Gần đây Úc Hữu Minh bị bắt tham gia cuộc thi ở tỉnh, trùng hợp là trường cũng đang tổ chức đi chơi xuân nên Nghiêm Dực Lẫm đã có được cơ hội ở riêng với Trà Thư.
Trong lúc ở trên xe, Trà Thư bị say xe nên Nghiêm Dực Lẫm đi xin thuốc say xe từ các đàn em của mình, "Thư Thư, thuốc say xe đến rồi!"
Do Trà Thư chóng mặt nên ngoan ngoãn dựa vào bờ vai vững chắc của Nghiêm Dực Lẫm. Y cầm chai nước khoáng thân mật đút nước cho Trà Thư, nhìn hai má cậu ửng hồng như cánh hoa đào mà tim đập thình thịch không ngừng.
"Khụ khụ..."
Dòng nước trong suốt chảy xuống ngực Trà Thư làm ướt đẫm cả một khoảng lớn, Nghiêm Dực Lẫm thấy cậu bị sặc nên vỗ lưng cho cậu, kế đó y lấy giấy lau ngực cho cậu thì bất ngờ phát hiện có thứ gì đó mềm mại căng tròn.
"Đừng chạm... đừng chạm vào chỗ này..."
Lời nói của Trà Thư khiến Nghiêm Dực Lẫm cúi đầu, y thầm mắng mỏ bản thân ngay cả chuyện này cũng không làm xong thì làm sao có thể theo đuổi thành công người mình thích, "Rất xin lỗi Thư Thư, mình không cố ý."
Mấy đứa đàn em ngồi gần đó đều cười rôm rả. Đại ca của bọn họ rốt cuộc cũng có ngày bị người ta chê vụng về, lúc nào cũng răm rắp ngoan ngoãn nghe lời chẳng còn dáng vẻ ngạo mạn gì nữa.
Lục Dật Phàm nhìn cách cư xử của đại ca mà không khỏi liên tưởng đến một câu từng đọc trong sách, "Cho dù anh nổi loạn và ngỗ ngược đến đâu, nhưng sau khi gặp em thì anh cũng muốn trở thành một người dịu dàng."
Sau khi Trà Thư ngẩng đầu lên uống thuốc, tác dụng của thuốc dần dần phát tác nên cậu chìm vào giấc ngủ sâu. Trà Thư mềm như bông dựa dẫm hoàn toàn vào người Nghiêm Dực Lẫm, thậm chí còn đặt tay lên đùi y.
Trái tim của Nghiêm Dực Lẫm như muốn tan chảy. Y vừa nhìn ngắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Trà Thư, vừa nghĩ thầm bàn tay của cậu còn không lớn bằng một nửa bàn tay của y. Hơn nữa, móng tay hơi dài nên cắt đi một chút, mái tóc óng mượt màu đen che mất một nửa khuôn mặt tinh xảo và làn da mỏng manh như món đồ sứ.
Cậu ngồi ngủ trên ghế cứng sẽ không khó chịu sao? Y có nên ôm cậu vào lòng để cậu ngủ thoải mái hơn không?
Nghiêm Dực Lẫm nháy mắt với đám đàn em, Lục Dật Phàm lập tức hiểu ra nên thận trọng chạy đến nghe đại ca nói: "Mày nói xem, cậu ấy ngủ thế này có khó chịu không, tao có nên ôm Thư Thư vào lòng không?"
Hả? Cái này mà cũng phải hỏi sao, Lục Dật Phàm buồn cười khi thấy đại ca thường ngày quyết đoán nhạy bén nay lại ngây ngô trong tình yêu, âu cũng là ai yêu nhiều hơn người đó chịu thiệt.
"Em nghĩ là có, làm vậy thì cậu ấy sẽ ngủ ngon hơn."
Nghiêm Dực Lẫm ôm lấy cổ và cái mông to mềm mại của cậu rồi ôm cậu vào trong lòng. Trà Thư đáng yêu nhẹ hơn y nghĩ rất nhiều, y cảm thấy cậu như một con chồn tuyết trắng với mái tóc đen mượt như lụa bám vào chiếc cổ trắng như tuyết, mồ hôi mỏng thấm qua áo sơ mi và đôi gò má ửng hồng trông quá đỗi diễm lệ.
Cậu nhẹ nhàng rúc người vào trong vòng tay của Nghiêm Dực Lẫm, mặt của hai người dựa vào gần nhau đến mức y có thể thấy rõ hàng lông mi dày run lên theo từng nhịp thở của cậu, mùi hương quyến rũ vương vấn trên cơ thể cậu khiến y muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, nhưng đồng thời lý trí vẫn kịp ngăn cản y dừng lại.
