Truyện được đăng tại s1apihd.com
Trương giáo chủ làm việc trước sau như một mà xử theo lệ thường, chỉ qua chưa đầy một ngày, một tờ giấy xử lý kỷ luật nhanh chóng đã được dán trên bảng thông báo.
"Ngọa tào? Đường Sa Sa bị ghi tội? Chuyện gì xảy ra vậy?". Có gì ho𝘁? Chọ𝘁 𝘁hử 𝘁𝗋a𝑛g ⩶ TR𝘂MTR𝖴𝘠 eN﹒VN ⩶
Một nhóm học sinh xem náo nhiệt vây quanh bảng thông báo ở tầng một. Đổi lại nếu là những người khác bị xử lý kỷ luật khả năng sự chú ý không lớn đến như vậy, mà Đường Sa Sa đang đảm nhiệm bộ trưởng ban văn nghệ, phụ trách hoạt động văn nghệ lớn ở trường, không ít học sinh đều biết vậy nên mọi người ăn dưa vô cùng hăng say.
Vào giờ nghỉ trưa, mới vừa ăn trưa xong học sinh trở về lớp đều đi ngang bảng thông báo, toàn bộ vây ở chỗ này, ai chưa biết cũng sẽ được những người biết phổ cập thông tin, người bị phổ cập sau đó lại phổ cập:
"Ôi chao ôi chao, tôi nghe nói chuyện này và Dương Diệc Nhạc có liên quan với nhau, chính cậu ta là người thả ra lời đồn nói Dương Diệc Nhạc bị lưu manh."
"Đó là lời đồn? Tôi còn tưởng thật đây... Cậu ấy sao lại làm như vậy, Dương Diệc Nhạc cùng với cậu ta cũng không thù không oán."
"Cái này cậu không biết đâu, Đường Sa Sa coi trọng học đệ alpha ban văn nghệ mới tới, mỗi ngày đối với người ta lấy lòng mọi người trong khoa đều biết đến, kết quả vị học đệ kia không thèm để ý cậu ta, chỉ ở gần Dương Diệc Nhạc nên Đường Sa Sa đố kỵ."
"Đố kỵ liền tung tin đồn? Này cũng thật là tâm địa độc ác..."
"Hả hê lòng người, tôi đã sớm nhìn không vừa mắt cậu ta, một bộ trưởng mà thôi, Với quyền hành lớn như vậy, cậu ta là omega, cũng xứng cưỡi trên đầu alpha?"
"Nói đến việc Đường Sa Sa bị mất chức vậy bộ trưởng ban văn nghệ mới là ai?"
"Hình như là lớp 11A1, tên gì tôi quên mất rồi chỉ biết đặc biệt là một alpha."
"Chúng ta dựa vào hắn? Vậy cũng không có chỗ nào tốt, Trương giáo chủ đang xảy ra chuyện gì vậy, đều là yêu ma quỷ quái..."
- -------------- truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com -------------
"Đùng!"
Tưởng Nghiêu dễ dàng đưa lon nước rơi vào góc hẹp của miệng thùng rác bằng một đường parabol một cách hoàn hảo, sau đó quay đầu nói: "Thế nào, anh ném rất chuẩn phải không?"
Doãn Triệt mặt không cảm xúc: "Cậu ném vào trong thùng rác hữu cơ."
Tưởng Nghiêu: "?!"
Sau khi lấy lon ra từ một đống bã mì ăn liền, Tưởng Nghiêu lập tức chạy đi rửa tay, rửa xong cũng không lau khô, cậu liền hất những giọt nước lên mặt cậu bạn cùng bàn, đặc biệt thiếu đánh hỏi: "Có mát không?"
Sau đó cậu bị Doãn Triệt đạp từ đầu này sang đầu khác hành lang.
"Đây không phải là anh của cậu sao?" Có người lớp A3 đi ngang qua nhìn thấy hai người đùa giỡn ngoài hành lang hỏi, "Doãn Trạch, Người anh ấy đá là ai vậy? Hình như chưa từng thấy?"
