Vạn Nhân Mê Không Dễ Làm

Quyển 2 - Chương 3: Bỏ trốn phải bị trừng phạt

Vạn vật mới thức giấc từ buổi bình minh, cây cỏ xanh tươi tràn đầy sức xuân.

"Ngày hôm qua..." Trà Thư do dự nói, cậu không dám nhìn Hạ Thanh Ngô, tên này dám lợi dụng lúc cậu ngủ... Cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì không biết điều khủng khϊếp gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Chuyện ngày hôm qua là những thứ ta luôn muốn làm với em."

Hạ Thanh Ngô chủ động chạm vào bàn tay nhỏ bé của Trà Thư, đan mười ngón tay của họ vào nhau rồi thâm tình nói, "Có lẽ em không hiểu nhưng ta biết rắng ngày mình gặp nhau đã được số phận sắp đặt trước, dù có luân hồi thì ta cũng sẽ được dẫn lối đến bên em. Lần đầu tiên gặp nhau, ta đã hiểu ra một chân lý rằng tình yêu chính là lực hấp dẫn."

Y... Có biết mình đang nói gì không... Tình yêu là lực hấp dẫn? Mọi thứ đều là sự sắp đặt của số phận?

"Vậy xin ngài đừng ép buộc em, cảm giác này thật sự rất khó chịu." Trà Thư dứt khoát hất bàn tay của Hạ Thanh Ngô đang nắm chặt tay của mình ra, cậu yên lặng nhìn cảnh vật xung quanh trong khi suy nghĩ tìm đường thoát thân.

Chờ thời cơ đến.

"Được rồi, chỉ cần em luôn ở bên cạnh ta là đủ, ta sẽ khiến em yêu ta."

Hạ Thanh Ngô kéo bờ vai của Trà Thư rồi ôm chặt cậu vào trong vòng tay, lần lượt hôn nhẹ lên má cậu, khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cậu bị hôn đến nỗi xuất hiện những vết đỏ mờ nhạt tựa như màu hoa mơ.

Anh chàng này si mê đến thuốc chữa rồi.

Trà Thư vẫn im lặng và tiếp tục ở bên cạnh Hạ Thanh Ngô. Nhiệm vụ chưa hoàn thành mà hệ thống vẫn im ắng, điều đó chứng tỏ Hạ Thanh Ngô không phải nhân vật quan trọng, có chuyện y biết nhưng cũng có chuyện y không biết, nên cậu phải nhanh chóng đi tìm những người khác.

Trà Thư ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Hạ Thanh Ngô. Có những dòng không khí nhẹ nhàng và trong suốt đang trôi lơ lửng trên bầu trời, quyện giữa hương hoa đất trời. Ánh nắng ấm áp tự nhiên len qua những khe hở, tỏa ra vầng sáng hoàng kim lúc xuyên qua các tán lá và năm tháng lặng lẽ.

Bọn họ nằm suốt một buổi sáng.

Vào buổi trưa, lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi mà Hạ Thanh Ngô rời đi, cậu thực hiện kế hoạch chạy trốn của mình.

Trong lúc chạy trốn cậu vẫn rất cảnh giác, cẩn thận quan sát phương hướng của dòng suối và rêu mọc rồi làm đánh dấu nhỏ, quần áo đã bị gai nhọn xé toạc, đi mãi đi mãi vẫn không thể rời khu rừng khiến cậu chán nản dừng lại bên cạnh gốc cây.

Những cái cây cao và xanh ngay lập tức chộp lấy Trà Thư, đưa cậu đến một khu vườn thơm ngát hương hoa. Các xúc tu biến thành dây thừng to trói buộc Trà Thư nhằm hạn chế cử động của cậu, sau cùng chúng đặt cậu xuống trước mặt Hạ Thanh Ngô đang chiêm ngưỡng hoa bách hợp.

"Thư Thư, em thật sự đã cho ta một bất ngờ đấy. Ta đã làm gì khiến em không hài lòng sao? Tại sao em lại vội vàng trốn khỏi ta đến vậy?"

Ngón tay của Hạ Thanh Ngô cởϊ qυầи áo trên người của Trà Thư xuống, thân thể mảnh mai và trắng nõn như món đồ sứ dần dần lộ ra. Y biến hoa bách hợp thành bộ nội y ren màu trắng gợi cảm, thiết kế hở vυ' và hở đáy trông cực kỳ dâʍ đãиɠ. Đôi chân dài mịn màng ấy vậy mà còn trắng hơn cả bộ nội y một chút, cả cơ thể cậu dường như đang tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng dưới ánh sáng mặt trời.

"Không... Thanh Ngô, xin nghe lời giải thích của em, em chỉ muốn đi dạo xung quanh mà thôi. Thực đó, ngài tin em đi."

"Xem ra em vẫn không biết năng lực của ta."

Hạ Thanh Ngô mỉm cười nhìn Trà Thư, y vỗ tay một cái làm cây cối to lớn xung quanh va vào nhau phát ra âm thanh chói tai, đồng thời những mảnh gỗ văng tung tóe khắp nơi. Sau đó y lại vỗ tay thêm một cái nữa, bỗng mọi thứ đều trở lại như cũ.

Có lẽ nào... Anh chàng này...

"Ta có khả năng điều khiển tất cả thực vật, ngay cả một hạt giống chôn sâu dưới đất cũng có thể lập tức nảy mầm và phát triển thành cây cổ thụ."

"Những thực vật này đều đang giúp ta quan sát em, cho dù em trốn ở đâu thì ta vẫn sẽ tìm được em rồi đưa em đến bên cạnh ta. Cho nên em vĩnh viễn không trốn được đâu, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ta sẽ không bao giờ đưa em cho người khác."

