Khương Tuyết mệt không thở ra hơi, nên cô cũng không để ý đến anh ta, mà chỉ tùy tiện rửa người rồi lên giường ngủ.
Không biết qua bao lâu, Khương Tuyết bị mạnh mẽ phác gục trên giường. Sức lực của người đàn ông sau lưng cô rất lớn, anh ta giữ eo cô một chút rồi lập tức nhấc mông cô lên, nhanh chóng đâm dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa cứng vào.
Khương Tuyết qua khỏi cơn cao trào chưa được bao lâu, cho nên tiểu huyệt của cô vẫn vô cùng ướŧ áŧ, người đàn ông đâm vào một cái liền liên tục thọc vào rút ra. Đâm đến nỗi Khương Tuyết nhịn không được mà rêи ɾỉ.
Nhưng cô vẫn hoảng sợ, trong phòng tối tăm không chút ánh sáng, không biết ai vừa xông tới liền cưỡиɠ ɠiαи cô, đến khi phản ứng lại thì Khương Tuyết liền giãy giụa.
“Anh là ai, mau đi ra, chồng của tôi còn ở đây, anh… A a…”
Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông ở đằng sau đã đâm mạnh hơn, thâm chí còn vừa thao vừa vuốt hạt đậu của cô, làm Khương Tuyết không thể nói nên lời, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi tiểu huyệt của cô kẹp chặt lại, miệng rêи ɾỉ không ngừng.
“Ư a a… Đừng, đừng thao… Ngứa quá… Anh là ai, đừng chơi nữa, chồng của tôi sắp quay lại rồi… A a, không thể để anh ấy thấy…”
Nghĩ đến việc chồng mình sắp quay lại, Khương Tuyết vừa lo lắng vừa cảm thấy hưng phấn. Cô không nghĩ ra rốt cuộc là ai to gan đến nỗi lén vào đây cưỡng bức cô.
“Anh là ai, là Mạnh Nghiêu hay anh cả… A a, dươиɠ ѵậŧ cứng qua, tiểu huyệt đều bị thao xuyên. Anh bắn nhanh lên a… Mạnh Hạo sắp về rồi…”
Nghe vậy, người đàn ông cười nói: “Anh liền biết tao huyệt của em thèm không chịu nổi, vẫn luôn nghĩ bị dươиɠ ѵậŧ lớn của đàn ông thao. Quả nhiên, vừa bị thao liền nghĩ đến Mạnh Nghiêu và anh cả.”
Khương Tuyết nghe vậy thì khϊếp sợ: “Ông xã, sao lại là anh? Anh hết bệnh rồi?”
“Ha hả, không phải anh còn có thể là ai. Em thì hay lắm, lén nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ của tên đàn ông khác sau lưng anh, xem anh có chọc thủng tao bức của em hay không.”
Nói rồi, Mạnh Hạo liền lật ngược cô lại, nắm lấy mắt cá chân rồi kéo nó ra hết cỡ, sau đó liên tục thọc vào rút ra, mỗi một lần đâm đều chạm đến chỗ sâu nhất, làm hai bầu ngực của Khương Tuyết lay động không ngừng.
Mãi cho đến khi Khương Tuyết xin tha, Mạnh Hạo mới rút cây gậy to tài ra, đứng ở mép giường nhìn Khương Tuyết xụi lơ, cửa huyệt mở rộng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy khăn trải giường.
“Thế nào, lần này em bị thao sướиɠ không? Nhanh đứng lên liếʍ sạch dươиɠ ѵậŧ cho ông xã nào.”
Lúc này Khương Tuyết mới thấy rõ hóa ra thân dưới của Mạnh Hạo có một cây dươиɠ ѵậŧ giả, dươиɠ ѵậŧ to lớn bị cố đinh vào người anh ta bằng mấy băng vải, có vẻ vô cùng dữ tợn.
Khương Tuyết vẫn thuận theo quỳ sát ở mép giường, miệng nhỏ không ngừng liếʍ dươиɠ ѵậŧ giả màu đen dính đầy dịch trắng.
“Ông xã, anh đừng giận. Vừa rồi em sợ lắm, cho nên không biết còn có thứ tốt này. Có nó, mỗi ngày lão công đều có thể tự thao chết em, sao em có thể nhớ nhung người khác được? Tin em đi, em sẽ không bao giờ nɠɵạı ŧìиɧ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”
“A, anh thấy chưa chắc. Nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ vừa rồi của em, lúc anh thao em thì em còn dẩu mông cọ xát dươиɠ ѵậŧ, xoắn đến xoắn đi, miệng thì nói không cần nhưng tiểu huyệt thì lại kẹp chặt không bỏ.”
Nghe Mạnh Hạo nói vật, Khương Tuyết liền cảm thấy hoảng hốt, cô nhanh chóng xoa dịu anh ta, ngoan ngoãn kiếm dươиɠ ѵậŧ giả. Dường như Mạnh Hạo cũng rộng lòng, bắt đầu chơi đùa ngực của cô.
Đúng là vừa rồi cô cho rằng mình bị người khác thao. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì bị người khác cưỡng gina khiến bụng nhỏ cô ngứa ngáy khó chịu, vừa sợ hãi vừa muốn bị chà đạp làm cô không cẩn thận để lộ tâm tư của mình.
Mạnh Hạo cười nói, cũng không biết anh ta đang trêu chọc hay tức giận, mà có lẽ là giận. Khương Tuyết cho rằng, đàn ông trên đời luôn có tính chiếm hữu cao với người phụ nữ của mình. Ai có thể không thèm để ý đến trường hợp vừa rồi cơ chứ?