"Ba!" Doãn Trạch ném bút, mặt tối sầm lại đứng dậy rời đi, "Anh ta thích đạp ai thì đạp, liên quan gì đến tôi."
"..."
- ---------------------
Sau khi Hàn Mộng được đề bạt lên chức bộ trưởng văn nghệ, cậu ấy lập tức đăng lên vòng bạn bè "Tài năng của Ba ba cuối cùng cũng có thể được thực thi đại quyền cước!" kèm với vô số ngôi sao tình yêu và biểu cảm nhí nhảnh, Trần Oánh Oánh ở phía dưới đáp lại với cái biểu cảm liếc mắt: "Thêu hoa quyền".
Hàn bộ trưởng mới tiền nhiệm, đường làm quan rộng mở, vung tay lên hào khí ngất trời, quét sạch tủ lạnh căng tin, mời tất cả bạn học lớp 11A1 ăn kem.
Trương Khả cắn một miếng kem vị sô cô la, chưa kịp nuốt xuống liền nói: "Lão Hàn trâu bò! Thật cho lớp chúng ta mặt mũi!"
Răng dính đầy sô cô la đen thùi lùi, thoạt nhìn như một kẻ ngốc.
Trần Oánh Oánh không đành lòng nhìn thẳng: "Cậu có thể ăn xong rồi hẳn nói không... Ôi chao, họ Hàn, sao không cho tôi một cái?"
Hàn Mộng vừa mới phát xong kem, mang theo túi lớn đi tới bên cạnh Trần Oánh Oánh, từ trong túi móc ra một bao cuối cùng, ném trên bàn cô: "Làm sao có thể quên mất ngài đây, lớp trường đại nhân, tiểu nhân có ngày hôm nay, nhờ có công ngài bồi dưỡng, à không, tôi cố ý mua một hộp bánh quy đắt tiền nhất canteen để hiếu kính ngài."
Trần Oánh Oánh gật đầu: "Vẫn là Hàn công công hiểu chuyện, Tường Tử, học hỏi chút đi."
Trương Khả đột nhiên cảm thấy cây kem trong tay không còn ngọt nữa: "Mẹ kiếp, hộp bánh quy này hơn năm mươi tệ! Tôi cũng muốn ăn!"
Hàn Mộng cười cười: "Cậu ăn cái rắm."
Tưởng Nghiêu lấy một cái vị dâu, liếc nhìn trên bàn mình, là vị vani.
"Hay là hai ta đổi đi? Ăn kem vị dâu tây, cái này rất không giống alpha."
Doãn Triệt muốn nói lúc cậu mang tai thỏ tại sao không nói lời này, nhưng hiện tại cậu không còn khí lực, gục xuống bàn, ôm bụng: "Cầm đi, tôi không ăn."
Tưởng Nghiêu cúi đầu: "Làm sao vậy? Sáng sớm lớp trưởng đến kỳ lây cho cậu?"
Doãn Triệt quay đầu, vài lọn tóc trên trán nhếch lên: "Cút, không phải là do cậu..."
"Tôi làm sao?"
"Vừa mới ăn xong đạp cậu, vận động mạnh."
"..." Tưởng Nghiêu rất muốn đem tóc của cậu ấn xuống, nếu làm như vậy phỏng chừng bản mình lại bị đá xuống đất, không thể làm gì khác hơn, nói, "Được rồi, là lỗi của tôi, tôi lấy cho cậu cốc nước ấm."
Tưởng Nghiêu cầm lấy cốc nước của cậu đi ra cửa sau.
Doãn Triệt ngẩn người, cảm thấy mình cần phải đoạt lại cốc nước, đồ vật của cậu chưa bao giờ cho alpha đυ.ng vào.
Thế nhưng, hình dáng rõ ràng của khớp ngón tay Tưởng Nghiêu cầm lấy cốc nước trông đẹp một cách khó hiểu, cậu vừa thất thần cốc nước đã bị cầm đi.
