TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Kỳ nghỉ một tuần kết thúc, lớp mười hai chính thức bắt đầu. Ngày đến báo danh lớp học, vừa hay cũng là ngày diễu hành hội diễn quân sự của khối mười, trong trường học người đông nghìn nghịt.
Chiếc loa phát thanh của trường liên tục phát đi phát lại những bài hát quân ca "Đoàn kết chính là sức mạnh", "Mục tiêu trở lại" theo trình tự, vừa mới đặt chân vào trường liền cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Khắp trường học chen chúc toàn học sinh mới cùng các bậc phụ huynh, rất nhiều gia đình không chỉ có độc bố và mẹ đến, thậm chí cả ông nội bà nội cũng tham gia vào đội ngũ đưa cháu đến trường. Nhiều phụ huynh còn cầm theo máy ảnh để chụp chung với những cô cậu học trò đang mặc quân phục trên người.
Khu kí túc xá càng náo nhiệt hơn.
Những học sinh khối mười của trường Nhất Trung An Thành buộc phải nội trú ở trường, lên lớp mười một thì mới có thể đăng ký học ngoại trú. Nhiều bậc cha mẹ xách theo túi lớn túi nhỏ, còn các con thì phải kiểm duyệt ở sân vận động, từng tốp người lục tục kéo nhau về hướng kí túc xá để chuyển đồ.
Từ tầng một tới tầng năm của tòa nhà dạy học của khối mười hai đứng chật kín người, Lộ Hủ cũng theo bạn học chạy ra ngoài góp náo nhiệt. Cả một đám học sinh lớp mười hai nhoài người bên lan can, ngắm nhìn cảnh tưởng sôi nổi huyên náo ở phía xa, trên mặt tràn ngập thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
"Đúng là thanh xuân dào dạt, sức sống tràn trề." Hàn Thạc nhìn những học sinh mới, cảm thán nói, "Còn chúng ta thì sao? Nước mắt tuôn rơi sau song sắt."
Buổi sáng khối mười và khối mười một tới trường báo danh xong là có thể về, ngày hôm sau mới chính thức vào học. Còn khối mười hai buổi sáng báo danh thì buổi chiều lên lớp tự học.
Các giáo viên lần lượt vào lớp, học sinh người nào chuyển về lớp học người nấy hệt như cơn thủy triều rút. Trước khi bước vào phòng học, Lộ Hủ nhìn thấy Khúc Tu Ninh.
Anh đã cắt tóc, cả người càng trở nên gọn gàng hoạt bát hơn, anh cũng đã có đồng phục, dáng người cao ráo thẳng tắp, vô cùng bắt mắt giữa đám đông. Đồng phục của trường Nhất Trung An Thành được phối bởi hai màu xanh và trắng, kiểu dáng hết mức bình thường, thậm chí có chút quê mùa, kích cỡ lại còn hơi rộng, nhiều người mặc vào rất có cảm giác HIPHOP.
Nhưng dù đồng phục có như vậy, khi mặc trên người Khúc Tu Ninh lại không có cảm giác cồng kềnh. Vậy nên có thể nói, quê mùa không phải là vấn đề của quần áo.
Anh kéo ống tay của áo khoác lên khuỷu tay, để lộ ra cánh tay đẹp mắt, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu đen. Khúc Tu Ninh không nhìn thấy Lộ Hủ, anh đi thằng vào lớp học bên cạnh.
Lộ Hủ đứng ngoài cửa lớp năm ngẩn ngơ nhìn theo.
"Đang nhìn gì thế, vào lớp đi thôi."
Một vị giáo viên đeo một cặp kính gọng vàng kim bước tới, vỗ vào vai Lộ Hủ. Lộ Hủ thất thần đi theo vào lớp học.
Vị giáo viên kia bước lên bục giảng, viết hai chữ "Chu Tình" thật to trên bảng, cả phòng học bỗng nhiên im phăng phắc.
"Tôi tên là Chu Tình, thay cô Phạm dạy môn vật lí của lớp năm và lớp sáu, đồng thời, còn là giáo viên chủ nhiệm của lớp năm chúng ta. Con người tôi không thích nói những lời thừa thãi, thứ nhất, tôi hy vọng các em nhận thức được sự quan trọng của lớp mười hai, lấy lại tinh thần. Thứ hai, môn vật lý trong bài tổ hợp tự nhiên quan trọng nhường nào, tôi tin rằng trong lòng các em đều có tính toán, vì vậy trong tiết của tôi, tôi mong các em có thể hết sức tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe. Thứ ba, chỗ ngồi của các em tôi không đổi nữa, cán sự lớp lúc trước cũng tiếp tục đảm nhiệm công việc của mình, không cần lãng phí thời gian để chọn ban cán sự làm gì, giữa chúng ta cũng không cần giới thiệu nữa, tôi biết mặt mấy người trong số các em rồi, những người còn lại học vài tiết nữa là đều biết cả. Cuối cùng tôi muốn dặn dò một điều, lên lớp mười hai rồi thì hãy làm những chuyện mà lớp mười hai nên làm, đừng có làm mấy việc linh tinh mà không liên quan đến học tập."
