Phong Sở Ca từ cầu thang ngã xuống cỡ mười mấy bậc, cú ngã không nặng nhưng cũng làm cho mặt mũi bị bầm dập.
Diệp Vi Vi vừa trách anh ta đi không nhìn đường, vừa cẩn thận muốn giúp anh ta thoa thuốc, mặc dù Phong Sở Ca ngã xuống khiến cho vẻ mặt có chút thay đổi, nhưng Diệp Vi Vi chỉ chú ý đến vết thương của anh ta, trong lòng nghĩ không biết rượu thuốc ở nơi này có tác dụng hay không, nếu không có tác dụng thì tìm Tô Diêu xin cô ấy cho một ít thuốc đặc trị, trong tay Tô Diêu luôn có một số phương thuốc đặc biệt hữu hiệu.
"Không cần."
Phong Sở Ca cười có hơi miễn cưỡng, vươn tay ngăn lại động tác của Diệp Vi Vi: "Vυ' Trần sẽ chăm sóc cho anh, hôm qua em cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, cho nên hãy về nghỉ ngơi đi."
Vị hôn phu té bị thương, Diệp Vi Vi sao có thể yên tâm nghỉ ngơi, nhưng Phong Sở Ca lại nhất quyết không chịu, cuối cùng sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, không biết phải làm sao, cuối cùng Diệp Vi Vi cũng đành nói một số biện pháp mà người bệnh cần phải chú ý cho bà vυ' Trần, sau đó mới lưu luyến quay người rời đi.
Phong Sở Ý đứng ở cửa không ngừng nhìn cảnh tượng này cho đến khi Diệp Vi Vi rời đi, cô ta nhìn Phong Sở Ca: "Anh đã động lòng với cô ta?"
"Làm sao có thể."
Phong Sở Ca mỉm cười, nhìn về phía Phong Sở Ý, duỗi tay ra, Phong Sở Ý chậm rãi đi tới trước mặt anh ta, sau đó, Phong Sở Ca liền kéo tay một cái, ôm đối phương vào trong lòng: "Anh chỉ thật lòng đối với em mà thôi."
Anh ta nói xong, bàn tay liền không thành thật, xốc lên quần áo của Phong Sở Ý, lập tức muốn hành động.
Phong Sở Ý đè lại bàn tay không thành thật của Phong Sở Ca, cô ta cười, một nụ cười không phải ảm đạm mà rất là quyến rũ: "Anh cả đối với cô ta rất vừa lòng, không phải giống như mấy người trước đó khiến người ta vô cùng thất vọng, anh phải nhớ kỹ, hôm nay cũng chỉ là một bài học nhỏ mà thôi, anh cả rất không thích người khác đυ.ng vào đồ vật mình thích, và hơn hết là, không một ai có thể ngoại lệ. "
Nói xong, Phong Sở Ý kéo tay của Phong Sở Ca ra, sức lực rất lớn, khiến Phong Sở Ca không thể nào phản kháng được, anh ta nhìn Phong Sở Ý đang sửa sang lại quần áo: "Anh cả, anh cả, Sở Ý, anh đối với em không tốt sao? Tại vì sao, trong lòng em cũng chỉ có mình anh cả chứ!"
Phong Sở Ca tức giận đập mạnh xuống giường, chợt làm động đến vết thương, vẻ mặt liền trở nên nhăn nhó.
"Em là xương cốt của anh cả, trong lòng không có anh cả, mới là chuyện kỳ lạ nhất, không phải sao?"
Phong Sở Ý quay lại, nở nụ cười có chút âm trầm và oán độc.
--
Phong Sở Ca phải dưỡng thương nên trong một thời gian, cũng không thể đi chơi cùng Diệp Vi Vi được, trong ngôi nhà cũ này không có máy tính, không có mạng, thậm chí điện thoại di động cũng không có tín hiệu, Diệp Vi Vi tuy rằng cảm thấy buồn chán, nhưng cũng vẫn muốn đi dạo vòng quanh, có điều ngoại trừ Phong Sở Ca ra thì Diệp Vi Vi cũng không dám làm phiền mấy người còn lại, cho nên cô chỉ có thể đi dạo một mình, tuy nhiên Diệp Vi Vi lại luôn cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như là có người mà cô không nhìn thấy, không lúc nào mà không đi theo cô.
Giấc mơ ngày đầu tiên khi vừa đến ngôi nhà cũ này, khiến cho Diệp Vi Vi dù vẫn luôn cho rằng đó là suy nghĩ lung tung của chính mình, nhưng trong lòng cô vẫn có chút phiền muộn, chỉ là kể từ đêm đó, Diệp Vi Vi cũng không còn có một giấc mơ tương tự nữa, vì vậy, cô chỉ đem sự nghi ngờ này chôn sâu vào trong lòng của mình.
Căn nhà cũ rộng đến mức kinh ngạc, có rất nhiều phòng trên lầu và dưới lầu, nhưng hầu hết đều giống nhau, đồ đạc và cách trang trí cũng đều giống nhau, như thể, chủ nhân trước đây đã quá lười để trang trí trong phòng.
Xem một phòng là mới lạ, xem hai phòng là quen thuộc, ba phòng và bốn phòng cũng đều y như nhau, Diệp Vi Vi cảm thấy hình như mình đã mắc phải hội chứng mệt mỏi tổng hợp thẩm mỹ phòng nào đó.