... Quên đi, dù sao Tưởng Nghiêu đã chạm qua rất nhiều thứ của mình. Văn phòng phẩm của cậu, đồ thủ công của cậu, cả bàn ghế trong phòng ngủ của cậu.
Thậm chí là tóc của cậu, gò má của cậu.
Ngoại trừ cái chọc má lúc đầu, những lần đυ.ng chạm lần sau... Đều giống như là cậu ngầm đồng ý.
Máy lọc nước đặt tại cầu thang mỗi tầng cách ở xa lớp học nên học sinh không cao hứng mỗi tiết lại đến đây rót nước, thông thường lúc nghỉ trưa sẽ đổ đầy nước vào cốc nước lớn rồi dự trữ nước cho buổi chiều.
Cốc Doãn Triệt cũng rất lớn, là loại cốc giữ nhiệt có nắp dày, không cảm nhận được nhiệt độ, Tưởng Nghiêu không thể làm gì khác chỉ có thể một lúc đổ nước nóng rồi đổ nước lạnh thay phiên nhau để bảo đảm nhiệt độ đủ nóng mà không đến nỗi bỏng miệng.
Nhóc con đạp người khác đến sinh long hoạt hổ, trên thực tế chính là con cọp giấy, chạy hai bước liền đau bụng, còn nói là vận động mạnh... Tưởng Nghiêu ngẫm lại liền muốn cười.
Quả nhiên trên bản chất vẫn là một tiểu beta, không có nhiều sức mạnh chiến đấu.
Cậu đang tính toán nhiệt độ nước ấm, một người khác tới bên cạnh cậu, nhưng không rót nước, chỉ nhìn chằm chằm cốc trong tay của cậu.
"Cậu lấy cốc của anh tôi làm gì? Đã được cho phép sao?"
Tưởng Nghiêu vừa nghe ngữ khí cao cao tại thượng này, không cần ngẩng đầu đều biết là ai: "Giúp anh cậu rót nước, thân thể cậu ấy không thoải mái."
"Làm sao có khả năng, anh ấy cuối tuần ở nhà còn rất tốt."
"Bị em trai cậu ta chọc tức, nghe đến anh trai không thoải mái phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải quan tâm mà là nghi vấn, là tôi, tôi cũng tức chết rồi."
"..." Doãn Trạch cũng không ngốc, "Anh lòng vòng mắng tôi, làm một hai tháng cùng bàn liền tự cho là hiểu rất rõ anh trai tôi? Anh ta da mặt dày lắm, tôi nói như thế nào anh ấy cũng sẽ không coi là chuyện to tát, liền giả vờ giả vịt cho các ngươi những người ngoài này xem, để cho các ngươi đồng tình anh ta."
Tưởng Nghiêu cảm thấy không cần thiết nhiều lời cùng thiếu niên phản nghịch này, lạnh giọng đáp: "Tôi tình nguyện đồng tình cậu ấy, ai cần cậu lo?"
"Anh đồng tình ai?"
Âm thanh thứ ba từ phía sau lưng đột nhiên vang lên, cốc nước trên tay của hai alpha đều run lên.
Doãn Triệt đứng ở phía sau hai người, nhìn Tưởng Nghiêu: "Ai muốn cậu đồng tình?"
Tưởng Nghiêu lần đầu nhìn thấy ánh mắt này của cậu, không đúng, báo danh khai giảng ngày đó cũng gặp một lần, lúc đó mình bị đạp lăn trên đất, Doãn Triệt cũng là loại ánh mắt này.
Phẫn nộ, sắc bén, đề phòng, so với lần trước nhiều hơn vẻ thất vọng.
Không biết tại sao, nhưng nỗi thất vọng mơ hồ này như một mũi kim đâm vào trái tim Tưởng Nghiêu, đau một chút.
Doãn Triệt lửa giận không biết từ đâu đột nhiên bùng nổ: "Tôi kêu cậu rót nước sao? Tôi cần cậu đồng tình tôi sao?"
