Trình Dĩ Tình vẫn đến bệnh viện.
Rời khỏi Tề Văn Diệu và Thời Y, tất cả đều bao phủ một tầng tro bụi không dễ phát hiện, dường như cả thế giới đều có chút ảm đạm.
Nhưng chỉ có ở đây.
Mới là sân nhà của Trình Dĩ Tình! !
Không có Tề Văn Diệu và Thời Y, ngay cả không khí cũng thơm, Trình Dĩ Tình không kiêng nể gì mà lướt nhìn soái ca trong điện thoại di động.
"Khi nào Lê Ngật vào đoàn làm phim?"
Lê Ngật vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi, là người có dáng người nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù nói kém một chút so với Tề Văn Diệu, nhưng vừa vặn là loại hình mà cô thích, anh ta đóng vai nam chính, có không ít phân cảnh thân thiết với cô.
"Ngày mai."
Ánh mắt của Trình Dĩ Tình lập tức sáng lên: "Thật tốt."
"Hả?" Giang Nhã khó hiểu nhìn Trình Dĩ Tình: "Chị Dĩ Tình, không phải là chị và Lê Ngật chưa từng gặp nhau sao?"
Là chưa từng, nhưng rất nhanh sẽ có.
Cầm cái kịch bản lo lắng như vậy, cô không thể phản kháng nhiệm vụ, ngoài nhiệm vụ, còn không phải là trời cao mặc chim bay sao?
Cô không nhân cơ hội trêu chọc soái ca, chẳng phải là bệnh thiếu máu sao?
Lại nói tiếp, kỳ thật bộ dạng của Tề Văn Diệu rất hợp khẩu vị của cô.
Chờ chưa đầy năm phút, bác sĩ đi đến.
Vị trí Trình Dĩ Tình bị đập rất nghiêm trọng, xanh tím một mảng lớn, cô bảo dưỡng tốt, toàn thân đều trắng như trong suốt, lúc này càng làm nổi bật vị trí bị thương hơn.
"Chị Dĩ Tình, chị không sao chứ?"
Giang Nhã có chút khẩn trương, bị thương nặng như vậy, lấy tính tình của vị tiểu tổ tông này, chắc chắn là lại náo loạn.
"Không tốt lắm."
Hiện tại chỗ bị thương vẫn còn đau, một mảng xanh tím lớn như vậy, có thể không đau sao?
Sợi dây đàn trong lòng Giang Nhã căng thẳng, chờ Trình Dĩ Tình nổi bão.
Nhưng mà đến khi bọn họ rời khỏi bệnh viện rồi lên xe, Trình Dĩ Tình vẫn không hé răng nói lời nào.
Mạnh mẽ không giống như chính cô.
"Chị Dĩ Tình, chúng ta đi đâu?"
Trình Dĩ Tình bị thương, đạo diễn Tào lo lắng cô có việc nên cố ý cho cô một ngày nghỉ.
"Đi tiệm net!"
【Ký chủ, xin vui lòng đi theo hướng của cốt truyện, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ】
—— ???
【Ký chủ, xin đừng coi cuốn tiểu thuyết này là truyện mà đọc liên tục, đọc qua tiểu thuyết, hiểu toàn bộ cốt truyện là nhiệm vụ của cô】
——Mẹ nó mày thông minh như vậy, liền phát một định dạng TXT? Nhiều từ như vậy, tao có thể đọc xong sao?
【Ký chủ, kế tiếp cô nên về nhà cũ】
—— Cho nên vẫn là không cho tao phiên bản video?
【 Ký chủ, tiếp...】
—— Câm miệng!
"Chị Dĩ Tình, thật sự muốn đi tiệm net sao?"
"Về nhà cũ."
Sắc mặt Trình Dĩ Tình không đẹp lắm, nhắm mắt dưỡng thần bắt đầu xem kịch bản kế tiếp.
Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của cô về tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này viết chẳng ra gì.
Theo hệ thống nói, tiểu thuyết này bán rất chạy.
Chỉ bằng cái nội dung như vậy?
Một cuốn tiểu thuyết viết không ra gì mà cũng có thể được hệ thống lựa chọn, chọn chân nhân tới hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Hơn nữa thế giới này rất có trật tự, chi tiết đúng chỗ, tất cả mục đích đều vô cùng chân thật, tạo thành đối lập rõ ràng với cuốn tiểu thuyết cũ kỹ này.
Nội dung tiểu thuyết bị tác giả viết đến rối tinh rối mù, viết ra một thế giới khổng lồ nhưng lại chính xác chân thật??
Nhưng vấn đề này, giọng nói máy móc lạnh như băng của hệ thống chưa bao giờ giải đáp cho cô.
Rất nhanh đã về đến nhà cũ.
Trình Dĩ Tình vừa xuống xe, ủy khuất che trời lấp đất bao trùm trong lòng.
Nhìn thấy Trình Dĩ Tình như vậy, lúc này trong lòng Giang Nhã mới vụиɠ ŧяộʍ thở phào nhẹ nhõm, nũng nịu bán thảm phát giận mới là bộ dáng bình thường của cô.
Trình Dĩ Tình là cháu gái duy nhất của Trình lão gia tử, huyết mạch của Trình gia đơn bạc, vận mệnh lại gập ghềnh.
Năm năm trước, cha mẹ Trình Dĩ Tình bị tai nạn máy bay, không còn sống sót.
Từ nay về sau Trình Dĩ Tình trở thành mầm mống độc nhất của Trình gia, Trình lão gia tử đối với cô, thật sự là nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Cho dù Là Trình Dĩ Tình muốn sao trên trời, lão gia tử cũng phải nghĩ cách lấy bằng được cho cô.
Cho nên con đường trong giới giải trí mà Trình Dĩ Tình đi vẫn luôn rất thuận lợi.
Mà Trình gia cùng Tề gia, là thế giao với nhau.