Lúc Trì Dung Thanh và Trà Thư ngồi ăn tối, cậu bĩu môi rồi nói với vẻ ghét bỏ, "Sao anh lại tùy tiện sờ vào chỗ đó mà không hỏi em trước?"
"Miệng em bây giờ rất khó chịu, anh tùy tiện đút ngón tay vào là bất lịch sự lắm đó."
"Anh chỉ xoa bóp cho em thôi mà. Một người anh trai muốn em của mình được thoải mái, có gì không đúng hả?" Trì Dung Thanh vuốt ve chiếc ghế da, chống cằm nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng của Trà Thư.
"Nhưng... nhưng em không thích."
"Em không thích? Vậy tại sao hoa huy*t của Thư Thư lại mẫn cảm thế, cả hai cái đều chảy nước hết rồi."
"Đây... là một phản ứng bình thường, không có nghĩa là em thích nó." Tại sao cậu bị hắn chạm vào thì lại chảy nước...? Cậu cũng không biết rõ...
Em trai dẻo miệng lại tinh ranh, cần dương v*t dạy dỗ một phen mới ngoan ngoãn được.
Trì Dung Thanh đặt bàn tay đang chống cằm của mình xuống, từng bước đến gần Trà Thư.
Trà Thư cảm thấy người anh trai lạnh lùng trước mặt dường như đã biến thành một con sói hung dữ, ánh mắt của hắn sắc bén như thể muốn nuốt chửng cậu. Cậu lập tức hoảng sợ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi nhưng nhanh chóng bị người đàn ông túm lấy ôm vào lòng, l*иg ngực cường tráng của hắn áp vào lưng cậu.
Trì Dung Thanh dùng lực mạnh đến mức cậu không thể thoát ra được, "Buông em ra, anh! Anh đưa em đi đâu?"
Trà Thư đã cố phản kháng nhiều lần nhưng vẫn không có tác dụng gì, chỉ đành ngoan ngoãn để hắn ôm. Cậu vốn tưởng rằng hắn sẽ đưa cậu vào phòng ngủ, nhưng không ngờ hắn lại đưa cậu vào nhà vệ sinh, từng bước chân giẫm lên gạch đá hoa cương đi về phía bồn cầu, "Thư Thư đi tiểu cho anh xem."
"Em không muốn... em không muốn..." Trà Thư chống đối hắn, người anh trai trước giờ vẫn ân cần chu đáo nay lại đưa cậu vào nhà vệ sinh kêu cậu đi tiểu.
Anh trai thực sự rất xấu xa.
"Em không có quyền từ chối, mau tiểu cho anh xem." Sau lời tuyên bố độc đoán, Trì Dung Thanh trực tiếp xé rách quần và qυầи ɭóŧ của Trà Thư.
Trà Thư bất lực nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp chan chứa những giọt sương mai, hoa huy*t mềm mịn dính đầy nước da^ʍ, và dương v*t nhỏ run rẩy đứng lên trước hành vi xấu xa của chính anh trai của mình. Cậu thiết tha cầu xin hắn dừng lại hành vi tàn bạo, vì không thể nào chấp nhận được việc đi tiểu trước mặt hắn.
Nhưng hắn không những không động đậy mà ngược lại dương v*t thô to bên dưới còn cương cứng lên, qua lớp quần cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và độ to khủng khϊếp. Nếu... nếu cậu bị chính anh trai mình hϊếp da^ʍ thì... hoa huy*t chắc chắn sẽ bị rách ra!
Cậu phải dùng cách mạnh bạo hơn!
"Buông ra! Đồ biếи ŧɦái..." Trà Thư không ngừng đánh vào eo của Trì Dung Thanh vì biết điểm yếu của hắn là ở đây, không biết chừng hắn sẽ sơ hở buông cậu ra.
Ai ngờ Trì Dung Thanh lại cởϊ qυầи dài ra làm dương v*t to lớn và nguy hiểm đè lên hoa huy*t mềm mại, "Nếu em còn không ngoan, huyệt da^ʍ sẽ bị dương v*t lớn ** rách đấy."
Hắn vừa dứt lời thì tấm vải trắng trước ngực của Trà Thư cũng bị xé toạc, bầu ngực đầy đặn trắng nõn nà lập tức nảy ra. Với kỹ xảo xoa nắn của hắn làm cho tiểu mỹ nhân chảy nước ròng rã, thân thể mềm nhũn chẳng còn sức phản kháng, hoa huy*t phía dưới thèm thuồng muốn ăn dương v*t.
Bàn tay to của hắn cầm lấy dương v*t nhỏ của Trà Thư, "Tiểu đi, đứa bé ngoan mới có kẹo ăn."
Biết mình không thể phản kháng, nên Trà Thư buộc phải đi tiểu trước mặt hắn. Sau khi tiểu xong cậu run rẩy dựa vào vòng tay hắn, nhưng chỉ vài giây cậu lại muốn tránh thoát khỏi hắn, "Buông em ra đi, chân em đau lắm, đỏ hết cả lên."
Tuy nhiên, hắn không những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, nhìn hai người giống như anh em sinh đôi dính liền, "Không, chúng ta cùng nhau tắm đi."
"..." Vì lo lắng hắn lại làm chuyện điên rồ, nên Trà Thư chấp nhận đi tắm cùng hắn.
