Để Ý Đến Ta Một Chút

Chương 6

Có lẽ đêm đó đã làm hòa hoãn quan hệ giữa hai người bọn họ, hai tuần khai giảng trôi qua, Tưởng Nghiêu không còn xung đột với cậu bạn cùng bàn nữa.

Ngày thường những chuyện nhỏ nhặt tất không thể tránh khỏi, có lúc một lời không hợp, động tĩnh làm lớn, bạn học xung quanh cũng sẽ chú ý tới, lâu dần, ấn tượng ban đầu về Tưởng Nghiêu ở lớp 11A1 dần dần thay đổi.

"Tưởng Nghiêu, được đó, cậu lại dám đối diện cùng Doãn Triệt, tôi xem thường cậu rồi." Trương Khả kính nể mà nói.

Tiết thể dục là thời gian hoạt động tự do, cơ bản alpha đều đi đánh cầu, beta cùng omega chủ yếu ngồi xem.

Khí trời khá nóng, hơi hơi động liền toát mồ hôi toàn thân, buổi chiều còn 2 tiết học, nếu quần áo dính trên người sẽ khá khó chịu, Tưởng Nghiêu không tham gia náo nhiệt, cùng Trương Khả bên cạnh sân trường tìm ghế tựa dài ngồi xuống.

Sau hai tuần, hắn và bạn cùng lớp hầu như đều quen thuộc, không còn tận lực che giấu bản tính. Bạn học lớp A1 hiện tại đều biết, người mới chuyển tới không phải tử trạch, tuy rằng bề ngoài không có gì lạ, tính cách còn rất dương quang, tình cờ cũng có chút phúc hắc.

Nhìn quanh một vòng, chỉ có chỗ Doãn Triệt đang ngồi còn hai chỗ trống, Trương Khả do dự không dám qua, Tưởng Nghiêu trực tiếp ngồi bên cạnh Doãn Triệt, hướng cậu vẫy tay: "Đến đây, Trương Khả, cùng bàn tôi cũng không ăn thịt người."

Doãn Triệt sắc mặt tương đương thối: "Cậu đυ.ng tôi."

Tưởng Nghiêu cúi đầu nhìn, góc của hai bộ đồng phục va vào nhau.

"..."

Tưởng Nghiêu đem góc áo đồng phục rút trở về một centimet: "Khó hầu hạ, đối với bạn học không có chút nào thân thiện... Này, cậu có nóng hay không, cúc áo cao như vậy?"

Đồng phục Nhất Trung có rất nhiều loại như quần áo thể thao dài tay, ngắn tay..., đa số học sinh đều mặc theo mùa tùy trường hợp, mà Doãn Triệt từ khai giảng đến bây giờ, chỉ mặc đồng phục học sinh áo sơ mi trắng, cài nút đến cao nhất ở các tiết học, tiết thể dục cũng không đổi.

Nếu không phải biết đến Doãn gia có tiền, còn tưởng rằng cậu chỉ mua một bộ đồng phục học sinh đấy.

"Không nóng." Doãn Triệt cau mày, "Cậu đi sang kia ngồi, đừng dựa gần tôi như vậy."

"Không được, Trương Khả cũng phải lại đây ngồi, đi qua sẽ không ngồi được, cậu nhích sang bên kia một bước."

"Không muốn."

"Nếu cậu không tới, vậy không thể làm gì khác hơn là tôi tới đây." Tưởng Nghiêu làm dáng hướng về thân cậu dựa vào.

Doãn Triệt lập tức đứng lên, giống như xù lông: "Cậu có bệnh?"

Tưởng Nghiêu cười hỏi: "Cậu có thuốc?"

Doãn Triệt mắng người đều không mấy từ chỉ là một tuyển thủ đồng thau, căn bản chưa có vài câu chửi người cũng không chịu nổi Tưởng Nghiêu thứ hoàng kim đẳng cấp, im lặng nửa ngày, cuối cùng quay người lại, bực mình rời đi.

Trương Khả bên cạnh nhìn trợn mắt há mồm, không khỏi vỗ tay vỗ tay: "Tưởng Nghiêu, cậu thật là hung dữ a."

Tưởng Nghiêu đã lâu không nghe tới danh xưng này, cảm giác thân thiết, hướng hắn ngoắc ngoắc tay: "Lại đây ngồi, tiểu đệ."

Trương Khả đi sang ngồi xuống nói: " Thật khó để cậu có thể ngồi cùng bàn với cậu ấy sau khi bị cậu ấy đánh, Doãn Triệt người này, tính khí thật sự rất quái, chúng tôi thường đều tránh xa cậu ấy."