Nghiêm Dực Lẫm mới ôm cậu ngồi trên mà dương v*t đã quá cương cứng không chịu nổi, phồng lên một cái lều bự trong đũng quần của y. Ngay lúc Trà Thư quay đầu và di chuyển hai chân đã vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương v*t của y cương cứng hơn nữa, y sờ khuôn mặt nóng rực của mình và cố gắng kìm nén ham muốn cháy bỏng, nhưng dường như trong cơ thể có một luồng nhiệt thôi thúc y phải vuốt ve dương v*t của mình.
Vị trí ngồi của hai người rất khuất mắt, nên dù có người nhìn vào cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu của Nghiêm Dực Lẫm. Trong đầu y dần dần xuất hiện những ý nghĩ kỳ lạ, bởi vì du͙© vọиɠ mãnh liệt đã thiêu đốt hoàn toàn lý trí.
Cuối cùng, y kéo khóa quần xuống để dương v*t nóng hổi dài hơn hai mươi cm được giải phóng ra ngoài, dương v*t thậm chí còn dài hơn nhiều so với khuôn mặt nhỏ nhắn của Trà Thư, thân cây gân guốc đáng sợ nếu thật sự đút vào chắc chắn sẽ làm hoa huy*t nứt ra.
Nghiêm Dực Lẫm thầm xin lỗi Trà Thư trước khi nhấn đầu cậu xuống chạm vào dương v*t đang rỉ chất nhờn, y lập tức rêи ɾỉ thành tiếng ngay khi khuôn mặt non nớt của Trà Thư đυ.ng vào dương v*t.
"Nóng quá..." Mí mắt của Trà Thư nặng trĩu không mở được, cơ thể còn đang ngủ say nên cậu đành phải lắc đầu nguầy nguậy để tránh xa nguồn nhiệt.
Đương nhiên cậu không thể dễ dàng thoát được.
Y trực tiếp cầm dương v*t vỗ lên trên khuôn mặt non nớt mềm mại của Trà Thư, làm chất nhờn dính lên hết trên mặt cậu. Trà Thư thế mà lại đưa đầu lưỡi ra liếʍ láp dương v*t to dài, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một lượng chất nhờn nhớp nháp chảy ra dính vào mặt cậu.
Đồng thời, hai huyệt của phía dưới của Trà Thư cũng liên tục chảy nước lênh láng thấm ướt cả chiếc quần đùi mỏng, từ đó nhiễu xuống đất và trên đùi của Nghiêm Dực Lẫm khiến chỗ ngồi của hai dính rất nhiều chất lỏng khát nhau.
Nghiêm Dực không thể chịu đựng nổi trước sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu, y cầm bàn tay nhỏ bé của Trà Thư sờ lên cơ bụng rắn chắc của mình, lúc này Trà Thư giống như một con búp bê để Nghiêm Dực Lẫm tùy ý chơi đùa và xâm phạm.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục trong một thời gian dài, Nghiêm Dực Lẫm cuối cùng cũng bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, y bắn lên khuôn mặt đang say ngủ của Trà Thư, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên cả chiếc áo sơ mi và chiếc lưỡi của cậu. Từ một thiên thần trong sáng và hoàn mỹ, nhưng sau khi bị vấy bẩn bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại hóa thân thành yêu tinh sa đọa khơi dậy đam mê và du͙© vọиɠ sâu trong trái tim của mọi người.
Y lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt Trà Thư, đưa tay sờ đầu lưỡi rồi mυ'ŧ cái lưỡi đỏ mọng dễ thương không chịu buông ra, mãi đến khi Trà Thư nức nở cầu xin thì y mới buông ra.
Tới địa điểm leo
núi, Trà Thư cố gắng hết sức để kiềm nén lại sự khó chịu trong người và tinh thần uể oải, được Nghiêm Dực Lẫm đỡ dậy, "Tại sao mình lại ngủ trên người cậu... Mình xin lỗi nha, đó giờ tướng ngủ của mình rất xấu..."
"Không sao đâu, cậu ngủ trên người mình sẽ tốt hơn, chỉ cần cậu vui thì muốn mình làm gì cũng được."
"À... cảm ơn... cậu tốt bụng quá." Trà Thư trầm ngâm gật đầu, rồi mỉm cười nhẹ về phía Nghiêm Dực Lẫm.
Hai người cùng nhau đi leo núi, đưa mắt nhìn sang xung quanh đã thấy trước mắt một màu xanh tươi mát. Lá sen to vừa như chiếc ô tròn xoè ra trên mặt nước lại vừa như mặt đá cẩm thạch, những bông hoa sen màu hồng hoặc trắng điểm xuyết giữa sắc xanh vui vẻ đung đưa trong gió, trong không khí còn có hương hoa sen thoang thoảng, cảnh đẹp đến xao xuyến lòng người.