Trì Dung Thanh dứt khoát cởi bỏ quần áo, phơi bày ra cơ bụng 8 múi và các đường cong trông rất săn chắc và nam tính. Trước đây, Trà Thư từng cho rằng hắn là kiểu người thư sinh nho nhã, bởi vì thân hình của hắn trông vừa gầy lại vừa cao.
"Ghen tị quá... Dáng người của anh đẹp quá, em cũng muốn có cơ bụng." Cậu đưa tay sờ lên cơ thể "phẳng lì" của mình, dù bụng và cánh tay không có mỡ thừa nhưng ngực và mông lại béo muốn chết.
Trà Thư đang tắm rất nghiêm túc, cậu không để ý đến anh trai mình cho đến khi nghe thấy những gì hắn nói: "Thư Thư... hoa huy*t vừa non vừa chặt...sướиɠ quá... Bên trong mềm quá."
Mặt và tai cậu thoắt cái đỏ ửng lên.
Anh trai biếи ŧɦái quá... Cậu vẫn còn ở đây mà...
Sau cùng, cậu giả vờ như không nhìn thấy và bước đến giúp hắn xối nước.
Trì Dung Thanh ngừng thủ da^ʍ, thay vào đó hắn đưa tay sờ vào hoa huy*t của cậu, vài ngón tay vừa đi vào là cơ thể cậu bắt đầu vặn vẹo tựa như những cánh hoa đào hồng lay động trong gió nhẹ, hoa huy*t dâʍ đãиɠ phía dưới đang háo hức phun ra nước.
"Ưm ah ah... đừng..."
Nghe được tiếng cầu xin nức nở của cậu, tay Trì Dung Thanh không những không dừng lại mà còn mạnh mẽ đâm vào. Trà Thư chịu không nổi đành phải dựa vào trong ngực Trì Dung Thanh, miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhưng tay vẫn yếu ớt kháng cự hành vi của anh trai.
"Em sướиɠ lắm, đúng không?"
"Huyệt da^ʍ quá, Thư Thư sinh ra để bị ** mà."
"Bên trong vừa mềm vừa nóng, ann không muốn lấy ra một chút nào."
"Sau này chúng ta khỏa thân ở nhà đi, dù em có mặc thì anh cũng sẽ xé toạc nó ra."
Trì Dung Thanh đặt cánh tay của Trà Thư lên bức tường gạch trắng, để cậu dựa vào bức tường một lúc. "Lát nữa em phải dựa vững vào vách tường."
Trà Thư không hiểu vì sao nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo ý của hắn. Hai tay của hắn nắm lấy hai chân của Trà Thư, hắn vươn đầu lưỡi to ra liếʍ thật mạnh lên hoa huy*t thơm ngọt, một tay chạm vào cặρ √υ' to trắng nõn rồi vuốt ve vuốt ve trên đầu v* xinh đẹp nhằm trêu chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cơ thể mẫn cảm, tay kia thì bận rộn thọc vào rút ra trong hậu huyệt.
"Mmm ưm a... anh làm em sướиɠ quá... Đến rồi ô ah ah." hoa huy*t của Trà Thư lập tức phun ra rất nhiều nước nhớp nháp lên khuôn mặt đẹp trai của hắn..
"Em xin lỗi anh... Em không cố ý... chỉ là... quá sướиɠ..." Trà Thư cúi đầu xin lỗi hắn.
"Không sao, Thư Thư muốn ăn dương v*t lớn không?"
Trà Thư nhìn thấy dương v*t to lớn vỗ trên mặt mình, xung quanh nó dày đặc gân xanh nhìn thật hung tợn và đáng sợ.
Trà Thư lắc đầu, "Lớn quá, miệng nhỏ sẽ ăn không vô... Lần sau được không ạ."
"Nếu em không ăn thì anh sẽ ** em ngay trong lớp, để mọi người thấy em trai ngây thơ lúc rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ sẽ ra sao."
Nụ cười của hắn vẫn rạng rỡ nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ chiếm hữu và kiểm soát, hắn vừa mỉm cười vừa ép buộc cậu mình làm những gì hắn thích.
Trà Thư bắt đầu liếʍ láp ở qυყ đầυ dương v*t như không gãi đúng chỗ ngứa, Trì Dung Thanh thấy vậy dứt khoác nắm mái tóc đen mềm mại của cậu rồi nhấp dương v*t một cách thô bạo.
"Không được dùng răng, ngoan ngoan liếʍ nếu không anh sẽ tung mấy bức ảnh dâʍ đãиɠ của em lên mạng."
dương v*t to lớn hung hăng đâm rút trong khoang miệng non mềm khiến Trà Thư cảm thấy quai hàm sắp trật ra tới nơi, nhưng cậu chỉ mới ăn một nửa dương v*t mà đã không ăn thêm nổi nữa.
Sau khi giúp hắn liếʍ mυ'ŧ rồi vuốt ve hàng trăm lần, hắn di chuyển hông càng lúc càng nhanh rồi bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, "Phần thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ này em phải ăn hết, hiểu chưa?"
"Còn muốn nói gì không?"
"Cảm ơn anh... cảm ơn anh trai... Vì phần thưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙, dương v*t ăn rất ngon."
Trà Thư nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng trộn lẫn với nước mắt của chính mình.