nên, mẹ anh lại tìm cái vị đạo sĩ đó, sau đó, Sở Ý được sinh ra, hay nói cách khác, là chế tạo ra Sở Ý, sử dụng máu của mẹ anh, xương cốt của anh cả và oán khí của mỗi một thế hệ người chết trong gia tộc họ Phong, để chế tạo ra Sở Ý, nói rằng sự tồn tại của Sở Ý có thể giúp anh cả cùng nhau trấn áp oán khí."

Diệp Vi Vi cảm thấy có chút ghê tởm, vì sự tồn tại của Phong Sở Ý, và càng thêm vì những người mà lần nào cũng ra quyết định trong miệng của Phong Sở Ca, đó là người nhà họ Phong.

"Từ đó về sau, nhà họ Phong quả nhiên là không có ai bị chết nữa, hơn hai mươi mấy năm nay, tuy rằng tính tình của Sở Ý có hơi âm trầm, nhưng anh vẫn rất thích em ấy. Kỳ thật khi còn bé em ấy rất đáng yêu, em ấy hay bập bẹ từng tiếng anh trai, và anh đã cho rằng, cuối cùng thì chúng tôi cũng thoát khỏi lời nguyền khủng khϊếp đó."

Đôi mắt của Phong Sở Ca có chút đỏ lên, cho dù tình cảm của anh ta đối với Phong Sở Ý trong thế tục là không bình thường, nhưng anh ta vẫn cứ giữ người con gái đó trong lòng hai mươi mấy năm, có lẽ là vì cô đơn, cũng có thể là vì huyết thống, anh ta vẫn còn nhớ rất rõ cái cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Phong Sở Ý bé bỏng ở trong nôi, nhìn anh ta nở nụ cười.

Làm thế nào mà sự bình an được xây dựng trên huyết tinh của những oan hồn vô tội lại có thể tồn tại lâu dài được, Diệp Vi Vi gần như ác độc mà nghĩ.

"Năm năm trước, vυ' Trần đã chết, và ba năm trước, anh cả của anh cũng chết."

"Hết chuyện lạ này đến chuyện khác xảy ra trong gia đình, Sở Ý nói là do anh cả không cam lòng, anh cả vì nhà họ Phong, mà cả đời chưa bao giờ bước ra khỏi ngôi nhà đó một bước, anh ấy muốn một người đi cùng với anh ấy, nếu chúng ta không làm được, anh ấy sẽ gϊếŧ tất cả mọi người."

"Vì vậy, anh đã lừa dối hết cô gái vô tội này đến cô gái vô tội khác, khiến cho họ chết một cách oan uổng!"

Giọng nói của Diệp Vi Vi có chút cứng rắn, ánh mắt nhìn vào Phong Sở Ca, như là một con dao nhỏ. Mặc dù chưa từng quen biết với những cô gái chết thảm trong miệng của Phong Sở Ý, nhưng mà cô biết họ đều vô tội đến nhường nào, miễn là những ai có một chút lương tâm đều nhận ra điều đó.

"Chỉ có em, là anh lừa thôi."

Nụ cười trên mặt của Phong Sở Ca có chút ảm đạm, anh ta dựa lưng vào ghế, để thân thể đang căng thẳng của mình có thể thả lỏng một chút.

"Người của nhà họ Phong chết là đủ rồi, bởi vì họ xứng đáng, hà tất phải liên lụy đến người vô tội, cho nên anh không có đồng ý, nhưng không ngờ, mẹ anh lại lén lút làm chuyện đó. Những cô gái đó, từng người từng người một tiến vào ngôi nhà đó, rồi từng người từng người chết một cách bi thảm. Nhưng rồi mẹ anh cũng phải bị báo ứng, bà ấy chết ở trong biệt thự đó, cũng giống như vυ' Trần, bà ấy cũng trở thành một người đã chết nhưng lại sống. Em có biết anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy họ hàng ngày như vậy không? Anh không muốn Sở Ý cũng biến thành như vậy."

"Sở Ý nói cho anh một người có bát tự phù hợp với anh cả, và để anh đi tìm người đó"

"Anh chỉ không ngờ rằng, tất cả các vụ gϊếŧ người đẫm máu đó, không phải do anh cả làm, mà là do em ấy."

Phong Sở Ca nhìn Diệp Vi Vi, đây đều là tất cả chân tướng mà anh ta biết, Diệp Vi Vi hơi sững sờ, một lúc lâu sau, mới nở nụ cười, cười có chút miễn cưỡng: "Tôi thật sự cũng nên vinh hạnh."

Bản thân trời sinh là một đứa mệnh ngạnh khắc thân*, vậy mà sẽ có một ngày, được người khác coi trọng vì điều này. Truyện đăng nhanh tại dembuon và truyenhd

*Mệnh ngạnh khắc thân: số mạnh quá cứng xung khắc với người thân, làm người thân gặp tai nạn hoặc chết.

"Vi Vi, anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra với em, anh biết em muốn phát triển trong giới giải trí, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em. Tuy vị đạo diễn đó không nổi tiếng ở trong nước, nhưng anh ta là một người rất tài năng, em chỉ cần nắm chắc là được."

"Phong Sở Ca"

Diệp Vi Vi trịnh trọng gọi tên của người đàn ông.

Nghĩ rằng Diệp Vi Vi sẽ từ chối ý tốt của mình, Phong Sở Ca đang định muốn tiếp tục khuyên bảo, thì Diệp Vi Vi đã đứng lên: "Tôi không thanh cao như anh nghĩ, mặc dù là anh giới thiệu tôi tham gia vào đoàn phim, tôi cũng sẽ bằng vào thực lực của mình mà đứng vững gót chân."

"Hơn hai mươi năm trước tôi dựa vào chính mình để tồn tại, sau này, tôi cũng có thể làm như vậy. Vì vậy, Phong Sở Ca, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Diệp Vi Vi liền xoay người rời đi, cho dù Phong Sở Ca thực sự không hề đυ.ng tới những sự việc đẫm máu đó, vậy thì đã sao? Anh ta mang họ Phong, sự tồn tại của anh ta, là thành lập trên vô số xác chết và nỗi đau khổ của người khác, Phong Sở Mạc, Phong Sở Ý, và vô số xác chết đó, thật vô tội đến nhường nào.

Phía sau truyền đến giọng nói có phần mơ hồ của Phong Sở Ca: "Khi đó, là anh cả đã đưa anh và em ra ngoài, anh cả anh ấy có lẽ, chưa có tan biến."

Bước chân của Diệp Vi Vi dừng lại một lúc, sau cùng cô cũng không nói thêm gì, trực tiếp đẩy cửa quán cà phê, bước ra ngoài.

Cô và Phong Sở Mạc, trước nay đều không có bất kỳ quan hệ gì, một người là người sống, một kẻ, lại là người chết.

Phong Sở Ca uống cạn tách cà phê, vừa rồi rõ ràng đã bỏ thêm vài viên đường, nhưng đầu lưỡi lại vẫn cảm thấy, nó vẫn vô cùng đắng.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai