Trên giường Mạc Tử Hành dịu dàng cẩn thận, không cần biết bản thân hắn có thoải mái hay không nhưng nhất định phải làm Lâu Tiểu Bắc thoải mái. Tần Dương thô bạo hung ác, dùng ngôn từ để nhục nhã, thường hay làm Lâu Tiểu Bắc ngất xỉu.
Còn Cố Trầm thì khác, hắn nhìn như một người lịch sự, nhưng thật ra là một tên trẻ trâu, giả vờ thâm tình rồi nói ra mấy lời cợt nhả.
Lâu Tiểu Bắc hẳn là cảm thấy thẹn, nhưng mà bên trong cảm giác thẹn còn mang theo kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ.
Hoa huyệt đóng mở, không phát ra tiếng nhưng cũng đã nói lên khát vọng của nó.
Cố Trầm nhìn, thấp giọng cười nói: “Tiểu huyệt của chị đang nói chuyện kìa.”
Hắn thậm chí nghiêng tai qua, giả vờ nghe: “Tiểu huyệt của chị đang nói… muốn ~”
Lâu Tiểu Bắc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người run rẩy, hai mắt mở to, tự sa ngã nói: “Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi.”
Cố Trầm lại rầu rĩ cười.
Hắn đứng lên, đánh giá một vòng, đi lững thững tới phòng bếp, từ giá đũa rút ra một đôi đũa kim loại.
Hắn nghiêm túc rửa sạch đôi đũa rồi lại tìm cồn lau một lượt.
Chờ tới khi hắn đi ra ngoài, Lâu Tiểu Bắc đã khép chân lại, nhắm mắt nằm xoài trên sô pha.
Mất mặt quá.
Lâu Tiểu Bắc không muốn đối mặt với Cố Trầm, nhưng mà cô không có cách tự móc nó ra, càng không thể vì chuyện này mà đi bệnh viện.
Thậm chí dưới cảm giác thẹn, cô còn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ kịch liệt.
Người đàn ông ngồi xuống, giống con chó bự nhìn Lâu Tiểu Bắc, trong mắt là hưng phấn không kìm chế được.
“Thế, em làm nhé!”
Hắn giống như một người nho nhã lịch sự, lễ phép thông báo.
Tao bức mới bị lộng còn chưa khép lại, mở ra một lỗ bằng đầu ngón tay. Cố Trầm vừa quan sát vừa nói: “Chị bị thao hỏng rồi ~~”
Hắn đem đầu nhọn chiếc đũa dán lên hoa môi, cảm giác lạnh lẽo làm Lâu Tiểu Bắc giật mình, không nhịn được mở to mắt.
Cố Trầm lớn lên thật sự rất đẹp.
Mặt mày hắn mang theo nét cười, dùng đũa đâm chọc thịt mềm, đánh giá nói: “Tuy rằng bị thao lỏng, nhưng mà vẫn rất mềm.”
“Em tiến vào nha.”
Nói xong, không cho thời gian để Lâu Tiểu Bắc kịp phản ứng, hai đầu đũa đã chọc vào.
Lâu Tiểu Bắc trừng lớn mắt.
Chiếc đũa rất lạnh, phía trên còn dính cồn. Cảm giác vừa lạnh vừa đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâu Tiểu Bắc, cô lập tức kêu lên: “Đũa! Anh bôi cái gì lên đũa thế!”
Cố Trầm nói như đương nhiên: “Một chút cồn mà thôi, muốn ăn cơm thì phải sát trùng.”
Lâu Tiểu Bắc oán hận nhìn Cố Trầm.
Cố Trầm lại cúi đầu nhìn hoa huyệt, hoa môi dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bỗng nhiên co rút lại, kẹp lấy chiếc đũa. Hắn tán thưởng cảnh đẹp này, còn không quên chia sẻ: “Chị thật lợi hại, chị mở chân ra có được không? Không thì làm sao ăn được qυầи ɭóŧ.”
Lâu Tiểu Bắc khuất nhục đem tay đặt lên đùi.
Cố Trầm thong thả ung dung đem chiếc đũa ấn vào trong một ít. Động tác của hắn rất chậm, vô cùng hành hạ người ta.
Rõ ràng là một thứ nhỏ như vậy, Lâu Tiểu Bắc vẫn có thể cảm nhận nó rất rõ ràng. Chiếc đũa đâm chọc da thịt của mình, từng chút một dọc theo đường đi thẳng tới cuối cùng.
Cô bị một đôi đũa “làm”.
“Em tách ra nha.”
Cố Trầm muốn tách đôi đũa ra, thao tác hai lần, lại buồn rầu nói: “Chị à, chị kẹp chặt quá, đũa của em không động đậy được. Chị thả lỏng tiểu huyệt đi, để em giúp chị lấy ra.”
Tiếng nói trầm thấp gợi cảm phối hợp với từ ngữ dâʍ đãиɠ, Lâu Tiểu Bắc cảm thấy bản thân trống rỗng đến lợi hại.
Tuy rằng thật đáng xấu hổ, nhưng cô muốn thứ khác càng thô càng nóng hơn.
Thọc vào, thao vào, sau đó đem t*nh d*ch nóng bỏng bắn cho cô.
Da^ʍ thuỷ chảy ra, thậm chí làm ấm đôi đũa, Cố Trầm nhướng mày, nhìn sắc mặt hồng nhuận của Lâu Tiểu Bắc.
“Chị quả nhiên là đang muốn nha ~, bộ dạng này của chị, em không có cách hỗ trợ.”
“Không thì chúng ta đổi một phương thức khác.”
Nói, Cố Trầm dùng chiếc đũa hung hăng tìm tòi, Lâu Tiểu Bắc sợ hãi kêu lên một tiếng, có thể cảm nhận rõ ràng chiếc đũa chọc vào qυầи ɭóŧ của mình.
“Chúng ta ấn qυầи ɭóŧ lên vách thịt sau đó kéo ra, thế nào?”
“Nhưng mà chị phải nói cho em, em đã đυ.ng tới qυầи ɭóŧ chưa nha.”