"Kể cả vừa rồi, ta rời đi vì muốn xây một khu vườn cho em đó, vậy mà..."

Hạ Thanh Ngô dần dần đến gần Trà Thư, vươn ngón tay xoa lên cổ cậu, những chiếc lá xung quanh biến thành sợi dây quấn chiếc cổ trắng ngần của cậu.

"Thư Thư thật sự không ngoan, lúc đầu ta tưởng em muốn đi tìm trái cây để nghiên cứu cách sinh trưởng của thực vật, không ngờ em lại muốn trốn khỏi đây."

"Do ta nhẹ nhàng với em quá? Nên em có ý nghĩ hư hỏng như vậy."

Những chiếc xúc tu bỗng biến thành một dương v*t lớn nổi đầy gân xanh, y nắm hai tay Trà Thư trói ra sau lưng rồi nhẹ nhàng lật cơ thể của cậu lại. Cặp mông to trắng nõn căng tròn hiện ra ngay trước mắt y, tấm lưng tinh xảo cùng với vòng eo thon tạo thành những đường cong hoàn mỹ, cặp đùi rắn rỏi của y chen vào giữa hai chân Trà Thư.

Y nắm mặt Trà Thư, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu rưng rưng nước mắt trong khi

cái miệng nhỏ nhắn không ngừng van xin, "Không... Không phải vậy... Làm ơn... Đừng làm thế này... Nó sẽ nứt... Hức hức"

"Đừng làm gì hả? Đâm dương v*t vào trong? Hay em muốn nhiều dương v*t hơn nữa?"

Bàn tay to mở ra hậu huyệt khiến mỹ nhân chật vật muốn trốn thoát, y nắm chặt cặp mông to căng mịn để dương v*t giả liên tục thọc vào rút ra bên trong hậu huyệt ướt đẫm nước da^ʍ.

"Ưm a hưm ư!! Quá sâu...!! Đừng... Đừng vào... Trở nên... Quá lớn ha a ư ah."

Khuôn mặt của Trà Thư đỏ bừng, nước miếng không kịp nuốt xuống nhễ nhại khắp nơi, hàng mi dài như con bướm nhỏ đã ướt nước mắt, khóe mắt chan chứa nước mắt trượt xuống đường cong của gò má. Một bàn tay to nắm chặt eo làm để lại vệt đỏ trên đó, cậu quay đầu lại hung dữ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ngô.

"Thư Thư rõ ràng rất thích được dương v*t lớn thâm nhập. Nước trong hậu huyệt chảy ra nhiều đến mức làm ướt đồ của ta luôn. Ta có thể cảm nhận được độ ấm và sự khít khao đó, khi đút vào chắc chắn sẽ sướиɠ muốn nổ tung. Nếu em cứ nhìn ta như thế này, sẽ chỉ làm cho dương v*t của ta cương hơn mà thôi."

Hạ Thanh Ngô vuốt ve cặρ √υ' trắng nõn, ngón tay mân mê chơi đùa với đầu v*. Y khống chế xúc tu xoay đầu của Trà Thư lại để hôn lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa, hút hết dòng nước thơm ngọt trong miệng của cậu, đầu lưỡi to nóng bỏng khoáy đảo trong khoang miệng mềm mại rồi liếʍ láp chiếc lưỡi nhỏ của cậu.

Trong khi đó, dương v*t giả đáng sợ vẫn liên tục bắn tinh nhiều lần vào trong hậu huyệt, đồng thời khiến mỹ nhân phe phẩy mông đạt cực khoái.

"Chu mông lên nào." Xúc tu nâng mông của Trà Thư lên.

"Thư Thư rất xinh đẹp." Hạ Thanh Ngô móc dương v*t khổng lồ của chính mình ra, bỗng nhiên nhấp vào hậu huyệt non mềm, "Mυ'ŧ chặt quá, bên trong vừa mềm vừa nóng, hoa huy*t của Thư Thư đang ăn dương v*t này."

"Ưm ư ah uh hưʍ... Sắp nứt ra rồi... Nứt ra rồi... Dừng... Dừng... Chậm chút, xin... Sắp bị dương v*t... Chơi hư rồi..." Trà Thư chủ động hôn Hạ Thanh Ngô, liếʍ láp hàm răng trắng tinh rồi mở đôi mắt to ngây thơ nhìn y.

"Đừng quyến ta như thế, ta sẽ không kiềm lòng được ** em đến không khép nổi chân đó."

"Nhìn trong sáng đáng yêu mà sao hai cái huyệt đều dâʍ đãиɠ như thế, chẳng lẽ Thư Thư là một đứa dâʍ đãиɠ thèm khát ư?"

"Không phải ưm ư... Không có dâʍ đãиɠ..."

"Thư Thư còn dám tranh luận nữa." Xúc tu đột ngột tiến đến nhét đầy miệng của Trà Thư, chơi đùa với đầu lưỡi mềm mại rồi tiến sâu vào bên trong yết hầu, "A á ha hưʍ... Đừng..."

Tên này quả thực liền không phải người, làm từ buổi sáng đến tận hoàng hôn mà mới bắn hai lần, sắp không chịu nổi nữa rồi...Trà Thư yếu ớt ngã khuỵu xuống trên mặt đất.

Hậu huyệt bị chơi đến sưng đỏ, dương v*t rút ra cũng làm hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ giữa hai chân phun ra tung toé.

Hạ Thanh Ngô đưa tay quệt lấy nước da^ʍ cưỡng ép Trà Thư ăn hết, lúc này các xúc tu mới dần rút trở về ra.

Người đàn ông ôm cậu vào trong ngực rồi nhẹ nhàng trao những nụ hôn, trong đôi mắt lam tràn ngập niềm sung sướиɠ, lẳng lặng ngồi dưới tàng cây xem ánh nắng chiều.