Nói xong, cô giáo dùng khăn lau chùi sạch tên của mình trên bảng.
Hàn Thạc nhỏ giọng nói thầm với Lộ Hủ: "Thế mà bảo không nói lời thừa thãi, cô giáo nói như vậy cũng đủ nhiều rồi..."
"Lớp trưởng!"
Hàn Thạc giật bắn mình đứng dậy như phản ứng có điều kiện, kéo theo tiếng ghế ngồi ma sát với sàn nhà nghe vô cùng chói tai.
Chu Tình nói: "Em dẫn theo mấy bạn nữa đến nhận sách giáo khoa mới ở văn phòng của trưởng khối đi. Những người còn lại, đem học phí và bài tập về nhà của kỳ nghỉ nộp hết lên đây, cán sự phụ trách hành chính lên đây với tôi."
Hàn Thạc sững người: "Cô Chu, trước khi nghỉ có nói là bài tập về nhà của kỳ nghỉ không cần nộp."
Chu Tình ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: "Ai nói vậy?"
Hàn Thạc lùi về sau một bước: "Những, những giáo viên khác đều nói như vậy ạ."
"Giáo viên khác là giáo viên khác, tôi là tôi. Bài tập về nhà môn vật lí bắt buộc phải nộp trước buổi trưa ngày hôm nay, tôi phải xem xem tình hình hoàn thành bài tập của các em." Chu Tình đưa tay nâng gọng kính lên một chút, "Tiết đầu tiên của buổi chiều sẽ chữa đề thi, tiết thứ hai, những ai mà chưa giao bài tập về nhà, chưa làm xong thì chúng ta sẽ dành cả một tiết đó để nói cho ra nhẽ."
Bên dưới lớp học bùng lên một trận oán thán kêu ca, có người nói không mang đề thi, có người nói buổi chiều rõ ràng là tiết tự học, tại sao lại phải dùng để nghe chữa đề.
"Các em đã lên lớp mười hai rồi, biết như vậy có nghĩa là gì không? Vẫn còn tưởng rằng buổi chiều có thể nghỉ ngơi nửa ngày giống như lớp mười một được à? Vẫn còn muốn lén nghe nhạc, nói chuyện trong tiết tự học à? Lớp mười hai rồi mà lên lớp vẫn còn nói với tôi câu không mang theo đề, các em vẫn cảm thấy bản thân mình rất đúng, phải không?"
Sau một loạt câu hỏi ngược lại của Chu Tình, không có ai lên tiếng nữa. Hàn Thạc vội vàng gọi thêm mấy học sinh nam khác âm thầm chuồn khỏi lớp học.
Nộp bài tập về nhà và học phí xong, bầu không khí trong lớp học nhẹ nhõm hơn, Ngô Thanh Duệ ngồi phía sau vỗ vào vai Lộ Hủ: "Này, cậu nghe gì chưa? Chính vào hôm sau cái ngày mà cậu hỏi tôi ý, Nhậm Tấn Huyên tỏ tình với Khúc Tu Ninh rồi, sau đó bị Khúc Tu Ninh cho leo cây luôn."
"Vậy sao?"
"Lúc trên QQ cậu hỏi nhiều chuyện như thế, tôi còn tưởng rằng cậu cảm thấy hứng thú chứ."
Lộ Hủ quay người lại, giả vờ như lần đầu tiên nghe thấy: "Nhậm Tấn Huyên thích Khúc Tu Ninh à?"
"Lúc còn học cấp hai, tôi học chung lớp với hai người họ, một người là giáo thảo* một người là giáo hoa*, một người là lớp trưởng một người là lớp phó học tập, đây chẳng phải là trai tài gái sắc sao? Nhưng có điều tất cả chỉ là những mong muốn tốt đẹp của mọi người thôi, quan hệ giữa hai người họ, có chút phức tạp."
*Giáo thảo: Nam khôi, từ chỉ chàng trai đẹp nhất trong trường, có cả nhan sắc lẫn thành tích.
*Giáo hoa: Hoa khôi của trường, chỉ người con gái đẹp nhất trong trường.
"Sao lại nói là phức tạp?" Giọng nói của Hàn Thạc đột nhiên xen vào.
Lộ Hủ và Ngô Thanh Duệ đồng loạt ngẩng đầu lên, Hàn Thạc đã quay trở lại rồi. Hai cô nàng đồng thanh lên tiếng: "Sao cậu hóng hớt thế nhỉ?"