Cậu đoạt lại cốc nước trong tay Tưởng Nghiêu, cốc nước đầy bị đổ ra ngoài lay động dữ dội, mặt đất hỗn loạn.
Trong tiết cuối buổi chiều, bầu trời bỗng nhiên bắt đầu mưa.
Sau khi vào thu, trời chưa từng mưa lớn như thế, ở ngoài lớp học lá cây ngô đồng bị giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống một mảnh lại một mảnh, chồng chất dưới tàng cây, không thể vượt qua mùa thu này, hi sinh chính mình, đổi lấy đất màu mỡ cho tân sinh mệnh năm sau.
Giáo viên toán ở trên bảng giảng đề hàm số lượng giác, dưới lớp học sinh đều một vẻ mặt buồn rầu, có lẽ tại lo lắng cho mình không mang dù chốc nữa làm sao trở về, có lẽ suy nghĩ quần áo giặt phơi trên ban công phòng trở nên vô nghĩa, hoặc là họ không thể hiểu giáo viên đang viết gì.
Trên bàn Doãn Triệt chất một núi giấy vụn.
Tưởng Nghiêu kiên trì không ngừng nhìn những tờ giấy nhỏ vứt trên bàn cậu, ném hơn nửa tiết, bản thân không hề hay biết.
Chỉ là chữ cái đứt quãng, mở ra nhìn cũng xem không hiểu, vứt nhiều như vậy có ý nghĩa?
Hắn cũng không muốn mở ra xem.
Đối với sự cố buổi trưa, cậu biểu hiện quá ngốc, không nghĩ sẽ đối mặt.
Sau khi gặp Tưởng Nghiêu, cậu giống như trở nên càng ngày càng không đúng. Sẽ bởi vì một ít chuyện nhàm chán mà cười, cũng sẽ bởi vì một ít việc vô nghĩa mà tức giận.
Nhất định là bị Tưởng Nghiêu đại ngu ngốc này lây bệnh.
"Puff*phù phù!" Một tên ngốc to xác nào đó đang ra hiệu cho cậu, khá kiên trì cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Doãn Triệt dừng bút một chút, một chút chút, bị loại kiên trì không dứt này đả động tinh thần, chỉ có một chút cảm động.
Quên đi, cũng không gì to tát, cho cậu ta một cơ hội đi.
Doãn Triệt thoáng nghiêng đầu, cho người cùng bạn cậu một ánh mắt.
Tưởng Nghiêu nụ cười sáng ngời, nhiệt tình đem một trang bản nháp nào đó mở ra cho cậu xem.
Có lẽ ý thức được dựa vào chữ xấu tuyệt nhan gian của chính mình không có cách nào đánh động vào sự cao lãnh của bạn cùng bàn, Tưởng Nghiêu thay đổi chiến lược, vẽ lên xấu tuyệt nhân gian họa: Trên một tờ giấy nháp trắng, dùng hắc bút vẽ hai cái tay người que, một cái viết "Triệt", một cái viết "Nghiêu" —— đây là Doãn Triệt miễn cưỡng nhận ra được.
Phía trên hai người que, dùng bút đỏ vẽ hình trái tim đỏ rực, sáng rực rỡ.
Bất luận nhìn thế nào đều là, Triệt? love Nghiêu.
"..."
Dùng từ đại ngốc để miêu tả Tưởng Nghiêu quả đánh giá thấp thực lực của hắn, Tưởng Nghiêu rõ ràng là mọt kẻ ngốc thuần 24k.
"Họa đến cảm động đi?" Người ngốc thuần khiết bị chính mình làm cho cảm động, "Ca, tôi biết tôi nói sai, xin lỗi, đừng nóng giận. Huynh đệ tốt, hãy nghe tôi nói, tay trong tay, cùng tôi đi, cùng tôi sáng tạo ra cuộc sống hạnh phúc, nha ~ "
... Nói mãi, mẹ nó hắn còn bắt đầu xướng lên.
Tên ngu này có biết bài hát này tên là gì không?