Nhìn ra rồi. Tưởng Nghiêu mấy ngày trước bị kéo vào lớp A1, phát hiện nhân số ít một người, nhìn cũng không cần nhìn, người thiếu nhất định là Doãn Triệt.

"Kỳ thực cậu ấy không đáng sợ như vậy, chỉ là beta, các cậu nhiều người như vậy, còn sợ bị một beta bắt nạt?"

"Có thể nhà cậu ấy có tiền a, vạn nhất chọc tới cậu ấy, làm cho hắn gọi ba đuổi tôi rời trường học làm sao bây giờ? Tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy."

Tưởng Nghiêu tưởng tượng dáng dấp Doãn Triệt ỷ thế hϊếp người... Thực không tưởng tượng ra được.

"Cậu ấy sẽ không."

"Cậu chắc chắn chứ? Cậu từ chỗ nào cho ra kết luận?"

"Chính là cảm thấy như vậy."

Trương Khả nghi hoặc mà liếc cậu một cái, đem người trước mắt cũng xếp vào hàng ngũ "Quái lạ". So với trình độ Doãn Triệt nhẹ hơn một chút, tạm thời có thể bỏ qua không tính.

"Coi như cậu ấy không nói ba mình, hắn còn có em trai alpha đây, vạn nhất em trai cậu ấy đến thay anh trai báo thù làm sao bây giờ?"

Tưởng Nghiêu không nhịn cười được.

Em trai cậu ấy? Em trai của hắn không giúp các cậu cùng nhau bắt nạn hắn là tốt lắm rồi. TruyenHD

Nói tới em trai Doãn Triệt,Tưởng Nghiêu có chút hiếu kì: "Em trai cậu ấy tên gì? Học lớp nào? Tôi lần trước gặp qua một lần, trông chẳng ra làm sao."

Trương Khả trợn mắt: "Chẳng ra làm sao? Miệng cậu khẩu khí không nhỏ, em trai cậu ấy chính là đại danh giáo thảo trường ta, lớp A3 Doãn Trạch, cậu vậy mà không biết?"

Nha, hóa ra là tình địch đã cướp đi tài nguyên omega của cậu.

"Tôi thật sự không biết."

"Vậy tin tức của cậu cũng quá bế tắc đi, sau này hãy nghe tôi nói nhiều hơn, được thêm nhiều tin tức." Trương Khả hiếm thấy có thời gian bày ra cảm giác ưu việt, "Doãn Trạch là alpha được yêu thích nhất ở trường chúng ta, trong ngoài đều biết, trong nhà có tiền, lớn lên đẹp trai, omega yêu thích cậu ấy có thể khoanh tròn sân luyện tập mười vòng!"

"Toàn bộ omega độc thân ở Tây Thành gộp lại đều không nhiều như vậy đi?"

"Khụ khụ, tôi đây không phải là sử dụng biện pháp tu từ cường điệu sao, lão Ngô dạy, cậu có hay không chăm chỉ nghe giảng bài... Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Doãn Trạch nhân khí thật sự rất cao, hơn nữa tín tức tố cũng rất mạnh, đem đám omega hâm mộ đến đầu óc choáng váng, ngay cả omega như lớp trưởng ta nam nhân như vậy đều không thể may mắn thoát khỏi."

Trương Khả nhìn một vòng xung quang, khóa chặt một nơi: "Ầy, tiết thể dục chúng ta vừa vặn cùng lớp A3 học chung, cậu xem, người nhiều nhất ở nơi nào, nhất định là Doãn Trạch ở đằng kia chơi bóng đấy, bên cạnh mừng như điên múa lung tung có thể không phải là lớp trưởng ta?"

Tưởng Nghiêu nhìn theo tầm mắt cậu, ở nơi đó một vòng người vây quanh sân bóng rổ, nước chảy không lọt, so với cái sân khác đều nhiều hơn, căn bản không nhìn thấy người chơi bóng, chỉ truyền đến từng trận hoan hô kích động.

Trần Oánh Oánh thân hình không cao, đứng bên ngoài cố gắng nhón chân lên, cũng không biết nhìn thấy người không, nói chung trước tiên cùng đồng thời hét lên là được rồi. Bên cạnh Hàn Mộng có vẻ như giễu cợt cô vài câu, làm Trần Oánh Oánh tức giận nhảy dựng lên đánh hắn, Hàn Mộng cười ha ha, đối với cô nói gì đó, rồi ngồi xổm xuống đất. Trần Oánh Oánh không khách khí chút nào nhấc chân cưỡi lên, ngồi trên vai Hàn Mộng, cô được nâng lên, tầm nhìn đột nhiên trống trải, cuối cùng cũng coi như thấy rõ tình hình trên sân, cánh tay vung vẩy đến ra sức hơn.