Mặt Hàn Thạc tràn vẻ nôn nóng: "Mau nói đi, phức tạp như thế nào?"
Sự vượt trội của Nhậm Tấn Huyên đã hoàn toàn được thể hiện rõ ngay từ khi mới chỉ mười hai mười ba tuổi. Cùng mặc một bộ đồng phục, để cùng một kiểu tóc như bao người khác nhưng cô ấy lúc nào cũng thu hút người khác.
Khi Ngô Thanh Duệ nói những lời này thái độ rất thản nhiên. Sự xinh đẹp của Nhậm Tấn Huyên chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể xác định được, Lộ Hủ sớm đã tự mình đánh giá rồi.
"Nhậm Tấn Huyên vô cùng xinh đẹp, người thích cô ấy cũng rất nhiều nhưng không có ai dám thổ lộ cả. Lúc đó mọi người còn nhỏ tuổi, những nam sinh trên lớp mà thích cô ấy thỉnh thoảng sẽ hô hào hoặc trêu đùa cô ấy thôi." Ngô Thanh Duệ nói, "Đương nhiên không ai là hoàn hảo cả, Ngô Thanh Duệ cái gì cũng tốt, chỉ là có chút vô vị, không có lấy một tẹo khiếu hài hước nào cả. Khi chúng tôi nói "mình sợ tới mức gần chết rồi đây", cô ấy sẽ rất nghiêm túc mà nói rằng sao có thể lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn như vậy được, nhưng mà... cũng khá là đáng yêu đó."
Vẻ ngoài xinh đẹp, thì cho dù có là người vô vị cũng sẽ được coi là "đáng yêu", thế giới này thật quá tàn nhẫn với những người có tướng mạo bình thường.
"Đám học sinh nam kia cũng chẳng có trò gì mới mẻ, hoặc là không chịu nộp bài tập đàng hoàng, hoặc là xóa sạch bài tập về nhà mà cô ấy viết lên bảng. Những bạn nữ khác khi gặp phải tình huống như vậy, đều sẽ mắng một câu "ông nội nhà cậu" rồi bỏ qua, Nhậm Tấn Huyên thì không như vậy được, cô ấy không thể nói nên lời, lúc nào cũng sẽ tức đỏ cả mặt."
Hàn Thạc hỏi: "Là do gánh nặng hình tượng quá lớn?"
Ngô Thanh Duệ lắc đầu, nói rằng Nhậm Tấn Huyên thực sự không hiểu lời nào là đang nói thật đang nói đùa, lời nào có ác ý. Sau đó cô ấy luôn không thu đủ bài tập về nhà của mọi người, rồi bị giáo viên phê bình, kể từ lúc đó trở đi Khúc Tu Ninh liền phụ trách việc thông báo và thu bài tập về nhà của mọi người.
Câu chuyện đến đây là kết thúc, sau đó trực tiếp nhảy cóc đến khi Nhậm Tấn Huyên tỏ tình với Khúc Tu Ninh vài ngày trước.
Nghe thì không có gì đặc sắc cho lắm, nhưng đã đủ khiến cho một thiếu nữ đang thời thanh xuân phải động tâm.
Hàn Thạc chậc chậc mấy tiếng: "Khoảng thời gian có chút dài đấy, hơn nữa, cũng không chi tiết mấy."
Ngô Thanh Duệ nhún vai, tiếp đó xua tay. Từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, Ngô Thanh Duệ liền tới trường Nhất Trung của An Thành, sau này trong hai năm cấp ba xảy ra những chuyện gì cô đều không biết rõ.
Hai người Khúc Tu Ninh và Nhậm Tấn Huyên có từng yêu nhau hay không, vì sao Khúc Tu Ninh lại từ chối đến nơi hẹn để cho Nhậm Tấn Huyên một cơ hội, cuối cùng câu hỏi vẫn không có câu trả lời. Nhưng Lộ Hủ đã biết được tại sao Nhậm Tấn Huyên lại thích Khúc Tu Ninh rồi.
Cô hiểu rõ cảm nhận của Nhậm Tấn Huyên, khi bạn đang tứ cố vô thân, một thân một mình, bỗng có người chìa tay ra kéo bạn thì người đó chính là anh hùng cái thế của bạn. Có lẽ đối với Khúc Tu Ninh chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng lại bị Nhậm Tấn Huyên coi thành ngọn cỏ cứu mạng.
"Nhậm Tấn Huyên không đợi được người đến, nói rằng sẽ không từ bỏ đâu." Ngô Thanh Duệ vỗ mặt bàn, "Khúc đại thần ơi là Khúc đại thần, đó là hoa khôi đấy, cũng không biết hôm đó cậu ấy đang bận chuyện gì nữa."
Lộ Hủ chột dạ hơi rụt cổ lại.