Doãn Triệt đưa tay xé tờ giấy nháp, này nếu như bị người khác nhìn thấy coi như xong đời.
"Cậu làm gì đấy? Đây chính là bức tranh tượng trưng cho tình hữu nghị của chúng ta!" Tưởng Nghiêu vội vã đem bản nháp dời đi, động tác lớn hơn chút.
"Hai người cuối lớp! Làm gì đấy!" Giáo viên toán Trần Thục Mai la lên một tiếng, trong phòng học tất cả mọi người nhìn sang.
Tưởng Nghiêu cánh tay đông cứng ở giữa không trung, trong tay giơ bản nháp, Doãn Triệt ra sức đoạt đi, cơ hồ nhào tới trên người hắn.
"..."
"..."
Hết thảy trên mặt bạn học bỗng nhiên nhất trí mà hiện ra một loại nụ cười hiểu ý nào đó, nhưng bởi vì đối tượng là Doãn Triệt, liền cực lực đè xuống, hiện ra biểu tình quỷ dị.
Tưởng Nghiêu: "Không phải như các cậu nghĩ đâu."
Biểu hiện của các bạn học càng quỷ dị hơn.
Trần Thục Mai nắm phấn từ trên bục giảng đi xuống, đập vào giữa trán Giang Nghiêu: "Không phải như vậy là loại nào? Giáo viên ở phía trên nhọc nhằn khổ sở giảng bài, các cậu không nghe còn chưa tính, còn ở phía dưới đánh lộn, coi giáo viên mù à? Thứ gì đẹp mắt, lấy ra cho mọi người xem?"
Tưởng Nghiêu khép lại bản nháp: "Không được cô giáo."
"Còn tranh luận?!" Trần Thục Mai từ trước đến giờ không thích có người khiêu chiến quyền uy của cô, cô chỉ tay, "Ra ngoài đứng! Tan học ở lại, tôi nói đi mới có thể đi!"
Tưởng Nghiêu ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, cầm bản nháp bản từ cửa sau đi ra ngoài. Doãn Triệt cuối cùng cũng coi như bên tai thanh tịnh, cầm bút lên tiếp tục ghi chép nội dung trên bảng, vừa ngẩng đầu, phát hiện cô toán đang lườm hắn:
"Còn cậu, đi ra ngoài! Giả vờ giả vịt viết viết cái gì."
"..."
Cuối cùng ngoài cửa phòng học lớp 11A1 có hai người cùng đứng.
Tưởng Nghiêu: "Không hổ là anh em tốt của tôi, đầy nghĩa khí!"
"Cút." Doãn Triệt cảm thấy phiền, "Cậu lần sau tìm đường chết đừng kéo theo tôi, giáo viên toán vốn đã không thích tôi."
"A? Tại sao, điểm toán của cậu không ổn sao?"
"Dương Diệc Nhạc thành tích toán đứng đầu lớp, còn không phải bị nói không nên cho cậu ấy làm đại biểu môn sao?" Doãn Triệt dựa vào tường, sau lưng một mảnh lạnh lẽo, trước mắt rèm che mưa kín gió, "Cậu cho rằng trở thành omega cùng beta rất dễ dàng sao? Trong mắt một số người, omega là nhu nhược, beta là tầm thường."
"Cậu cho rằng trở thành alpha thì liền dễ dàng?" Tưởng Nghiêu nói, "Cậu nhìn Hàn Mộng đi đều bị giáo viên bổ nhiệm làm bộ trưởng, có rất nhiều người đặt câu hỏi về khả năng của hắn. Alpha chúng tôi cũng rất khó khăn, chúng tôi cũng sẽ bị coi thường nếu chúng tôi không đẹp, tin tức tố không đủ mạnh liền bị khinh bỉ. Trời sinh đồ vật, đi đâu nói rõ lí lẽ chứ?"
Doãn Triệt câu môi: "Vâng, ai cũng không dễ dàng, sống ở cõi đời này thật không dễ dàng."
