Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 5: Trang Bức Thành Công

Lâm Kiều Kiều tự giận bản thân, nằm sấp trên mặt đất không có chí tiến thủ, Lâm Niệm không còn cách nào khác, thở dài đưa tay về phía cô: “Đứng lên đi, ngồi đấy một lúc bị cảm mẹ cô lại nói tôi ức hϊếp cô.”

“Ô oa.” Lâm Kiều Kiều cảm động đến rối tinh rối mù, ôm chặt lấy Lâm Niệm nói “Chị thật là tốt.”

Lâm Niệm không tránh kịp, cảm thấy có chút đau đầu.

Dáng vẻ này còn khó đối phó hơn cả bệnh công chúa lúc trước.

Dính sát vào người Lâm Niệm cùng nhau trở lại phòng khách, Trình Tú Vân đang luống cuống tay chân chào hỏi khách khứa, nhìn sang Cố Đông Quân cười ngượng ngùng: “Kiều kiều cũng không nói với tôi là ngài sẽ đến, nếu sớm biết thì tôi đã chuẩn bị cẩn thận hơn.”

Đột nhiên mắt bà chợt lóe lên, nhìn lên trên thân thể hai người đang đi vào.

Trong nháy mắt Trình Tú Vân liền há to mồm, không biết là chấn kinh vì Lâm Kiều Kiều lôi thôi bẩn thỉu giống như ăn mày hay là chấn kinh vì hai chị em lại tình cảm thắm thiết dắt tay nhau.

Thấy cô bất ngờ, ánh mắt của Lâm Niệm lóe lên một tia tàn ác, hất Lâm Kiều Kiều ra đi lên hướng lầu hai: “Tôi chỉ lấy ít đồ rồi sẽ đi ngay.”

Lâm Kiều Kiều nắm chặt chiếc váy trắng bẩn thỉu, liếc nhìn Cố Đông Quân chờ mong hành động sắp diễn ra.

Dựa theo kịch bản, hắn đã bị Lâm Niệm thu hút cho nên cũng cùng đi lên lầu.

Nhưng mà đáng tiếc tình huống này lại không xảy ra, tùy ý ngồi lười biếng trên ghế sa lon thưởng thức tách trà nóng, mắt nhìn Lâm Kiều Kiều, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Lâm phu nhân dạy dỗ con gái rất tốt.”

Lâm Kiều Kiều có ngu đi nữa cũng có thể nghe ra được Cố Đông Quân đang chửi mình, sờ sờ lên mái tóc như tổ chim, thở phì phò nói: “Đó là dĩ nhiên, mẹ tôi dạy là số một.”

Trình Tú Vân thấy vậy càng lúng túng hơn .

Cô nháy mắt ra hiệu với Lâm Kiều Kiều: “Kiều kiều, con đi lên thay bộ đồ mới rồi hãy xuống.”

“Tôi đi chung với cô.” đầu óc Cố Hân Nhiên quay cuồng, cố gắng che đậy chiếc váy rách của mình.

Mặc dù Lâm Kiều Kiều không muốn, nhưng nghĩ đến váy đối phương bị chính mình xé rách, nên không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý, đưa đến phòng thay đồ của mình, chọn cho cô chiếc váy mới tinh chưa mặc qua lần nào.

Trong mắt Cố Hân Nhiên hiện lên vẻ ghét bỏ, nhỏ giọng nói: “Lâm Kiều Kiều, bộ đồ này này không phải là hàng hóa vỉa hè chứ?”

“Dĩ nhiên không phải.” Tag quần áo vẫn còn nguyên, Lâm Kiều Kiều vừa mới nhìn qua giá hơn 700 khối tiền mà.

Cố Hân Nhiên cười khinh miệt: “Loại quần áo này còn không xứng làm giẻ lau trong Cố gia.”

Lâm Kiều Kiều đang thay cho mình chiếc áo lông màu trắng nhạt, nghe vậy liền quay đầu mất hứng nói: “ Nếu cô chướng mắt vậy lên đây cùng tôi làm gì? Trở về nhà cô tìm giẻ lau mà mặc.”

“Tôi!” Bị Lâm Kiều Kiều mắng trở lại, sắc mặt Cố Hân Nhiên khó coi, lúc này xệ mặt xuống.

Lúc trước ở Cố gia cho dù mình có cay nghiệt hà khắc thế nào, Lâm Kiều Kiều cũng không dám mắng mỏ nửa chữ, khắp nơi lấy lòng mọi người trong nhà, nghe lời giống như con chó vậy.

