Đây là lần đầu tiên Lâu Tiểu Bắc gặp mặt Cố Trầm trực tiếp, nam thần quốc dân quả nhiên dễ dàng làm người ta mặt đỏ tim đập.
Cũng không biết vì sao, Lâu Tiểu Bắc cứ cảm thấy bất an.
Quản lý của cô hẹn gặp mặt ở Quang Ảnh, có mặt đoàn luật sư chủ trì, hai bên rất nhanh chóng đã ký hợp đồng xong. “Minh Đế” đã chuẩn bị quay, nói cách khác, thời gian còn lại của cô không còn nhiều.
Đạo diễn đứng lên, đem kịch bản và tiểu thuyết nguyên tác cho Lâu Tiểu Bắc, ánh mắt phức tạp nói: “Một tuần nữa vào đoàn, hy vọng cô không làm tôi thất vọng.”
Lâu Tiểu Bắc không khỏi nghiêm túc lên, trịnh trọng nói: “Ngài yên tâm.”
Nói đến diễn kịch, Lâu Tiểu Bắc thật sự rất quan tâm để ý, nghiêm túc hoàn thành.
Khi cô còn đi học đã rất thích biểu diễn, là thành viên nòng cốt của ban kịch nói. Diễn kịch với cô mà nói, là đam mê, là việc cần nghiêm túc làm. Cô lấy được nhân vật cũng không phải quang minh chính đại, nhưng cô sẽ dùng thái độ trân thành nhất, nỗ lực nhất, sẽ không làm thất vọng nhân vật này.
Nhân viên cũng rời đi, Lâu Tiểu Bắc với trợ lý nhỏ giọng nói chuyện, nhất thời không chú ý tới người bên cạnh. Chờ cô nói xong, xung quanh cũng chỉ còn lại Cố Trầm.
Ánh mắt Cố Trầm đảo qua trợ lý, trợ lý rùng mình, cười gượng: “A, đột nhiên nhớ ra em có chút việc, Bắc Bắc, chúng ta gặp nhau dưới lầu nhé?”
Nói xong, cũng không chờ Tiểu Bắc trả lời đã tức tốc rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lâu Tiểu Bắc cùng với Cố Trầm.
Lâu Tiểu Bắc không biết Cố Trầm muốn làm gì, chỉ lễ phép mỉm cười, nói: “Thầy Cố!”
Cố Trầm năm nay 21 tuổi, còn nhỏ hơn Lâu Tiểu Bắc một tuổi, nhưng người ta tuổi trẻ đã là ảnh đế, mọi người đều gọi hắn là thầy.
Ảnh đế Cố nghe được lời này, từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi tới gần Lâu Tiểu Bắc.
Lâu Tiểu Bắc: “?”
Cố Trầm tiến lên, Lâu Tiểu Bắc hơi lùi về phía sau, thẳng tới khi eo chạm vào bàn. Cánh mũi Cố Trầm khẽ nhúc nhích, như là đang hít cái gì.
Lâu Tiểu Bắc cảnh giác nói: “Cố Trầm.”
Cố Trầm phảng phất như không nghe thấy gì, hắn cao hơn Lâu Tiểu Bắc một cái đầu, nhẹ nhàng đã chặn được cô, cúi đầu ngửi ngửi cổ cô.
Lông tơ Lâu Tiểu Bắc đều dựng hết cả lên. Đang muốn đẩy Cố Trầm ra, lại phát hiện Cố Trầm đặt một ngón tay lên môi cô, nhẹ nhàng thở dài một cái.
“Không cần kêu.”
“Sẽ có người tiến vào đấy.”
Lâu Tiểu Bắc cứng đờ người.
Đây là phòng họp của Quang Ảnh, bên ngoài đều là người đi tới đi lui, thân phận Cố Trầm bày ra đó, chỉ cần có người thấy thì nhất định là tu la tràng.
Gương mặt Cố Trầm rất tinh xảo, thuộc ở giữa thiếu niên và thanh niên, mang theo một tia hấp dẫn chí mạng. Cố Trầm thấy Lâu Tiểu Bắc không có động tĩnh, bên môi liền xuất hiện ý cười. Hắn đem ngón tay đặt trên môi Lâu Tiểu Bắc di chuyển xuống dưới.
Trái tim Lâu Tiểu Bắc đập bang bang, cô kinh sợ nhìn Cố Trầm. Ngón tay Cố Trầm thong thả trượt xuống, lúc sắp chạm vào ngực Lâu Tiểu Bắc thì dừng lại.
Lâu Tiểu Bắc hoàn toàn không biết Cố Trầm đang phát điên cái gì, cô đè thấp giọng, mang theo tức giận nói: “Buông tôi ra.”
Cố Trầm khẽ cười một tiếng, đứng thẳng người lên, đúng lúc Lâu Tiểu Bắc cho rằng hắn sẽ rời đi, bàn tay Cố Trầm lại đột nhiên nắm lấy ngực cô!
Hắn bóp nhẹ một cái, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Lâu Tiểu Bắc rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy thật mạnh Cố Trầm ra, lạnh lùng nói: “Anh làm cái gì! Xin hãy tự trọng!!”
Dưới tiếng gầm giận dữ của cô, Cố Trầm đột nhiên thu lại ý cười, lui lại phía sau vài bước, lạnh như băng đánh giá Lâu Tiểu Bắc.
Lâu Tiểu Bắc bị hắn nhìn đến sinh ra vài phần sợ hãi, cô sửa sang lại quần áo của mình, hoảng loạn muốn rời khỏi nơi này.
Cố Trầm không đuổi theo, như cũ đứng đấy nhìn cô, đến khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, nới ung dung nói một câu.
“Trên qυầи ɭóŧ, quả nhiên là hương vị của cô.”