...
Tôn Di đưa Diệp Thần đi ngang qua một cửa hàng của thương hiệu Armani và dừng lại. Thành thật mà nói, cô rất muốn mua cho Diệp Thần vài bộ quần áo bên trong, dù sao thứ đàn ông mặc ra ngoài đều là mặt tiền. Nếu như Diệp Thần mặc quần áo như vậy, người ta tự nhiên sẽ không xúc phạm hắn, nhưng khi nghĩ đến giá cả bên trong, cô lại do dự.
Mấy năm nay, cô ấy chăm chỉ làm việc ở tập đoàn Hoa Mỹ, mua xe hơi và căn hộ, tiền tiết kiệm cũng không quá nhiều, nếu mua cho Diệp Thần quần áo bên trong, cô ấy thật sự không có tiền.
Đi hay không đi?
Diệp Thần cũng nhận thấy sự do dự của Tôn Di, hắn liếc nhìn cửa hàng rồi đột ngột đi tới. Hắn từng là thiếu gia của một gia tộc giờ đã, nên hắn đương nhiên biết đến quần áo nam giới của Armani.
Khi hắn đến, Tôn Di nói rằng cô ấy sẽ mời hắn bất cứ điều gì hôm nay, có lẽ Tôn Di đang rất vất vả để suy nghĩ có nên mua cho hắn ấy quần áo bên trong.
"Đi thôi, tôi không thích mặc quần áo của hãng này. Bên cạnh có bán Adidas. Tôi thấy đồ thể thao mặc rất tốt và thoải mái. Hơn nữa, tôi và cô mới quen nhau được vài ngày, sao cô phải mua cho tôi mấy cái đắt tiền như vậy? Chẳng lẽ muốn bao nuôi tôi sao? ”
Diệp Thần nói xong liền đi về phía trước, nhưng đã bị Tôn Di kéo lại trước khi bước lên mấy bước!
“Nhưng tôi muốn xem anh sẽ ra sao khi mặc trang phục trên người ma nơ canh?”
“Không cần thiết, họ chỉ dán nhãn hiệu lên đó, và hình như có những cái tương tự ở một vài cửa hàng bên cạnh…”
Diệp Thần bất lực nói.
"Nhưng ..."
Ngay khi Tôn Di và Diệp Thần đang tranh cãi, một tiếng cảm thán vang lên sau lưng họ.
"Tôn Di! Là cậu sao!"
Tôn Di hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói, sau đó quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang. Khi nhìn thấy người phụ nữ này, khuôn mặt của Tôn Di rõ ràng có điểm khó coi.
Diệp Thần đương nhiên chú ý tới người phụ nữ này, dáng vẻ không tệ, nhưng so với Tôn Di thì kém hơn một bậc.
Và thật tình cờ, hắn cũng quen biết người này. Đó là bạn học trung học của Tôn Di và Diệp Thần, tên Hà Sảnh.
Lý do tại sao Diệp Thần lại rõ ràng như vậy, cũng là bởi vì Hà Sảnh là
đi theo của Sở Thục Nhiên, hồi đó trong lớp có việc gì cũng đến gặp Diệp Thần để làm phiền, mở mồm một cái là Diệp Thần phế vật này nọ.
Lúc này, Hà Sảnh đang đứng cạnh một anh chàng cao ráo, đẹp trai mặc đồ hiệu nổi tiếng.
"Tôn Di, không ngờ lại là cậu. Tại buổi họp lớp năm ngoái sao không thấy cậu? Nghe nói cậu làm trong tập đoàn Hoa Mỹ? Cậu bán đồ làm đẹp à? Dạo này người bán cái này loại dược phẩm sắc đẹp không kiếm được bao nhiêu tiền, tôi khuyên cậu mau tìm một người giàu có gả đi, thật dễ dàng a ~ ”
Trong lời nói, trên mặt Hà Sảnh tràn đầy kiêu ngạo. Gia đình cô ta khá giả, mặc dù cô không đến bậc như Sở Thục Nhiên, nhưng cũng đủ để phô trương trước mặt người khác. Và khi học trung học, cô ta biết gia đình Tôn Di không có tiền, nếu không cô đã không thi xong đại học, từ bỏ đại học, bước thẳng vào xã hội.