Tưởng Nghiêu thu tầm mắt lại, quay đầu, nhìn thấy Doãn Triệt đứng dưới tàng cây ở sân tập bên kia, xung quanh không có một người.

Bóng cây phản chiếu loang lổ trên mặt cậu, làm thần sắc mơ hồ, nhưng ánh mắt rõ ràng cũng hướng về sân bóng rổ.

Anh trai cùng em trai, một người là học sinh được yêu thích nhất trường được, một người là học sinh bị tránh xa nhất trường.

Rất thú vị.

Sau tuần học thứ ba, ngoại trừ giờ dạy học bình thường, trường có thêm lớp câu lạc bộ phụ đạo, dự kiến vào mỗi thứ 6 hàng tuần sau khi tan học.

Câu lạc bộ Nhất Trung có nhiều loại phong phú, quy định mỗi học sinh mỗi năm học đều phải báo danh tham gia một câu lạc bộ. Những người phụ trách của mỗi câu lạc bộ sẽ tập trung vào một ngày nhất định để ra giới thiệu câu lạc bộ, hấp dẫn càng nhiều thành viên, xin thêm đựợc càng nhiều quỹ câu lạc bộ, học sinh thường gọi là "Bách đoàn đại chiến".

Tưởng Nghiêu vì tìm một câu lạc bộ thanh nhàn, lúc nghỉ trưa cũng cùng Trương Khả bọn họ đi thăm hiện trường bách đoàn đại chiến.

Trong trường rừng rậm đại đạo là nơi tốt nhất để biểu diễn, trống trải cùng mát mẻ, hai bên bày đầy bàn của nhiều câu lạc bộ khác nhau, người đến sớm đã chiếm chỗ lối vào tốt nhất, bắt đầu hò hét, vì hấp dẫn sự chú ý, lời tuyên truyền thiên kỳ bách quái, không có chút nào tiết tháo đều được hô to:

"Các vị bạn học đi ngang qua không nên bỏ lỡ! Câu lạc bộ bóng bổ đáng chiêu thành viên! Tại đây, các bạn có thể trở thành đồng đội với alpha xuất sắc nhất trường, cũng có thể cùng alpha đẹp trai nhất trường làm bạn. Ngẩng đầu có thể ném rổ, cúi đầu có thể nhặt xà phòng đây. Câu lạc bộ bóng rổ, sự lựa chọn của mãnh alpha!"

"Này, bạn chán ghét với những alpha sến súa? Chán ghét những omega làm ra vẻ bên cạnh sao? Gia nhập câu lạc bộ hoạt hình đi! Nếu là người giấy, nhất định có thể cho cậu điều kinh hỉ đây!"

"Muốn biết tin tức mới nhất của Nhất Trung, muốn trở thành ông hoàng của dư luận Nhất Trung, câu lạc bộ bản tin là sự lựa chọn tốt nhất của bạn. Chúng tôi sẽ đem đến những tin tức thời sự nhất với thái độ nghiêm túc, nỗ lực, đầy tâm huyết, lan truyền những tin đồn bùng nổ nhất. Không cần lo lắng phạm sai lầm, bởi vì khẩu hiệu chúng ta là: Ra khỏi câu lạc bộ này, thì không cần chịu trách nhiệm!"

Tưởng Nghiêu đi ngang qua, hỏi Trương Khả: "Cậu tham gia câu lạc bộ nào?"

Trương Khả: "Giống như năm ngoái, câu lạc bộ bản tin!"

Tưởng Nghiêu gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy."

Đi dạo mấy gian câu lạc bộ, khẩu hiệu đều rất hấp dẫn, hoạt động cũng đều vô cùng đặc sắc, nhưng Tưởng Nghiêu cố tình muốn tìm câu lạc bộ không có bất kỳ hoạt động nào, cái này thật khó tìm.

Đi tới một nửa, một vài bạn học đi cùng cậu đều có câu lạc bộ yêu thích, đi đến báo danh, còn lại một mình cậu tiếp tục đi về phía trước.

Đi dạo xung quanh, tùy ý liếc nhìn, nhìn thấy Dương Diệc Nhạc ngồi ở trước một câu lạc bộ, trên bảng hiệu viết: Câu lạc bộ phác thảo.

"Oa nha, đại biểu toán học, cậu còn biết hội họa?" Tưởng Nghiêu đi tới, lật qua lật lại sách tranh để trên bàn, chân dung nhân vật trông rất sống động, vừa nhìn chính là có bản lĩnh.

Dương Diệc Nhạc không thường được khen, khen liền mặt đỏ: "Bức vẽ bình thường.."

"Khiêm nhường, rõ ràng rất tốt, vừa nghệ vừa lý trí, lợi hại lợi hại."