"Ở đó có sen vua kìa, lớn ghê!" Trà Thư hào hứng chỉ tay vào lá sen lớn màu xanh, "Nghe nói có thể ngồi lên sen vua đó, mình cũng muốn thử xem!"
Nghiêm Dực Lẫm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trà Thư, y cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy người thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt mình, dường như phong cảnh tươi đẹp xung quanh cũng chẳng hấp dẫn bằng cậu.
Trà Thư cẩn thận bước vào giữa lá sen vua rồi ngồi xuống, phấn khích giơ tay về phía Nghiêm Dực Lẫm, "Trời ơi! Thật tuyệt!"
"Mình vào nữa được chứ?" Y không nhịn được muốn thử, sau cùng là vì muốn ngồi chung với Trà Thư.
Cậu ngồi trên lá sen nhìn phong cảnh, nhưng liệu cậu có biết người đang đứng trên cầu đang ngắm nhìn cậu? Ánh trăng tô điểm ngoài cửa sổ của cậu, còn cậu tô điểm cho giấc mơ của người khác.
Ngay khi Nghiêm Dực Lẫm vừa bước vào thì lá sen vua đột nhiên vỡ tung, hai người cùng nhau rơi xuống ao nước trong veo. Nghiêm Dực Lẫm lập tức bảo vệ Trà Thư khỏi bị thương, sau đó ôm lấy Trà Thư lên bờ.
Cả hai người đều ướt đẫm, lớp bọc ngực của Trà Thư rơi ra để lộ cặρ √υ' to mềm mại và trắng như tuyết, tấm áo ướt đẫm dính sát vào cặρ √υ' to quyến rũ và xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ trông càng kiều diễm khiến Nghiêm Dực Lẫm nhìn mà sửng sốt.
Trà Thư thẹn thùng che tay lên trước ngực rồi quay đầu đi.
"Cậu... cậu là...?" Cảnh đẹp trước mắt làm Nghiêm Dực Lẫm ngỡ ngàng.
"Xin cậu đừng nói cho ai biết, đó là bí mật của mình, làm ơn."
"Được rồi, Thư Thư, mình sẽ giữ bí mật cho cậu, nhưng sau này cậu phải gọi mình là anh Lẫm Lẫm. Còn nữa Thư Thư, mình muốn hỏi là phía dưới của cậu có cái đó không?"
Trà Thư sợ hãi trước câu hỏi thẳng thắn của Nghiêm Dực Lẫm, khóe mắt chuyển thành một màu đỏ thẫm quyến rũ, hàng mi dày dính nước mắt khẽ run rẩy, ngượng ngùng nói: "Có... có hai cái."
Vυ' to hơn cả phụ nữ và bên dưới lại có tận hai cái huyệt, vậy mà còn thích phụ nữ hả? Chắc chắn dương v*t cũng rất nhỏ, làm sao có thể thỏa mãn được phụ nữ chứ?
"Thư Thư này, cậu thật sự thích nữ sao?"
"Thích... thật đấy." Trà Thư ngập ngừng nói, sau đó xin Nghiêm Dực Lẫm quay người đi chỗ khác để cậu bọc lại ngực.
Ai ngờ sau khi nhìn thấy cậu xoay người lo bọc tấm vải trắng lên ngực, thì Nghiêm Dực Lẫm lại quay sang nhìn không xót thứ gì, kết quả dương v*t của y lại cứng lên rồi.
Trời sớm sập tối, Nghiêm Dực Lẫm và Trà Thư ở trong lều bàn về chuyện ma.
Nghiêm Dực Lẫm đang kể câu chuyện về ngọn núi này, "Từng có hai chị em sinh đôi đến ngọn núi này rồi mất tích bí ẩn, không biết có phải vì hai người gặp phải thú dữ trên núi hay sao đó, mà trong máy ảnh của bọn họ toàn là những tấm ảnh được chụp lộn xộn. Cũng có nhiều người hay đi lạc ở đây, họ bảo rằng cứ đi loanh quanh tại một điểm mà không thấy lối ra. Thậm chí, ban đêm có nhiều tài xế tự dưng lái xe lên núi rồi lao thẳng xuống vực, mọi người hay đồn là do linh hồn của hai chị em đó làm."
Trà Thư run rẩy vì sợ hãi, "Đừng nói nữa hu hu, đáng sợ quá." Cậu hoảng sợ ôm lấy Nghiêm Dực Lẫm.
Đây là kết quả mà y muốn, Nghiêm Dực Lẫm thầm cười xấu xa, hai người thân mật ôm nhau đi vào giấc ngủ.