Tôn Di liếc nhìn Hà Sảnh, nhưng không muốn nói, chỉ muốn kéo Diệp Thần đi, Hà Sảnh lại nói: "Yo, Tôn Di, mấy năm không gặp, giờ cậu có bạn trai rồi sao, chỉ là ... bạn trai của cậu, tôi trông không được tốt lắm, ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra thì bộ đồ này ... tsk tsk tsk ... Tôi đoán anh ta là một con ma tội nghiệp như cậu. Cũng đúng ha, người nghèo cũng chỉ có thể cùng người nghèo, mà nói đi cũng phải nói lại, người bạn trai này của cậu sao nhìn nhìn quen quá vậy? "
Hà Sảnh cau mày dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên, cô vỗ đùi cười:"Đúng rồi, cậu còn nhớ cái thùng rác của nhà họ Diệp năm năm trước không? Con cóc muốn ăn thịt thiên nga, vậy mà lại dám thổ lộ với Sở Thục Nhiên nhà tôi, bạn trai của cậu khoan hãy nói chứ, anh ta thật sự giống như cái phế vật của nhà họ Diệp. Chỉ tiếc là tên rác rưởi chết sớm như vậy, nếu không Sở Thục Nhiên nhà ta còn sống, ta muốn trêu chọc hắn. ”
Diệp Thần sắc mặt chợt lạnh, hắn không ngờ sau nhiều năm như vậy, đám con kiến
này vẫn còn nhớ tới chuyện đó. Vừa định ra tay bịt miệng đối phương, Tôn Di đứng dậy chỉ vào Hà Sảnh và mắng: "Người đã đi rồi, cô cứ đay nghiến mãi một người chết như vậy có hay không? Còn nữa Hà Sảnh, đừng làm như tôi và cô thân quen lắm vậy. Sau khi tốt nghiệp sẽ không liên quan gì đến nhau nữa! ”
Nói xong, Tôn Di trực tiếp kéo Diệp Thần đi về phía cửa hàng thương hiệu Armani! Vốn dĩ cô còn đang tranh luận xem có nên mua chiếc áo này cho Diệp Mặc hay không, nhưng bây giờ, cô đã quyết định! Cho dù gia đình phá sản, cô cũng sẽ mua nó!
Cô ấy muốn nói với mọi người rằng Tôn Di cô làm ăn rất tốt!
Tôn Di đột ngột kéo Diệp Thần vào cửa hàng. Hà Sảnh và bạn trai của cô ấy liếc nhìn mặt tiền cửa hàng và chế nhạo: "Một kẻ nghèo mạt rệp, mà học đòi theo người khác để đến thăm Armani? Để tôi xem, cô mua sắm như thế nào!"
"A Tuấn, quần áo của anh bẩn quá, hay là chúng ta vào mua vài bộ nữa? ”
Hà Sảnh hành động thô tục, và bộ ngực cúp c đang cọ vào cánh tay của A Jun, khiến người sau bị khô miệng.
"Tất nhiên mua rồi, em nên biết rằng giá trị của anh có thể bao gồm cửa hàng này, nhưng ... tối nay anh có thể tìm thêm một người bạn nữa chơi với em không? Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó..."
A Tuấn liếʍ môi, khá phấn khích. Ánh mắt Hà Sảnh lộ ra một chút chán ghét, nhưng để lấy lòng người đàn ông trước mặt, cô ngượng ngùng gật đầu: "Các người thật là xấu ~"
...
Trong cửa hàng Armani. Người bán hàng nhìn quần áo của Diệp Thần và Tôn Di với một số nghi ngờ, nhưng họ tiếp khá lịch sự. Tôn Di không biết nhiều về quần áo con trai, thấy đám người Hà Sảnh chuẩn bị đi vào, cô chỉ có thể chỉ vào bộ quần áo ở cửa sổ, nói khá bướng bỉnh: "Cái đó ... lấy quần áo mặc trên người người mẫu trong cửa kính kia xuống, chúng tôi sẽ lấy có bộ này. "
Cô nhân viên hơi bối rối, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một khách hàng mua quần áo như thế này, thử cũng không thèm thử.
Còn bộ quần áo trong tủ kính là phiên bản giới hạn, giá cao tới vài trăm nghìn. "Tiểu thư, sao cô không để cho bạn trai mình thử xem sao?"
Cô nhân viên lịch sự hỏi. Mặt Tôn Di lại đỏ bừng khi nghe đến từ "bạn trai".
"Không ... không cần, anh ấy cỡ người mẫu, chắc là vừa, cô cứ gói lại cho tôi rồi cả hóa đơn trả tiền ... "
Một giọng nói không đúng lúc vang lên:" Yo, Tôn Di, cậu có muốn mua chiếc áo này sao? Ta không nghe lầm chứ, cậu có biết giá của chiếc váy này không? Đây là kiểu mới nhất do This Luân Tử đại sư thiết kế, đừng làm vậy vì thể diện, tự hạ thấp mình chút cũng được mà ~ "
Tôn Di thực sự khó chịu với Hà Sảnh này đến chết, cô ấy chỉ đơn giản là bị ám ảnh, cô ấy không quan tâm đến cái giá phải trả, cô ấy trực tiếp nói với nhân viên bán hàng:" Nhanh lên và đóng gói cho tôi, chúng tôi đang rất gấp ... "
Nhân viên bán hàng cũng không nhiều lời, mang áo tới quầy hàng kết toán, sau đó nở nụ cười nói rằng: “Vị tiểu thư này, bởi vì cô mua sản phẩm vượt quá 20 vạn, nên chúng tôi đã chủ động nâng cấp quý khách lên thành viên VIP của Armani, và quý khách có thể được giảm giá 5% cho các sản phẩm mới! Kết toán lại tất cả tổng cộng là 39 vạn…”
Nghe thấy cái giá 39 vạn, Tôn Di đang đưa chi phiếu ra đột nhiên ngừng lại.
Cái méo gì vậy?
39 vạn cho một bộ quần áo?
Đùa gì chứ, cho dù là đồ xa xỉ cũng không có giá như vậy! Quan trọng hơn, thẻ ngân hàng của cô ấy nhiều nhất chỉ có 30 vạn.