"Cảm ơn..."

"Cậu là đội trưởng?"

"Không phải... Đội trưởng có việc, tôi đến giúp đỡ." Dương Diệc Nhạc cắn cắn môi, như là lấy hết dũng khí, "Tưởng Nghiêu, cậu không phải yêu thích hoạt hình sao, câu lạc bộ chúng tôi, rất thích hợp cậu... Muốn ghi danh sao?"

Tưởng Nghiêu cười cười: "Không sai, tôi vẽ vời đặc biệt tệ, cũng không hứng thú gì, thưởng thức là tốt rồi."

Dương Diệc Nhạc thoạt nhìn có chút ủ rũ: "Ừm... Được rồi."

"Không sao, khẳng định sẽ có người tới báo danh."

"Hi vọng đi... Nếu như học kỳ này chiêu sinh không tới mười người, học kỳ sau khả năng liền xóa bỏ câu lạc bộ..."

"A? Tại sao?"

"Trường học quy định... Câu lạc bộ thành lập phải có ít nhất mười người. Học kỳ này câu lạc bộ chúng tôi vài đàn chị đều lớp 12 rời câu lạc bộ, hiện tại ngay cả tôi chỉ còn lại 6 người, ngày hôm nay chiêu được 3 người, còn thiếu một người..."

Dương Diệc Nhạc rũ mắt, tội nghiệp.

Tưởng Nghiêu đối với omega trong lòng ý muốn bảo hộ tự nhiên mà sinh ra.

Câu lạc bộ phác họa tranh sẽ không có hoạt động gì, phỏng chừng rất rãnh, cậu có thể báo cái tên cho đủ số...

Vừa nghĩ như thế, bên cạnh đột nhiên chạy tới một người: "Câu lạc bộ tranh phác họa đúng không! Cuối cùng cũng coi như tìm được!"

Dương Diệc Nhạc ánh mắt sáng lên: "Bạn học, cậu muốn, muốn ghi danh à..."

Giọng cậu dần dần yếu đi xuống.

Chạy tới chính là một alpha.

Xem bộ dáng là một nam sinh năm nhất, tràn đầy sức sống, còn mang theo chút tính trẻ con, mở miệng thẳng thắn: "Đúng vậy đúng vậy, tôi yêu thích vẽ vời nha! Tôi còn gia nhập ban văn nghệ đây. Bất quá vừa mới bắt đầu học, vẽ không quá tốt, các cậu nguyện ý chấp nhận không?"

Dương Diệc Nhạc có chút chần chờ: "Bạn học... Nếu ghi danh rồi, một năm không thể đổi..."

Bình thường tính cách alpha không chịu đừng để vẽ, câu lạc bộ tranh phác họa cơ hồ đều là omega cùng beta, chưa bao giờ có alpha gia nhập.

Alpha kia cũng rất kiên trì: "Tôi sẽ không đổi! Sau này cũng sẽ không đổi, việc rời vào năm lớp 12 chuyện đó khi khác nói, lớp 11 chắc chắn sẽ không lui!"

"Thật sự?" Dương Diệc Nhạc cười vui vẻ, "Vậy thì... Cậu ở nơi này, điền tên vào..."

"Được!"

Một người cúi đầu điền đơn, một đầu đến gần giới thiệu tình hình câu lạc bộ phác họa tranh, hai đầu chụm vào nhau.

Bỏ lỡ cơ hội thể hiện sức mạnh alpha của mình, Tưởng Nghiêu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước.

Càng đến cuối cùng, nhân khí câu lạc bộ lại càng thấp, có rất ít học sinh vây quanh để hỏi tình hình chi tiết.

Tiếng người yếu dần, tiếng ve kêu dần vang.

Ở gian cuối cùng cũng đã rời khỏi phạm vi rừng rậm, không có bóng cây che lấp, ánh nắng chói chang cuối mùa hè chiếu thẳng vào mặt, khiến người ta không tài nào mở mắt ra được.

Tưởng Nghiêu giơ tay chặn ánh sáng, miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước.

Đi được hai bước, bước chân liền dừng lại.

—— Một nam sinh ngồi ở trước gian hàng cuối cùng, nhắm nghiền hai mắt, mặt hướng mặt trời mà nghỉ ngơi, màu da trắng nõn bị chiếu sáng gần như trong suốt.

Cậu ngồi một mình ở nơi ấy, dường như cũng không cần người bên cạnh.

Một trận gió nhẹ lướt qua, hất tung mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ bay.

Phảng phất như một giây sau sẽ sinh ra đôi cánh, dang rộng theo gió, bay về phía dương quang rực rỡ nhất.

Giống như một thiên sứ.