Câu nói này có một chút ý tứ cảm khái, Tưởng Nghiêu tính toán bạn cùng bàn hẳn là muốn nói chuyện nhân sinh, vì vậy cũng dựa vào tường nhìn lên bầu trời u ám một góc bốn mươi lăm độ: "Cuộc đời chúng ta, cũng như vùng trời này, tuy rằng nhất thời sẽ bị mây đen che đậy, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta nỗ lực cố gắng, tích cực hướng lên trên, nhất định có thể phá tan tầng tầng mây đen, nghênh đón ánh nắng rực rỡ! Cố lên Tiểu Doãn Triệt!"
"..."
Chuông tan học mới vừa vang, một đám học sinh sớm thu thập xong cặp sách từ cửa sau mỗi phòng học vọt ra, như ngựa hoang mất cương.
Trần Thục Mai sợ ngoài cửa hai người kia không tuân thủ kỷ luật thừa dịp loạn lặng lẽ chuồn, hôm nay hiếm thấy không dạy quá giờ, đi tới ngoài phòng học kiểm tra thực hư tình huống.
Người ngược lại là vẫn còn, chỉ là... Tư thế lại biến thành bộ dáng vừa nãy ở trong phòng học.
Tưởng Nghiêu giơ cao bản nháp cảu mình: "Cậu cứ đạp đi? Nhóc con, coi tôi không còn cách nào khác? Cậu lại chọc tôi tôi liền đem tờ này phục chế thành một trăm tám mươi trang, dán đầy ký túc xá cậu, tại mọi thời khắc nhắc nhở cậu, hai ta là huynh đệ tốt..."
Nói đến một nửa, trong tay đột nhiên biến mất.
Tưởng Nghiêu tâm lý hồi hộp, chậm rãi quay đầu ——đối mặt với gương mặt đen như Quan Công của Trần Thục Mai, điều này có thể so sánh với một bộ phim kinh dị.
"Huynh đệ tốt đúng không?" Trần Thục Mai trực tiếp "Tư lạp" một tiếng đem tờ giấy kia xé xuống, hướng hai người bọn họ mắng. Doãn Triệt chiến thuật tính ngửa ra sau, hìn thấy hai hình người cầm tay đang đung đưa trước mặt mình.
"Nào, cứ theo tấm hình này, tay trong tay đến phòng làm việc của tôi đi, cho tất cả giáo viên thấy được hai người là anh em sâu nặng như thế nào!"
"..."
"Sững sờ làm gì? Không phải mới vừa đùa giỡn đến mức rất hăng say sao? Hiện tại e lệ? Biết đến sai rồi?"
Doãn Triệt không lên tiếng, một bộ mặt thối rắm không quan tâm đến Lão Tử, Tưởng Nghiêu sợ hắn chống đối gião viên, lên tiếng trước: "Biết đến sai rồi, lão sư, chúng em cùng cô đi, tay cũng đừng dắt đi, Doãn Triệt cậu ấy không thích người khác đυ.ng vào."
"Ồ, Đại thiếu gia? Quý giá như thế, đυ.ng cũng không cho đυ.ng?"
Doãn Triệt sắc mặt thối hơn.
Tưởng Nghiêu nghĩ đến buổi trưa chính mình chỉ nói câu không thích hợp, liền bị cho ra rìa một buổi trưa, giáo viên toán trào phúng như thế, nhóc con còn không đến nổ tung thùng thuốc súng?
"Không phải, lão sư..." Tưởng Nghiêu muốn giải thích hai câu, bỗng nhiên cảm giác ống tay áo bị kéo.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy người bạn cùng bàn đang dùng hai ngón tay mảnh mai, trắng nõn kéo khuy áo đồng phục của mình.
"..."
Nó giống như một đứa trẻ trong khu vui chơi đông đúc, sợ bị lạc và giật lấy quần áo của bố mẹ. Nhưng lại sợ bị những đứa trẻ khác chê cười, chỉ có thể tối tăm đâm đâm mà nắm một cái góc nhỏ một cách bí mật.
Con mẹ nó đáng yêu.
~~~~~~~~~