Người Cố gia đều coi thường Lâm gia nghèo nàn, nhưng mà không hiểu sao Cố lão gia tử vẫn kiên trì chấp nhận, bây giờ cầm giấy kết hôn rồi nên cô xem bản thân thật sự là Cố phu nhân ?

Cô cười lạnh lùng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch qua tủ quần áo: “Lâm Kiều Kiều, cô sẽ không phải cho là anh tôi thích cô chứ?”

Lâm Kiều Kiều đang đeo dở tất tay thì ngừng lại.

Đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ nha.

Cô nâng lên đầu, không nóng không lạnh cười nói: “Bằng không thì sao, chẳng lẽ lại thích cô hả? Cô em chồng!.”

Cô đem ba chữ “Cô em chồng ” nhấn cực nặng, sắc mặt Cố Hân Nhiên trong nháy mắt tái xanh, lộ ra vẻ mặt không thể tin: “Lâm Kiều Kiều!”

Lâm Kiều Kiều vốn yếu đuối nhu nhược này cũng cười lạnh, phanh một đạp chiếc ghế bay ra xa, phát ra tiếng vang cực lớn, nổi giận nói: “Lâm Kiều Kiều là tên mà cô có thể gọi? Vừa rồi không phải còn gọi là chị dâu sao?”

Ánh mắt cô lạnh như băng nhìn về phía Cố Hân Nhiên.

Cố Hân Nhiên bị sợ hết hồn, tức giận đến toàn thân phát run, giọng the thé nói: “Lâm Kiều Kiều, chú ý thân phận của cô! Chỉ cần tôi muốn thì lúc nào cũng có thể đem cô đuổi ra khỏi Cố gia!”

“Phải không?” Lâm Kiều Kiều buông tay tỏ vẻ vô tội, lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Cô thật là lợi hại, ông cụ nhà họ Cố thấy cô chắc cũng phải dập đầu hai cái.”

Lời nói đâm vào trong đầu Cố Hân Nhiên, cô cứng họng không cãi lại được, càng trở nên nóng nảy vung thật cao bàn tay lên tát về phía Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều hừ nhẹ một tiếng, tự tin đưa tay ra cản, hai bàn tay chạm vào nhau, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại

Khuôn mặt Cố Hân Nhiên lúc xanh lúc tím, thở phì phò ra hơi nóng giống như đang ở Sa mạc Sahara, miệng lưỡi đối phương bén nhọn, căn bản không mắng lại được.

Cửa phòng thay quần áo bị gõ vang, bên ngoài truyền đến âm thanh Trình Tú Vân: “Cố tiểu thư, Kiều Kiều, còn chưa thay đồ xong sao?”

Cố Hân Nhiên bỗng nhiên kéo cửa ra, trợn mắt hung ác nhìn mắt Trình Tú Vân, đóng sập cửa lại bước ra ngoài.

Trong phòng, Lâm Kiều Kiều nhe răng trợn mắt mà xoa xoa chân.

Sớm biết đau như vậy liền không trang bức đi đá ghế, tay cũng đau, tay Cố Hân Nhiên làm bằng sắt chắc?.

“Kiều kiều, con với Cố tiểu thư xảy ra chuyện gì vậy?” Trình Tú Vân không hiểu, tiếp nhận ánh mắt tái đi của Cố Hân Nhiên, bất an lo sợ đẩy cửa đi vào.

“Không có việc gì.” Lâm Kiều Kiều khoát khoát tay, ngồi ở trước bàn trang điểm đem làn tóc rối bời chải thẳng.

Trình Tú Vân vẫn còn lo lắng: “Con kết hôn cùng Cố nhị gia rồi, ở nhà chồng nhất định phải cư xử thận trọng, tuyệt đối không nên đắc tội người nhà Cố gia, ở nhà thì con muốn ầm ĩ thế nào đều được, nhưng ở nơi đó nhất định phải thu liễm tính tình, biết chưa?”

“Biếttt.” Lâm Kiều Kiều bĩu môi kéo dài giọng nói.

Dù sao không lâu nữa cũng sẽ ly hôn .

Hai người đi xuống dưới lầu, Lâm Canh Nam đã vội vã chạy về, mặc quần áo đoan chính nghiêm túc ngồi đối diện Cố Đông Quân, miệng đầy nịnh nọt.

Lâm Kiều Kiều gả cho Cố Đông Quân chính là trèo cao, Lâm gia trong nháy mắt nước lên thì thuyền lên, tự nhiên muốn xem hắn như thần tiên mà cung phụng.

Ngược lại Cố Hân Nhiên ngồi một bên, váy rách còn chưa kịp thay, bờ môi tái nhợt, sắc mặt rầu rĩ không vui.