Tần Mộc Tuyền rũ mắt xuống, tầm mắt của hắn lướt qua mặt Ngải Tu Qua một lần, sau đó chậm rãi buông tay ra, lộ ra vòng bạc nhỏ kia.
"... Cái gì vậy?" Ngoài dự đoán của hắn, biểu hiện của Ngải Tu Qua hơi chột dạ.
"Vòng đeo trên âm đế." Tần Mộc Tuyền giải thích.
"Mới đặt hàng ba tháng trước, hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi lấy ra dùng." Như muốn chứng minh, ngón tay của hắn đã cọ xát trên âʍ ѵậŧ của con chó nhỏ.
"Nếu em không thích... Sau này tôi không dùng nữa."
"Ưʍ..." Bộ não của Ngải Tu Qua như ngâm trong nước.
Ba, ba tháng ...
Ba tháng trước, ý định ly hôn ban đầu của cậu khi nghe thấy Tần Mộ Tuyền nói chuyện điện thoại với người khác là “đồ đặt làm”, “trên đó cần khắc chữ”, “tự mình làm là tốt nhất”.
Cậu nghĩ đó là một chiếc nhẫn.
"..." Bàn tay Ngải Tu Qua đặt dưới nước lập tức bắt được Tần Mộc Tuyền, cậu cuối cùng ý thức được mình hiểu lầm cái gì, giờ phút này xấu hổ đến đỏ mặt, lắp bắp nói, "Dùng, dùng đi....."
Cứ tưởng là nhẫn, ai ngờ lại là cái vòng tình thú! !
"... Thật sao?" Giọng nói Tần Mộc Tuyền khàn khàn thêm mấy phần.
Ngay sau đó, Ngải Tu Qua nghe thấy một tiếng cùm cụp mơ hồ.
Còn có giọng nói Tần Mộc Tuyền mang theo ý cười đáp lại: "Bảo bối thích như vậy sao? Tôi hiểu rồi."
Anh hiểu gì?
Ngải Tu Qua không đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng hành động tiếp theo mới vả cho cậu một phát đau rát.
"Ha, ưʍ... A, đừng... Đừng liếʍ, ——!."
Cảm giác tê dại truyền lên từ hạ thân, kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ liên tục đánh úp khiến da đầu cậu tê dại.
Dường như toàn bộ âm đế bị hắn ngậm vào miệng liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi mềm mại bá đạo cọ xát vào hai mép thịt, lúc cắи ʍút̼ còn cố ý day nghiến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu.
Nếu chỉ có vậy, cậu sẽ chỉ rêи ɾỉ thoải mái, tuy nhiên hắn không hài lòng với cách đùa bỡn hời hợt này, sau khi mυ'ŧ âʍ ѵậŧ một vài lần xong nhả ra, dùng rằng cắn nhẹ vào gốc âm đế, để lại một dấu răng không rõ ràng.
Đang mơ mơ màng màng, chợt Ngải Tu Qua cảm thấy hai chân cậu bị banh rộng hơn trước, nhịn không được cố gắng kẹp chặt lại, đá lung tung loạn xạ.
Cậu muốn chạy trốn, không chỉ dùng chân đá loạn, mà cậu còn ưỡn người bò lê, làm khăn trải giường nhăn nhúm, khi thoát khỏi nanh vuốt của hắn, Ngải Tu Qua có thể cảm thấy được răng của người nọ xẹt qua trên đầu âʍ ѵậŧ sưng to, hạ thể thuận lợi thoát ra khỏi môi trường ẩm ướt ấm áp, bị không khí lạnh lẽo ùa vào, ngay cả lỗ tiểu cũng không nhịn được phun ra một chút nước.
"Ưʍ..." Chân Ngải Tu Qua nhẹ nhàng run rẩy, cặp mắt cậu phủ thêm một tầng sương mù.
Dâʍ đãиɠ không chịu được.
____
Ngoại truyện: Lần đầu tiên lén vào gian da^ʍ vợ
Tần Mộc Tuyền nhíu mày, cũng không có ý thức được rằng bản thân sắp phát hiện một thứ mới ——
Vào ba năm sau, chắc chắn hắn sẽ dùng đầu lưỡi, ngón tay, dươиɠ ѵậŧ, thậm chí các loại đạo cụ chơi chỗ ngây ngô này đến mức chín rục, chơi đến mức chỉ cần ngửi được mùi của hắn thôi đã sẽ tự động phun dâʍ ŧᏂủy̠, thậm chí chỉ cần dùng đầu lưỡi đùa bỡn thôi thì cũng khiến cậu cao trào nhỏ, cuối cùng còn bị hắn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bị hắn dùng dươиɠ ѵậŧ cᏂị©Ꮒ đến nơi sâu nhất, hoàn toàn biến cậu trở thành người Tần Mộc Tuyền.
Ngón tay hắn chỉ cách âm đế của Ngải Tu Qua qua một lớp qυầи ɭóŧ mỏng.
Cảm giác đầu tiên khi tay hắn chạm vào là ướŧ áŧ, mềm mại, giống như một khối thịt mềm bị hắn chạm vào, ngón tay ấn xuống, để mảnh vải áp sâu vào bên trong.
Nhìn cái này, trong lòng Tần Mộc Tuyền có một chút suy đoán, hắn cố ý để cậu ngủ đều có mục đích, nhưng hiện tại hắn không thể chắc chắn rằng suy nghĩ của hắn có đúng hay không, nếu là thật……
Chó con của hắn, chẳng lẽ đã giấu một chuyện quan trọng với chủ nhân sao?
Hắn không có do dự mà cởϊ qυầи của Ngải Tu Qua.