Đang lúc cô nhàm chán sắp phải mọc cỏ luôn rồi, thì cuối cùng Diệp Vi Vi đã tìm thấy một điều bất ngờ.
Đó chắc hẳn là một phòng đọc sách, vừa bước vào, Diệp Vi Vi đã choáng váng bởi những cuốn sách để đầy trên ba bức tường. Thậm chí trong đó còn có một cầu thang xoắn ốc. Diệp Vi Vi cũng mới chỉ thấy cách sắp xếp như vậy trên TV và phim ảnh. Đại đa số người hiện đại chỉ xếp chừng hai kệ sách lớn trong phòng đọc sách, đã được coi là học đòi văn vẻ, mà ở đây, một căn phòng đầy sách, khiến cho nó có hơi tối tăm, đứng trong đó, có một ảo giác như đi xuyên qua thời gian vậy.
Diệp Vi Vi tiện tay lấy ra một cuốn sách từ kệ sách gần đó và mở ra, đó là một cuốn sách tâm lý học, cô rất ngạc nhiên, cuốn sách đó không sạch sẽ như mới như đã tưởng, mà các góc trang sách có chút sờn, đó chính là do đã lật xem rất nhiều lần, ngẫu nhiên cũng sẽ có một hai câu chú thích ở một số chỗ, nét bút rất đẹp, Diệp Vi Vi không hề biết thư pháp là gì, nhưng cô cũng cho rằng nét chữ rất là đẹp, điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Diệp Vi Vi lật xem hai lần, rồi lại đặt nó vào chỗ cũ, cô thực sự không hứng thú với những thứ cao cấp như tâm lý học.
Diệp Vi Vi chậm rãi đi đi lại trong phòng đọc sách, đầu ngón tay lướt qua sách vở được sắp xếp ngăn nắp, bỗng hai mắt cô sáng lên: "Thật sự có?"
Đó là một cuốn sách giải thích kỹ thuật diễn giải.
Diệp Vi Vi dựa vào giá sách, lật từng trang xem, trên đó vậy mà cũng có vài dòng chú thích, ngoại trừ tiểu thuyết ra, thì loại sách duy nhất mà Diệp Vi Vi có thể xem một cách chuyên chú cũng chỉ có loại này, cho nên, lúc này đây cô liền phát hiện, vài dòng chú thích trên đó hẳn cũng là của cùng một người trong cuốn sách tâm lý học vừa rồi, hoá ra chúng không chỉ là những chú thích ngẫu nhiên, mà thực sự là rất có ý nghĩa, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khâm phục.
Đầu ngón tay của Diệp Vi Vi khẽ lướt trên những nét bút đẹp đẽ ấy, biểu cảm trên mặt cô có khi thì vui mừng, có khi lại lo lắng, khi thì lại chợt nhận ra, khi thì lại khó hiểu, bất tri bất giác, vậy mà cô đã quên mất thời gian trôi qua.
Trong góc tối, chợt có một hình bóng mờ mờ ảo ảo hiện ra, nhìn dáng vẻ nhập tâm của Diệp Vi Vi, nhìn biểu cảm biến đổi xuất sắc trên khuôn mặt của cô, hình bóng mờ mờ ảo ảo ấy hiện ra thành một bóng người, hơi thở vốn ảm đạm và lạnh lẽo, bất tri bất giác, thấm đẫm một chút ấm áp, và sau đó, anh ấy cũng ngồi xuống, cô nhìn vào cuốn sách, mà anh ấy, thì lại nhìn cô.
Cho đến khi bà vυ' Trần tìm đến đây: "Mợ chủ, đã đến giờ ăn tối rồi."
"Vυ' Trần."
Diệp Vi Vi bừng tỉnh ngẩng đầu lên, bóng hình mờ mờ ảo ảo ấy cũng đã tan biến, cô dụi dụi đôi mắt, vỗ vỗ vai mình hai cái, cô có hơi ngạc nhiên bởi vì mình vậy mà lại có thể ngồi yên lặng lâu như vậy.
Bà vυ' Trần nhìn thấy cuốn sách trong tay Diệp Vi Vi, sắc mặt thoáng biến đổi.
Diệp Vi Vi cũng không nhận thấy sự thay đổi trên sắc mặt của bà vυ' Trần, vì vậy cô giơ cuốn sách trong tay lên: "Tôi có thể cầm một cuốn về phòng đọc được không?"
"Đây là phòng đọc sách của cậu cả. Nếu như cậu cả không phản đối, thì mợ muốn làm gì thì làm."
Sắc mặt của bà vυ' Trần lại trở lại ảm đạm và lạnh nhạt như cũ, Diệp Vi Vi cũng không quan tâm, quen rồi thì sẽ tốt thôi, ngoài ra, cô cũng cảm thấy rất vui khi tìm được một nơi tốt để tống cổ thời gian.
Bà vυ' Trần nhìn Diệp Vi Vi thật sự cầm quyển sách trong tay đi ra, bình yên vô sự, không có bất kỳ điều dị thường nào, ánh mắt bà, không khỏi liếc nhìn khuôn mặt của Diệp Vi Vi một cái: "Mợ là một người rất có phúc."
Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai (21/3/22)